Vi Quân Cuồng

Chương 11




Triệu Băng nhìn cánh tay hiện đang chảy rất nhiều máu của Như Mặc, nhất thời kinh ngạc nói không nên lời.

Rõ ràng người bị thương đổ máu là y, như thế nào ngược lại chỉ có quan tâm đến hắn. Đúng rồi, Như Mặc cho tới bây giờ đều là như thế. Cho tới bây giờ, đều đưa Vương gia là hắn đặt ở vị trí tối quan trọng trong lòng.

Triệu Băng nâng tay giữ lấy ngực, cảm giác đáy lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa muốn giận lại vừa vui sướng, trong lòng bề bộn ngổn ngang hết sức. Vì thế liền kéo cánh tay Như Mặc đến, xé vạt áo ra rồi băng bó miệng vết thương, ôn nhu hỏi: “Có đau hay không?”

“Chỉ là tiểu thương.” gương mặt Như Mặc một chút cũng không thay đổi, giơ ngang kiếm mà đứng, ánh mắt lạnh thấu xương, chặt chẽ bảo hộ ở bên cạnh Triệu Băng.

Lúc này thị vệ trong phủ cũng đã chạy đến, bao vây lấy Hoắc Niệm Hoài đang ngồi trên bờ tường, chuẩn bị nghênh chiến.

Đối mặt với tình huống bị bao vây bởi rất nhiều người, nhưng Hoắc Niệm Hoài lại một chút cũng không sợ hãi, vẫn như cũ nhịp nhịp tay trên đùi, trên môi lấy lại nụ cười, thái độ nhàn nhã tự tại.

Triệu Băng mị hí đôi mắt, nhấc chân đá Triệu Vĩnh Yên đang hôn mê trên mặt đất, cất cao giọng hỏi: “Hoắc công tử đêm khuya đến đây, không biết có gì chỉ giáo? Tiểu Thất nhà ta thật tâm coi ngươi là bằng hữu, ngươi vì sao lại hại hắn như thế?”

“Tiểu thất không chịu nghe lời ta nói, ta đương nhiên đành phải cho hắn chịu chút đau khổ .” Hoắc Niệm Hoài khẽ chớp mắt, bày ra bộ dáng ủy ủy khuất khuất, nhẹ nhàng nói “Bất quá Vương gia so với hắn thức thời rất nhiều, chắc chắn sẽ không làm ta thất vọng.”

Triệu Băng cảm thấy kinh hãi, sau lưng cảm thấy một trận hàn ý, hỏi: “Ngươi thực sự muốn làm gì?”

“Không có gì, chính là muốn mời Vương gia đến chỗ ta mấy ngày thôi.” Hoắc Niệm Hoài ha ha cười rộ lên, ánh mắt lại tà lại mị, “Yên tâm, ta sẽ không tổn hại đến tính mệnh của ngươi .”

Dứt lời, cổ tay vừa động, từ tay áo bay ra một viên thuốc nho nhỏ, “Phanh” rơi trên mặt đất.

Chỉ một thoáng bụi mù tràn ngập.

Lúc này sắc trời cũng đã tối, hơn nữa khói mù dày đặc, trừ lớp sương trắng mờ mịt khắp nơi, cái gì cũng đều không thấy rõ ràng.

“Là mê dược!”

“Bảo hộ Vương gia!”

Trong lúc hỗn loạn, có người la lớn.

Chỉ thấy những hộ vệ đi hộ giá “Ôi “, “Ôi” đau đớn mà kêu lên, nghĩ chắc là đã không cẩn thận mà đánh phải người của mình.

Triệu Băng mới đầu cũng hoảng sợ, bất quá rất nhanh liền tỉnh táo lại, mở miệng kêu: “Như Mặc!!”

Lời mới nói ra, liền cảm giác cổ tay bị người khác nắm lấy.

Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thoáng cười nhẹ, chợt kinh hãi khi nghe thấy tiếng nói vang lên ở bên tai: “Vương gia, làm phiền ngươi cùng Hoắc mỗ đi một chuyến.”

Ngữ khí ôn nhu mị mị này, ngoại trừ Hoắc Niệm Hoài còn có thể là ai?

Triệu Băng trong lòng giật mình, xoay người định trốn, tay còn lại chợt bị một người khác thuận thế lôi trở về, hắn liền rơi vào một cái ôm ẩm áp khác, đồng thời nghe ra tiếng ‘đinh đinh đang đang’ thanh thúy vang lên.

… Như Mặc?

Triệu Băng lúc này mới nhận ra người đang ôm mình là ai, vội vàng gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Như Mặc. (tranh thủ thả dê)

Như Mặc thân thể cứng đờ, cúi đầu nói: “Vương gia, thứ tội .”

Vừa nói, một bên huy kiếm cùng Hoắc Niệm Hoài giao đấu.

Như Mặc võ công vốn không bằng Hoắc Niệm Hoài, hiện giờ trong lòng lại ôm thêm một người, đương nhiên rơi vào thế hạ phong. Lại thủy chung đem Triệu Băng bảo hộ thật tốt, một chút không cho hắn bị thương.

Triệu Băng trước mắt mờ mịt một mảng, cái gì cũng đều không thấy, chỉ mơ hồ nghe Như Mặc tiếng hít thở ngày càng dồn dập, tựa hồ đang cố hết sức mà đánh.

“Như Mặc, ngươi có khỏe không?”

“Không có việc gì.” Như Mặc nói rất khẽ, nhưng ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn.

Thái dương Triệu Băng khẽ co rút, đoán rằng Như Mặc hẳn là đã bị thương.

Đúng vậy, cánh tay vừa bị đâm một đao, hiện giờ lại còn đang đối đầu với Cung chủ Lạc Hoa cung thì làm sao có được cửa thắng chứ?

Nghĩ như vậy, hắn phát hiện chỉ nghe gió kiếm bủa vây liên hồi ở xung quanh, nhưng không có một kiếm nào chạm được vào cơ thể mình mà ngược lại động tác của Như Mặc ngày càng chậm đi rất nhiều.

Thật là ngu ngốc!

Cho dù bị thương, cũng không chịu kêu thành tiếng.

Triệu Băng cắn chặt răng, tai nghe thanh âm đao kiếm giao nhau không ngừng truyền đến, ngực lại dần dần đau đớn liên hồi.

Hắn cái gì cũng đều không thấy, nhưng lại cảm giác được Hoắc Niệm Hoài một kiếm lại một kiếm mà đâm đến, Như Mặc không kịp giơ kiếm chống đỡ đỡ nên chỉ còn cách dùng thân thể để mà che chắn.

Như Mặc tuy võ công không bằng Hoắc Niệm Hoài.

Nhưng tuyệt đối… Có thể bảo hộ hắn chu toàn.

Như Mặc.

Như Mặc…

Triệu Băng trong đầu là khoảng không trống rỗng, đem hai chữ này lặp đi lặp lại, rồi lại sống chết không dám nói ra.

Rất sợ nếu thanh âm phát ra, sẽ hại Như Mặc phân tâm.

Đinh đương. Đinh đương.

Tiếng chuông quen thuộc vang lên không ngừng.

Triệu Băng trong lòng giật mình, bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “Như Mặc, mau đem chiếc vòng tay kia ném đi!”

“Vương gia?”

“Hiện tại sương mù dày đặc như vậy, tên họ Hoắc cái gì cũng nhìn không thấy, nhất định là dựa vào tiếng chuông mà xác định vị trí của ngươi.”

Nghe vậy, Như Mặc yên lặng không có lên tiếng trả lời.

Cách một hồi lâu, Như Mặc vừa thở hổn hển vừa cúi đầu khẽ nói: “… Thuộc hạ biết.”

Thanh âm kia thật sự rất nhỏ, đến mức khó có thể nghe thấy nhưng Triệu Băng lại nghe được rành mạch, liền cảm thấy sững sờ, một trận ù tai, chóng mặt.

Như Mặc võ công cao cường, sự tình đơn giản như vậy tự nhiên sớm cũng đã nghĩ tới, nhưng y lại tình nguyện đưa thân vào hiểm cảnh, có chết cũng không chịu ném đi vòng tay kia.

Bởi vì chính hắn đã từng phân phó, y phải hảo hảo đeo, không được tùy tiện gỡ xuống.

Cáp.

Triệu Băng thấy ngực khó chịu, ngón tay liền nắm chặt lại.

Đúng vào lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận cười khẽ.

Thanh âm truyền đến kia, có lúc tựa hồ rất xa, có lúc lại giống như rất gần ở bên tai. Hơn nữa mặc dù chỉ là giọng cười, nhưng cũng lộ ra một loại hàn ý lạnh đến thấu xương, nghe thấy vô cùng quỷ dị.

Tiếng cười càng ngày càng vang, bốn phía tràn ngập sương mù dày đặc cũng dần dần mà tan đi, ánh trăng trong trẻo nhưng thanh lãnh chiếu sáng lên toàn bộ khoảng sân. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một người như từ mặt trăng mà xuống, khinh phiêu phiêu dừng lại ở giữa sân.

Người nọ mặc trường bào màu đen, cổ tay áo cùng vạt áo được thêu tường vân màu bạc, gương mặt bị che đi một nửa nhờ chiếc mặt nạ cũng màu bạc, chỉ lộ ra ánh mắt hàn băng cùng với bạc thần duyên dáng.

“Vô Ảnh?” Triệu Băng một mặt kéo Như Mặc ra đằng sau, một mặt hô nhỏ ra tiếng, “Ngươi cuối cùng cũng đến đây.”

“Vương gia, đã lâu không gặp.” nam tử được gọi Vô Ảnh cúi đầu thi lễ. Sau đó hai tay chắp ra sau, thản nhiên liếc Hoắc Niệm Hoài một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, thanh âm lại lãnh đến dọa người: “Hoắc công tử thân thủ tốt như vậy, hẳn là không ngại chỉ dẫn cho tại hạ vài chiêu ?”

“Ha ha” Hoắc Niệm Hoài đôi mắt vừa chuyển, tươi cười đến diễm lệ vô song, “Ngay cả người đứng đầu của Ảnh Môn cũng đã xuất hiện. Hoắc mỗ được gặp ở đây thực sự là vinh hạnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.