Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 49




Gã sai vặt mang thức ăn lên hô lớn một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Túc Hoài Cảnh ho nhẹ, kéo Dung Đường ngồi xuống, gọi ba người đứng ngây ngốc ở cửa: "Ngồi xuống trước đi.”

Lư Gia Hi hoảng hốt chạy bừa, chỉ mong có cách nào đỡ xấu hổ. Nghe thế, hắn vội vàng kéo một cái ghế dựa gần cửa ngồi xuống.

Kha Hồng Tuyết liếc nhìn Dung Đường rồi ngồi xuống đối diện với y.

Kết quả còn chưa ngồi nóng mông đã thấy Dung Đường thẳng người, nhìn chằm chằm về phía mình, vẻ mặt vui sướng kéo cổ áo: "Thấy chưa?”

Kha Hồng Tuyết vừa cầm ấm trà lên rót trà cho Mộc Cảnh Tự, nghe vậy có chút sửng sốt: "Sao vậy?”

Dung Đường: "Hoài Cảnh nhà ta vừa làm quần áo mới cho ta!”

“……”

Y cực kỳ vui vẻ, trong đầu chỉ muốn khoe khoang. Thịnh Thừa Minh đưa cho y cả một phòng dược liệu quý giá y cũng ngại nhìn, Túc Hoài Cảnh làm cho y bốn bộ quần áo, Dung Đường hận không thể cầm loa kêu cho toàn bộ người ở phố Thủy Lăng biết.

Tay Kha Hồng Tuyết run lên, rót nước trà ra bàn.

Túc Hoài Cảnh hiếm khi ngượng ngùng, nhưng quan trọng hơn là hắn không giấu được sự vui mừng.

Hắn nhìn Dung Đường diện bộ quần áo mới, tự hỏi không biết tú nương ở những cửa hàng may do Hành Phong kinh doanh giùm hắn có đủ thời gian để may cho Đường Đường mỗi ngày một bộ không, thay đổi đa dạng dỗ Đường Đường vui vẻ.

Nhưng tầm mắt ai oán của Kha Hồng Tuyết đối diện quá mức sắc bén, hắn không bỏ qua được, phân phó gã sai vặt lau bàn, nhìn về phía Dung Đường.

Dung Đường bĩu môi, nhỏ giọng nói: " Ta chỉ muốn khoe khoang một chút thôi.”

Túc Hoài Cảnh: " Giờ ngươi khoe nữa là bọn họ sẽ chạy." Hắn tiến lại gần nói nhỏ, "Lát nữa trở về đi ngang qua cửa hàng may quần áo, ta sẽ mua thêm cho ngươi vài bộ quần áo mới nữa.”

Ánh mắt Dung Đường hơi sáng lên, gật đầu một cái.

Kha Hồng Tuyết ở đối diện bọn họ quả thực ai oán không biết nên nói cái gì cho phải, đáng thương chuyển hướng Mộc Cảnh Tự: "Học huynh..."

Mộc Cảnh Tự bất động thanh sắc đẩy tách trà hắn rót cho mình trở về.

Kha Hồng Tuyết cụp mắt nhìn chằm chằm chén trà kia nửa ngày, chén trà vẫn còn lắc lư, hắn trầm mặc hai giây, vui rạo rực nâng lên nhấp một ngụm, giả vờ đây là học huynh tự tay rót cho hắn.

Dung Đường xem xong toàn bộ quá trình: "..." Đúng là có tiền đồ.

Nắng chiều rải rác ở chân trời, từng mảng lớn màu đỏ tía rực rỡ. Nồi lẩu uyên ương sục sôi, bên này là nồi lẩu cay nóng hổi, bên kia là gà dừa trắng ngần.

Dung Đường ngửi thấy mùi thơm mà ngón trỏ giật giật,  ăn vào ngon hơn hẳn lần trước khi nhúng qua nước lọc nhiều.

Huống chi sau khi y tỉnh lại vì dưỡng sức khoẻ mà không động vào đồ ăn nặng dầu cay. Thậm chí Dung Đường còn cảm thấy hôm nay Túc Hoài Cảnh dẫn y ra ngoài, kỳ thật chính là vì khai mặn cho y.

Y ăn tới mức mắt híp lại, Túc Hoài Cảnh ở một bên nhìn thôi cũng rất thỏa mãn, thỉnh thoảng đút cho y ăn.

Ngu Kinh có rất ít gà dừa, Kha Hồng Tuyết nếm thử một miếng cảm thấy mùi vị rất ngon, liền múc cho học huynh hắn một bát trước khi nấu lẩu.

Một bàn năm người, chỉ có Lư Gia Hi vùi đầu chịu khổ, không dám ngước mắt lên, ngón chân co quắp lấy. Siêu cấp sợ hãi vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy hình ảnh gì đó làm cho hắn hoài nghi thật ra mình không nên ở đây.

Nhưng Dung Đường ăn no một nửa, lúc nghỉ ngơi đột nhiên thuận miệng hỏi một câu: "Lư công tử vào Hàn Lâm viện rồi à?”

Vừa rồi lúc ở cửa sổ y có nhìn thấy, Lư Gia Hi mặc một bộ áo bào nho sĩ màu xanh xám, chính là quy cách của thứ cát sĩ Hàn Lâm viện.

Hội Chiết Hoa Dung Đường choáng váng nên vội vàng không kịp xem tan cuộc, cũng không đợi kết thúc, tuy rằng y lười quản mọi thứ, nhưng vẫn không khỏi tò mò.

Y rất muốn biết những mưu kế Túc Hoài Cảnh an bài, cuối cùng sẽ đi theo con đường nào.

Lư Gia Hi đột nhiên được nhắc đến, toàn thân căng thẳng, nuốt một miếng dạ dày bò xuống, cay nghẹn họng, quay đầu ho khan hơn nửa ngày.

Dung Đường luống cuống, vội vàng đưa tay rót nước cho hắn.

Mộc Cảnh Tự lại đứng dậy, đứng ở phía sau Lư Gia Hi vỗ lưng cho hắn. Chỉ vài cái mà cơn ho kia của hắn đã tản xuống, ngoại trừ trong cổ họng vẫn có một chút cảm giác cay ra thì không có cảm giác khó chịu nào khác.

Dung Đường yên tâm, vững vàng ngồi ở ghế, lòng còn sợ hãi thở dài, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó bèn nói chuyện phiếm với Túc Hoài Cảnh: " Bị ho khan thì phải vỗ như thế nào, lúc trước ta ho khan ngươi vỗ lưng cho ta chẳng mấy chốc đã ngừng lại.”

Trong mắt Túc Hoài Cảnh từ trước đến nay chưa từng có ai khác, nghe vậy thì hơi giật mình, ngước mắt nhìn thoáng qua Mộc Cảnh Tự, người sau đã ngồi trở lại chỗ cũ, Kha Hồng Tuyết đang gắp cho y một viên thịt viên.

Túc Hoài Cảnh quay đi, ngón tay khép lại đặt sau lưng Dung Đường, trả lời nghi vấn của y: "Chắp các ngón tay lại thành hình chiếc cốc, đi theo hướng khí quản, từ dưới lên trên, từ mép vào giữa, từ từ vỗ là được.”

Hắn vừa nói vừa làm mẫu, Dung Đường không ho khan, nhưng không hiểu sao bị hắn làm cho đứng ngồi không yên, khi bàn tay kia sắp rơi xuống vị trí đối diện với trái tim, Dung Đường nhấc cánh tay, giữ chặt hắn: "Đủ rồi.”

Giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, mang theo thỉnh cầu không chịu nổi, Túc Hoài Cảnh giật mình một cái, khẽ cười rồi thu tay về.

Lư Gia Hi cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng mặt vẫn hồng hồng, giọng nói khàn khàn, gật đầu nói: "Ta dính ánh sáng của Mộc đại nhân và Túc công tử, thơ của Mộc đại nhân làm được hạng nhất, Túc công tử lại tặng danh ngạch này cho ta, lúc này ta mới ưỡn mặt vào Hàn Lâm.”

Dung Đường nhướng mày, hỏi: "Đã quen chưa?”

Lư Gia Hi có chút ngượng ngùng: "Mới vào Hàn Lâm có hơi không quen, luôn lo lắng làm phiền các vị tiền bối, nhưng thỉnh thoảng Kha học huynh sẽ tới nhắc nhở một hai, nhị điện hạ cũng hạ mình dẫn ta đi kết giao một ít đồng liêu, mà nay đã miễn cưỡng có thể ứng phó.”

Dung Đường liếc Kha Hồng Tuyết một cái, có chút buồn bực hắn đây là có lòng tốt  làm từ thiện dẫn dắt tiểu học đệ nhà mình, hay là đang mượn chuyện này truyền tín hiệu gì đó cho Túc Hoài Cảnh.

Nhưng y cũng không tiện hỏi, ngược lại làm như lơ đãng hỏi: "Gần đây có chuyện gì thú vị không?"

Nói xong, Túc Hoài Cảnh ngước mắt nhìn y một cái, sắc mặt mấy người trong nhã gian không đồng nhất nhưng cũng không tính là đề phòng.

Thậm chí Kha Hồng Tuyết còn cười cười, đoạt một miếng dừa gà từ dưới đũa Tú Hoài Cảnh cho học huynh của hắn, rất là vui vẻ mà nói: "Không biết thế tử gia muốn nghe chuyện lý thú gì?”

Dung Đường thầm nghĩ sợ là ngươi đang trả đũa chứ gì, ta rất muốn nói ta có con của ta, không cần ngươi cũng có thể nghe được chuyện bên ngoài. Nhưng y vẫn nhíu mày nhìn Mộc Cảnh Tự mặc áo trắng quanh năm không thay đổi, nói: "Ta tặng Mộc đại nhân hai bộ quần áo được không?"

Mộc Cảnh Tự sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới đề tài lại đột nhiên vòng tới chỗ y, nhưng không đợi y cự tuyệt, Kha Hồng Tuyết vỗ tay một cái, lớn tiếng đồng ý: "Được!"

Mộc Cảnh Tự không vui nhìn qua, Kha Hồng Tuyết lại đè lời y định nói xuống, cười cong lên một đôi mắt hoa đào, "Ta đã nói ta và thế tử gia hữu duyên, nói chuyện làm việc không có gì không hợp sở thích của ta.”

Túc Hoài Cảnh cảnh cáo liếc hắn một cái, Kha Hồng Tuyết nhíu mày, không nhìn hắn mà chỉ nói với Dung Đường: "Ta đây nói một chút chuyện thú vị trong hậu cung tiền triều với thế tử gia, coi như giải sầu nha.”

Kha Hồng Tuyết nói: "Thế tử gia có biết đương kim bệ hạ trọng văn khinh võ không?”

Dung Đường gật đầu.

Đây là tin tức được viết trong nguyên tác, Nhân Thọ Đế tạo phản đắc vị, vô cùng kiêng kỵ đại thần tay cầm binh quyền, mà triều đình hôm nay, rất ít người nắm trong tay binh quyền, vả lại số lượng không nhiều lắm, không thể thành thế.

Cứ như vậy mà địa vị của binh mã đại nguyên soái Hạ Kinh Nghĩa ở trên triều khá cao.

Bởi vì trên tay hắn nắm binh quyền biên giới Tây Nam, hậu cung còn có Huệ quý phi và Tam hoàng tử, Lục hoàng tử tam tôn tấm lòng Bồ Tát giúp hắn bảo mệnh.

Hạ thị nhất tộc, bắt đầu từ Hạ Kinh Nghĩa, tiền triều hậu cung liên hệ mật thiết, dưới tính tình đa nghi như Nhân Thọ Đế, lại có thể nhận được vinh sủng từ năm này qua năm khác, thật sự làm người ta mừng rỡ.

Trọng văn khinh võ, chèn ép võ quan, chung quy cũng không đè lên đầu Hạ nguyên soái được.

Kha Hồng Tuyết nói: "Thịnh Thừa Tinh tổ chức hội Chiết Hoa mùa xuân rất đẹp, Thánh Thượng vô cùng vui mừng, ân chuẩn cho Tiểu Lư vào Hàn Lâm viện.’

Lư Gia Hi ngượng ngùng cười cười, Kha Hồng Tuyết nói: "Quan văn nghỉ phép trở lại triều đình, đúng lúc thời tiết tốt, vừa không có lũ lụt cũng không có hạn hán, vốn nên là ngày bình an vô sự, nhưng nội các lại dâng lên một phong tấu chương.”

Hắn cong mắt cười cười, ngôn ngữ thong thả, lại nói năng có khí phách: " Học sĩ nội các Dương Hưng Nghiệp Dương đại nhân, môn sinh của Trương các lão cáo trạng con rể của Hạ nguyên soái, ủng binh tự trọng ở Tây Nam, tham ô quân lương ba mươi vạn lượng bạc trắng tư chế thuốc súng.”

(Ủng binh tự trọng(1): ( 拥兵自重): Có một đội quân để tăng cường sức mạnh cho bản thân. dùng để chỉ một vị tướng không tuân theo sự điều khiển của cấp trên hoặc triều đình, thách thức chính quyền trung ương.)

Bàn tay uống trà của Dung Đường dừng lại, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Kha Hồng Tuyết.

Sớm vậy sao?

Kha Hồng Tuyết thấy sự kinh ngạc trong mắy y, ý cười càng sâu thêm, nhẹ nhàng liếc Túc Hoài Cảnh một cái, lại nói: "Cùng lúc đó, thái giám tổng quản hậu cung bí mật nói cho bệ hạ, trong lúc tổ chức hội Chiết Hoa, ma ma duy nhất bên người Ngũ hoàng tử trượt chân ngoài ý muốn rơi xuống nước, chôn ở ngoài cung, trong lời nói cố ý đề cập đó là ma ma tới thái y viện cầu tình khi ngũ điện hạ bị bệnh trước đó vài ngày. Thế tử gia ngươi đoán xem, bệ hạ nghe nói như thế sẽ hỏi cái gì?"

Dung Đường nhíu mày, nhìn hắn: "Sao ta dám tự phỏng đoán thánh ý chứ?”

Y nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Kha Hồng Tuyết chớp chớp mắt, không ngừng cười ra tiếng, sau một lúc lâu mới tỉnh lại, nói: "Đúng, Thế tử gia nói đúng, dân chúng bình dân chúng ta, sao dám vọng tưởng thánh ý đây?"

Lư Gia Hi nghe hai người bọn họ một thế tử Ninh Tuyên Vương, một cháu ruột Kha Thái Phó, ở đây nói mình là dân chúng bình dân, quả thực chân tay luống cuống không biết như thế nào mới tốt.

Kha Hồng Tuyết cười đủ rồi, bình tĩnh lại, nhìn vào mắt Dung Đường, nói: "Bệ hạ đích thân hỏi:" Lão tam làm như thế nào?”

Tim Dung Đường đập thình thịch, biết cơn sóng nội ứng ngoại hợp này đánh thành công rồi.

Mặc dù y buồn bực chuyện quân lương Tây Nam sao lại được đưa lên mặt bàn vào đầu mùa hè năm Khánh Chính thứ chín, cũng không cam lòng đi lòng vòng khiến Thịnh Thừa Lệ lấy được lợi, nhưng không cam lòng cũng không có cách nào, Thiên Đạo rất cưng chiều nam chính của nó.

Rất vô lý.

Dung Đường cau mày, vẻ mặt không vui viết lên mặt.

Kha Hồng Tuyết lại hỏi: "Thế tử gia có muốn biết kết cục cuối cùng của hai chuyện này không?"

Dung Đường cảm thấy rất phiền muộn, liếc hắn một cái: "Ngươi nói thẳng đi.”

Kha Hồng Tuyết giơ ba ngón tay lên, nói: "Thêm ba bộ quần áo mùa hè nữa đi, dùng chất liệu như trên người ngươi đi.”

Dung Đường: "...?”

Y nghẹn họng nhìn trân trối, mọi sự phiền muộn này đều bị diễn xuất cường đạo của Kha thiếu phó doạ cho sợ chạy mất: "Đây là chất liệu thục cẩm, nhà ta tổng cộng chỉ có hai thớt, coi như tiết kiệm cũng chỉ đủ ta cùng Hoài Cảnh một người hai thân quần áo, ngươi dám nghĩ thật đó.”

Kha Hồng Tuyết nhún nhún vai: "Chất liệu mà thôi, nhà ta còn nhiều, thế tử gia chỉ cần đáp ứng làm giúp học huynh ta là được rồi.”

Dung Đường càng bối rối, nhìn Kha Hồng Tuyết lại nhìn Mộc Cảnh Tự: "Ngươi có rồi vì sao không trực tiếp đưa y?’

Kha Hồng Tuyết oán niệm sâu đậm, liếc mắt nhìn Dung Đường: "Phàm là học huynh muốn của ta thì ta cũng chẳng thèm cầu tới ngươi.”

Dung Đường không khỏi giơ tay lên: "Nhưng... Mộc đại nhân đang ở đây.”

Kha Hồng Tuyết chững chạc thâm sâu lắc đầu: "Không sao, nói cho cùng là ngươi tặng, vừa rồi học huynh còn chưa kịp từ chối hai kiện kia của ngươi, cũng không quan tâm nhiều tới ba kiện này."  Hắn cười cách không trung nâng chén lên: "Vậy làm phiền thế tử gia.”

Dung Đường bị hắn làm cho cạn lời, không cầm ly mà nhìn hắn uống một ngụm rượu. Mộc Cảnh Tự không lên tiếng phản bác, lúc này mới không quá lo lắng, thúc giục nói: " Ngươi nói mau.”

“Gấp cái gì. "Kha Hồng Tuyết cười, lại liếc Túc Hoài Cảnh một cái, đột nhiên hỏi:" Túc công tử cũng không biết hai chuyện này sao?”

Túc Hoài Cảnh ôn hòa lắc đầu: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở cùng Đường Đường điều dưỡng cơ thể, không để ý tin đồn bên ngoài, huống chi --"

Hắn dừng một chút, ánh mắt sắc bén quét về phía Kha Hồng Tuyết, khóe miệng lại cong lên cười: "Chuyện trong cung sao ta biết được?”

Kha Hồng Tuyết: "......”

Hắn cảm thấy may mà mình không ăn ớt, bằng không cũng sẽ rơi vào kết cục giống Lư Gia Hi, hắn lắc đầu, thầm nghĩ người này cũng không biết đang diễn cái gì, đặc biệt diễn cho tiểu thế tử nhà hắn xem sao?

Kha Hồng Tuyết nghi hoặc nhìn Dung Đường một cái, thầm nghĩ ta thấy chuyện tướng công nhà ngươi giấu cũng không ít hơn ngươi đâu.

Nhưng hắn lười quan tâm, gắp cho Mộc Cảnh Tự một đũa thịt bò, sau đó nghiêm mặt nói: "Thứ nhất, Dương Hưng Nghiệp giả mạo sổ sách vu cáo đồng liêu, phán cách chức điều tra; thứ hai, Thịnh Thừa Tinh không hòa thuận với huynh đệ, bị bệ hạ phái đến đại phật đường trong cung cấm túc nửa tháng, niệm kinh suy nghĩ."

Dung Đường nghe xong bất giác mím môi, cũng không biết có nên vui vẻ hay không. Lại nghe Kha Hồng Tuyết chậm rãi nói câu sau: "Nhưng còn có câu sau.”

Hắn nói: "Thứ ba, bệ hạ vì trấn an Ngũ hoàng tử mà đặc biệt thưởng cho gã vô số trân bảo. Trên đường Ngũ điện hạ tới Cần Chính điện tạ ơn trở về đã đi qua ngự hoa viên, không cẩn thận giẫm phải khoảng không ngã xuống hồ nước, được người vớt lên bảo vệ một mạng, lại gãy một chân, thái y trong cung nói, ngày sau dù chữa khỏi cũng có thể sẽ khập khiễng không tốt.”

Kha Hồng Tuyết cười, có ý ám chỉ: "Mấy chuyện này ầm ầm ĩ ĩ nửa tháng, mấy vị đại thần bên trên ngươi mắng ta ta mắng ngươi, ai cũng muốn đổi lấy lợi ích cho phe phái của mình, ầm ĩ đến mức líu ríu khó nghe. Nhưng Kha mỗ ngu ngốc, nghĩ tới nghĩ lui, xem tới xem lui, thế mà hoàn toàn không biết trong ba vị hoàng tử này người nào lấy được lợi nhất.”

Hắn hỏi Dung Đường, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Túc Hoài Cảnh: "Thế tử gia ngài cảm thấy thế nào?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hoài Cảnh: Không xác định có thể giết hay không, trước phế một chân của gã rồi nói sau (hiền lành. Jpg)

Chú thích: Ho khan vỗ lưng kia là lục được ở đâu đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.