Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 39




Mộc Cảnh Tự, hai mươi bảy tuổi, Trạng Nguyên Lang Khánh Chính năm thứ bảy, Đại Lý Tự Thiếu Khanh, sinh ra đã có vẻ ngoài ưa nhìn, thường mặc quần áo trắng, dáng vẻ gầy gò, hay ra ra vào vào cùng với Thám Hoa Lang Kha Hồng Tuyết, là thanh niên tài tuấn mới nổi ở Ngu Kinh.

Trên đường đến ao nước, Dung Đường im lặng suy nghĩ hồi lâu về lời nói của Túc Hoài Cảnh.

Chuyện Nguyệt Dung chết đuối có gì đó không đúng, không chỉ có hai người bọn họ có thể nhìn ra, với sự nhanh nhạy của Mộc Cảnh Tự thì cũng không đến mức cho rằng việc này chỉ là trùng hợp.

Y là một biến số không thể kiểm soát trong vấn đề này.

Thiếu khanh Đại Lý Tự vốn làm bạn với vụ án, chức trách của Mộc Cảnh Tự chính là điều tra rõ án oan giả sai, chấp pháp theo lẽ công bằng.

Có người chết trước mắt y, còn là ma ma của đồ đệ y, bảo y hoàn toàn thờ ơ là một chuyện rất không hợp với lẽ thường.

Trừ phi trong phán đoán của Mộc Cảnh Tự, người được lợi cuối cùng của việc này sẽ có Thịnh Thừa Lệ.

Chỉ có như vậy, Mộc Thiếu Khanh mới có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mặc cho Thịnh Thừa Tinh sắp xếp, không hỏi sự cố, mà là ngậm miệng hưởng thụ hội Chiết Hoa này.

Thế nhưng, hai đời tương giao với Mộc Cảnh Tự, Dung Đường biết rõ y là một người rất có nguyên tắc và giới hạn.

Nếu như chuyện Nguyệt Dung tử vong chỉ là trùng hợp, có lẽ sau khi Mộc Thiếu Khanh phân tích lợi hại được mất sẽ kiên định vạch ra kế sách có lợi nhất cho Thịnh Thừa Lệ.

Nhưng nếu đó không phải là một sự trùng hợp?

Nếu như không những không phải trùng hợp, mà Thịnh Thừa Lệ tự tay bày ra thì sao?

Mộc Cảnh Tự nên như thế nào?

Túc Hoài Cảnh có thể thuận miệng nói cho Kha Hồng Tuyết một bí mật trong cung, lấy tài trí của Kha thiếu phó thì chỉ cần có đầu mối, y có thể truy tìm nguồn gốc, truy ra nguyên nhân ban đầu.

Nếu như bị hắn phát hiện, tiểu đồ đệ mà học huynh của hắn dùng cả trái tim để yêu thương, dốc túi truyền thụ thật ra lại không phải người lương thiện thì sao?

Những gì Túc Hoài Cảnh vừa nói rất đúng.

Nếu muốn tìm ra kẻ đứng sau màn thì chỉ cần nhìn xem ai là người có lợi nhất là được.

Nhìn bề ngoài, chuyện Nguyệt Dung tử vong cuối cùng sẽ trở thành cơ hội để Trương các lão buộc tội Hạ nguyên soái, đảng Nhị hoàng tử sẽ hưởng lợi từ việc này.

Nhưng nguyên nhân ban đầu Nhân Thọ đế trấn an Thịnh Thừa Tinh chính là trong khoảng thời gian này Thịnh Thừa Minh nhận được quá nhiều khen thưởng, khiến cho trận doanh sau lưng mấy vị hoàng tử rục rịch. Cho nên lão mới thưởng cho Thịnh Thừa Tinh một phần thưởng không phù hợp.

Hành động này đúng là có ý đồ trấn an đảng Tam Hoàng Tử, nhưng nếu sau đó đảng Nhị Hoàng Tử lại lên tiếng buộc tội, muốn áp đầu Thịnh Thừa Tinh,Nhân Thọ Đế sẽ nghĩ như thế nào?

Lão sẽ cảm thấy Nhị hoàng tử được voi đòi tiên hay không? Có thể cảm thấy Trương Các lão mơ ước ngôi vị thái tử hay không? Có thể cảm thấy ngoại thích đương triều phát triển đến trình độ có thể uy hiếp đế vương hay không?

Thịnh Thừa Minh và Thịnh Thừa Tinh đều sẽ chẳng được lợi lộc gì. Cho dù bề ngoài tạm thời giành chiến thắng nhưng mầm tai họa ngầm chôn xuống mới khiến người ta sợ hãi.

Chỉ có Thịnh Thừa Lệ, không phí một binh một tốt nào, không chỉ giải quyết Nguyệt Dung vốn đã không trung thành với gã, còn có thể thoát thân trở ra trong sự cố này, đạt được nhiều lợi ích nhất.

Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hai đời Dung Đường không thể nhìn ra bản tính chân thật của Thịnh Thừa Lệ, chỉ có tới bây giờ, sau khi rút khỏi đoàn phụ tá của nam chính, y mới chợt nhận ra nhận thức của mình về nam chính sai lầm tới cỡ nào.

Nhận thức này không chỉ có một mình y mà cũng bao gồm Mộc Cảnh Tự.

Kha Hồng Tuyết luôn nói Mộc Cảnh Tự quan tâm tiểu đồ đệ kia nhất, Dung Đường không chút hoài nghi Thịnh Thừa Lệ chỉ cần diễn một chút trước mặt Mộc Cảnh Tự, giả bộ vô tội đáng thương, phủi sạch chuyện liên quan tới mình, Kha Hồng Tuyết sẽ bày mưu tính kế cho gã.

Nhưng nếu Kha Hồng Tuyết nói cho học huynh của hắn biết, việc này có kỳ quặc, đề nghị y điều tra kỹ thì sao?

Mộc Cảnh Tự có nhận thức sai lầm về Thịnh Thừa Lệ, Kha Hồng Tuyết đại khái cũng có nhận thức sai lầm về chính mình.

Nhưng Túc Hoài Cảnh không có.

Hắn hoàn toàn thoát khỏi cuộc tranh chấp này, dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc để quan sát, sau khi hiểu rõ tất cả âm mưu quỷ kế và mối quan hệ giữa các nhân vật, hắn thấy rõ hơn ai hết.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Dung Đường thậm chí còn cảm thấy Túc Hoài Cảnh mới là người có góc nhìn của Thượng Đế.

Nhưng việc này......

Có mang lại lợi ích gì cho Túc Hoài Cảnh không??

Theo lập trường của hắn, cuộc chiến đoạt đích càng hỗn loạn thì càng tốt, cho dù hiện tại trông Túc Hoài Cảnh như đang giúp Thịnh Thừa Minh, nhưng nếu Thịnh Thừa Minh tham ăn mà thiệt, chắc chắn hắn sẽ rất vui mừng.

Mọi việc mấy ngày nay của Nhị hoàng tử quá thuận lợi, cần một ít ngăn trở.

Nếu Mộc Cảnh Tự tra ra nguyên nhân đằng sau chuyện này, Thịnh Thừa Tinh và Thịnh Thừa Minh may mắn thoát khỏi âm mưu này, Vậy Túc Hoài Cảnh có lợi gì đây?

Có lẽ nghi hoặc trong mắt quá mức rõ ràng, Túc Hoài Cảnh cong khóe môi, dịu dàng nói: "Đường Đường muốn hỏi cái gì nào?”

Dung Đường: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

Túc Hoài Cảnh nhướng mày, trước mặt là một cái ao đông người tụ tập, bánh xe nước đang chạy, sắc mặt Thịnh Thừa Tinh tối sầm, nhưng cố kỵ mặt mũi Kha Hồng Tuyết nên không cho người ngăn cản.

Hôm nay Kha thiếu phó lại thay một bộ áo bào màu tím đậm, ngay cả quạt ngọc cũng đổi thành ngọc tím. Mặt trời sắp leo lên đ ỉnh đầu, khuôn mặt Mộc Cảnh Tự lạnh lùng đứng ở bên bờ, Kha Hồng Tuyết cười tủm tỉm đứng bên cạnh y ân cần quạt gió cho y, khoé mắt thoáng nhìn thấy hai người Dung Đường, hắn thậm chí còn có hứng thú vẫy quạt.

Túc Hoài Cảnh nói: "Không phải Đường Đường muốn làm bạn với bọn họ sao?”

Dung Đường giật mình một cái, Túc Hoài Cảnh cười: "Đường Đường, nếu như ngươi muốn ánh trăng trên trời, ta sẽ nghĩ cách hái giúp ngươi, ngươi cứ việc đưa ra yêu cầu với ta là được rồi.”

Bởi vì Dung Đường muốn làm bạn với hai người Kha Mộc, bởi vì Dung Đường không thích Thịnh Thừa Lệ, bởi vì Mộc Cảnh Tự là phụ tá của Thịnh Thừa Lệ.

Cho nên Túc Hoài Cảnh mới làm những thứ này.

Một mối quan hệ nhân quả rất đơn giản, chỉ vì Dung Đường thích và không thích, cho nên hắn tình nguyện đi đường vòng.

Ánh mặt trời chiếu lên người, gần trưa gió bắt đầu nổi lên, đám đông ồn ào, Dung Đường chợt ngửi thấy mùi hoa dành dành.

Y quay đầu, kìm nén nhịp tim đang đập dồn dập trong lồ ng ngực, khẽ hé môi điều chỉnh nhịp thở.

Đây là đại nhân vật phản diện, nhưng hình như...cũng là tri kỷ, bằng hữu, người nhà, thê tử của y…

Dung Đường lại một lần nữa nhận ra, mang Túc Hoài Cảnh ra khỏi Phong Nguyệt lâu, với y, với Túc Hoài Cảnh mà nói, đến tột cùng là một chuyện khiến người ta vui mừng cỡ nào.

Trong dòng thời gian nước lũ tuần hoàn, một phần nhỏ nước sinh hoạt đã tách ra khỏi đường đi của nó, lao về một điểm cuối hoàn toàn không rõ.

-

Kha Hồng Tuyết nhìn thấy hai người Dung Đường bèn cười hỏi: "Thế tử gia, buổi sáng này chơi có tận hứng không?"

Dung Đường liếc nhìn ao nước, không sâu lắm, nhưng phải mất một thời gian mới có thể rút hết nước. Hôm nay chắc là không rút cạn được, xung quanh tụ tập phần lớn học sinh đang quan sát, sợ là một lát nữa sẽ lục tục tản đi, cho dù Mộc Cảnh Tự có đào được thứ gì từ trong ao lên thì cũng sẽ không có nhiều người biết.

Thịnh Thừa Lệ vẫn không xuất hiện, gã diện trọn vai diễn dưỡng bệnh, cho dù là như thế này, gã vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Dung Đường quay đầu, trả lời câu hỏi của Kha Hồng Tuyết: "Rất tốt.”

Kha Hồng Tuyết cong môi: “ Ngươi đi đâu thế? Ta muốn tới vườn thú, ở đó có một đàn hươu sao, nghe nói có hai con hổ, rất đẹp. Ta vốn định đi dạo, nhưng học huynh không muốn, ta đành phải làm việc với huynh ấy trước.”

Dung Đường lườm hắn một cái, thầm nghĩ ta thấy "đành phải" này của ngươi không phải là không vui, thậm chí nghe thế nào cũng thấy giống như đang khoe khoang.

Lời vừa ra khỏi miệng lại hỏi: " Sao Mộc đại nhân lại nghĩ tới việc rút nước trong ao?”

Mộc Cảnh Tự đối với ai cũng lạnh như băng, giống như hoàn toàn không biết cười, lúc này trong lòng đè nén chuyện gì đó, áp suất quanh người càng thấp, nhưng Dung Đường hỏi y vấn đề, y cũng có thể nhớ kỹ cố gắng ôn hòa, cũng không biết là vì ai.

Y nói: "Buổi sáng ta đi xem thi thể Nguyệt Dung, tình trạng khi chết của bà ta có hơi quái dị.”

Kha Hồng Tuyết dẫn nhóm người đến một cái đình gần đó, Mộc Cảnh Tự nói: "Hình như bà ta trúng độc.”

Đuôi lông mày Kha thiếu phó khẽ nhướng lên, đáy mắt xẹt qua một ý cười châm chọc, liếc mắt nhìn Túc Hoài Cảnh. Sắc mặt người sau không thay đổi, chỉ ngồi sang một bên, gọt hoa quả đã chuẩn bị trong các cho Dung Đường.

Kha Hồng Tuyết cảm thấy không thú vị, khẽ chậc chậc rồi buông quạt xuống, dứt khoát bóc hạt dưa cho Mộc Cảnh Tự.

Giọng nói của hai người lần lượt vang lên, nhẹ nhàng đến mức giống như âm thanh nền, người nói chuyện không quản bọn họ đang làm cái khỉ gió gì, lông mày Mộc Cảnh Tự nhíu lại, nói: "Trong vườn có đại phu, nhưng tra không ra đến tột cùng là trúng độc gì, chỉ nói nguyên nhân tử vong đúng là chết đuối, độc tố cũng không chết người, hẳn là có tác dụng khác.”

Dung Đường hỏi: "Mộc đại nhân nghĩ như thế nào?”

Mộc Cảnh Tự trầm mặc vài giây, nói: "Khoảng cách từ Lang Ngọc Hiên đến Lan Hinh Trai nơi Ngũ điện hạ ở không xa, nếu muốn đến nhanh một chút, có thể đi đường tắt, đường tắt đi ngang qua hồ nước này. Tuy trên đường ít người, nhưng không đến mức giẫm hụt rơi xuống hồ nước.”

Túc Hoài Cảnh đưa cho Dung Đường một múi quýt, Kha Hồng Tuyết đưa cho Mộc Cảnh Tự một nắm hạt dưa.

Dung Đường quay đầu ăn đồ trong tay Túc Hoài Cảnh, Mộc Cảnh Tự lại nhíu mày lắc đầu, Kha Hồng Tuyết liền tìm một cái đ ĩa sạch sẽ cất hạt dưa vào, tiếp tục bóc. Túc Hoài Cảnh nhìn thấy cảnh tượng này cúi đầu nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Dung Đường nuốt múi quýt xuống, nói: "Nói như vậy, ta nhớ có một ít thuốc gây ảo giác.”

Kha Hồng Tuyết nghe vậy ngước ánh mắt sáng lấp lánh nhìn y một cái, sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nhìn Túc Hoài Cảnh, tiếp theo mới cười rộ lên, cả người từ trong ra ngoài lộ ra sự lười biếng đối với việc đời, an tâm bóc hạt dưa của hắn.

Mộc Cảnh Tự gật đầu: "Ta và Thế tử gia cùng nghĩ đến một chỗ.”

Y nói: "Nếu trước mắt sinh ra ảo giác, cho rằng phía sau có mãnh thú đang đuổi theo, hoặc là phía trước vẫn còn đường cũ, rất có khả năng một cước đạp hụt ngã xuống hồ nước. Nếu không kịp thời phục hồi ý thức trong hồ thì đuối nước là kết quả tất yếu.”

Dung Đường hỏi: "Mộc đại nhân có biết loại thuốc nào có công hiệu này không?”

“Rất nhiều. "Mộc Cảnh Tự nói," Hạ quan cũng không tinh thông dược lý, nhưng cũng biết có vô số loại thuốc gây ảo giác, ở trong tay thầy thuốc ưu tú, thậm chí có thể theo tâm ý tạo ra một giấc mộng hư ảo.”

Dung Đường vừa muốn nhíu mày, lại nghe Mộc Cảnh Tự chuyển đề tài, nói: "Nhưng có một loại hương thảo, nếu ăn nhiều, cũng sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.”

Dung Đường lập tức nhớ tới lời Túc Hoài Cảnh vừa mới nói với mình, hỏi: "Huyễn Ly Thảo?”

Mộc Cảnh Tự có vẻ hơi kinh ngạc, nhướng mày rồi nhanh chóng hạ xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như xưa.

Hắn gật đầu, nói: "Đúng vậy.”

“Loại cỏ này mọc ở phía bắc Tân Cương, Ngu Kinh cũng không thường thấy, mà trong hậu cung lại bị cấm sử dụng, nếu Nguyệt Dung quả thật đã ăn Huyễn Ly Thảo, nhất định sẽ có tàn dư. "Mộc Cảnh Tự nói.

Dung Đường hỏi: "Nhưng không tìm được sao?”

Mộc Cảnh Tự lắc đầu: "Trong phòng Nguyệt Dung không có hương liệu, nhưng kỳ quặc chính là, trên thi thể bà ta cũng không có túi hương.”

Dung Đường suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm nói: " Sở dĩ Nguyệt Dung muốn từ Lang Ngọc Hiên tới Lan Hinh Trai chính là vì hái hương thảo, vậy thì ít nhất là bà ta thích dùng hương, không đến mức trên người không có túi hương.”

“Đúng là như thế. "Mộc Cảnh Tự nói," Nhưng đây chỉ là suy đoán, chân chính làm cho ta nghi ngờ chính là ta đã từng gặp Nguyệt Dung, bên hông bà từng đeo túi hương.”

"Cho nên Mộc đại nhân cảm thấy có thể túi hương của bà ta đã rơi vào trong ao, hoặc là..." Dung Đường ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Mộc Cảnh Tự, nói: "Bị người ném xuống à?"

Mộc Cảnh Tự gật đầu: "Hôm qua vội vàng, Hà tiểu thư bị kinh hãi, sau khi vớt thi thể lên cũng không có ai điều tra tỉ mỉ, ta hỏi thủ vệ hôm qua, chẳng ai nhớ rõ là có túi hương hay không. Đã như thế thì dứt khoát rút cạn hồ nước này.”

Kha Hồng Tuyết ở bên cạnh nhẹ nhàng cười ra tiếng, hắn đã bóc được một đ ĩa hạt dưa, lại thuận tay bóc một quả quýt, giơ tay đưa cho Mộc Cảnh Tự: "Học huynh, ăn một miếng đi, sắp trưa rồi, ta đói quá.”

Dung Đường nghe không nổi, thầm nghĩ ngươi đói thì đói, cho học huynh ngươi ăn trái cây ngươi có thể no sao?

Mộc Cảnh Tự nhíu mày, dường như đang do dự nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận múi quýt kia nhét vào trong miệng, nhai nhẹ vài cái rồi nhổ hạt vào trong tay.

Dung Đường mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, yên lặng rũ mắt, làm bộ không nhìn thấy.

Bên ngoài đình vẫn có người đi tới nơi này, cũng có người muốn rời đi, Túc Hoài Cảnh nhìn sắc trời, nhẹ nhàng hỏi: "Đường Đường đói bụng chưa?”

Hắn không nói còn đỡ, vừa nói Dung Đường liền cảm thấy có hơi đói, nghiêng đầu bi ai nhìn thoáng qua Túc Hoài Cảnh.

Túc Hoài Cảnh lập tức cong mắt, cáo từ với hai người Kha Mộc rồi rời đi. Trước khi bước ra khỏi đình, dường như hắn vừa nhớ ra điều gì đó, nhắc nhở Dung Đường: "Đường Đường không có gì muốn nói với Mộc Thiếu Khanh sao?”

Dung Đường chớp mắt mấy cái, sửng sốt một lát mới hoàn hồn, thần sắc có chút phức tạp quay đầu, thử đi cửa sau: "Nếu đào được túi hương trong hồ nươc, Mộc đại nhân có thể cho ta xem trước không?"

Mộc Cảnh Tự dừng lại, còn chưa trả lời, Kha Hồng Tuyết ở bên cạnh đã cười đồng ý: "Đương nhiên, thế tử gia đừng lo.”

Dung Đường vẫn nhìn Mộc Cảnh Tự, người sau gật đầu.

Dung Đường: "Đa tạ.”

Trước khi rời đi, y thoáng nhìn thấy Kha Hồng Tuyết lại đặt đ ĩa hạt dưa nhỏ trước mặt Mộc Cảnh Tự như dâng báu vật. Mộc Thiếu Khanh quay đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, lập tức cụp mắt, cúi đầu bốc từng nắm nhỏ thong dong ăn hạt dưa, Kha Thiếu Phó cười đến thiếu chút nữa không nhìn thấy mắt.

-

Song Phúc cầm cây dành dành trước đó trở lại tiểu viện, Túc Hoài Cảnh kéo Dung Đường tìm được một chỗ gần đó mở yến tiệc, tìm một chiếc bàn nhỏ cho hai người, dùng bữa trưa xong rồi chậm rãi đi về.

Dung Đường hỏi hắn: "Sao ngươi biết ta có chuyện muốn nói với Mộc Cảnh Tự?”

Túc Hoài Cảnh lại nói: "Đường Đường đã nhắc nhở ta từ lâu.”

Dung Đường: "...?”

Ánh mắt Túc Hoài Cảnh thâm sâu, cười nhìn y: "Đường Đường, có đôi khi ngươi thông minh đến mức ta muốn nhốt ngươi lại.”

Dung Đường run lên, còn chưa nghĩ kỹ đã nghe hắn nói: " Ngươi vừa vào viện, câu đầu tiên hỏi ta là chuyện này có liên quan gì đến di mẫu không.”

“Chuyện hoàng trưởng tử chết trẻ, sử quan ghi lại là cơ thể yếu mất sớm, cung đình nói là do Thục phi hãm hại, ta đoán  giống mẫu phi của ba vị hoàng tử khác gây nên hơn. "Túc Hoài Cảnh nói," Nhưng thật ra chúng ta đều xem nhẹ một người.”

“... Hoàng hậu. "Dung Đường thấp giọng đáp.

Túc Hoài Cảnh gật đầu, nói: "Sức khoẻ của Hoàng trưởng tử từ nhỏ đã kém, chết sớm cơ hồ là số mệnh tất nhiên. Phân tích lợi ích được mất, kẻ chủ mưu sau màn giống đám người Huệ quý phi hơn, nhưng lúc ấy bệ hạ vừa lên ngôi, Hạ nguyên soái phụ tá thiên tử có công, Huệ quý phi ở trong hậu cung kiêu căng ngạo mạn, Thục phi được sủng ái, hai người đều có con nối dõi, địa vị hoàng hậu nương nương không được vững chắc lắm.”

*Nếu con trai độc nhất chắc chắn sẽ chết, vậy để cho cái chết của hắn phát huy tác dụng lớn nhất, giải quyết một kình địch cho mình, lại đổi lại lòng áy náy trìu mến của đế vương. Trung cung không nhất định phải là người được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng bà ấy cũng đủ đặc biệt, không thể thay thế ở trong lòng hoàng đế là có thể an ổn chấp chưởng phượng ấn, ngồi vững vàng vị trí hoàng hậu của bà.”

“Về phần con nối dõi, ngày sau mang thai cũng tốt, tùy tiện nhận một hoàng tử có mẫu phi thấp hèn làm con thừa tự cũng được, bà là mẹ cả của tất cả hoàng tử, cũng không lo chuyện này.”

Giọng điệu Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng chậm rãi, nói rất là thoải mái.

Dung Đường cúi đầu, buồn bực nói: "Di mẫu không phải người như vậy.”

Túc Hoài Cảnh cười khẽ, nắm chặt tay Dung Đường: "Ta biết, chỉ là có người cần bà ấy trở thành người như vậy mà thôi.”

“... "Lần đầu tiên Dung Đường biểu đạt chán ghét Thịnh Thừa Lệ trước mặt Túc Hoài Cảnh," Gã đúng là đáng ghét.”

“Ừ, ta biết. "Túc Hoài Cảnh lại đáp, giọng điệu ôn hoà, ánh mắt dừng ở sườn mặt Dung Đường, trong mắt cất giấu dung túng muốn dìm chết người ta:" Cho nên ta không cho gã thực hiện được.”

Bởi vì đích hoàng tử bị phi tử mình sủng hạnh hại chết, Nhân Thọ đế vẫn luôn đối đãi hậu lễ có thừa, tương kính như tân với Vương hoàng hậu. Mà ở trong tiểu thuyết, Thịnh Thừa Lệ là nam chính, Vương hoàng hậu đương nhiên trở thành một trong những nhân vật phản diện nhỏ.

Trong sách có đề cập qua khi nam chính còn bé đã bị đối xử hà khắc khi ở trong lãnh cung, thái giám nói là do hoàng hậu chỉ thị.

Nhi tử của bà bị Thục phi hại chết, bà hà khắc nhi tử của Thục phi, thấy thế nào cũng là nhân chi thường tình, không động thủ giế t chết gã đã để lại từ bi.

Hoàng hậu không thích Ngũ hoàng tử, cho dù gã ra lãnh cung thì cũng chẳng sống được yên ổn trong cung.

Gã không nhất thiết phải tìm ra kẻ hãm hại mẫu phi của mình ngay lập tức, gã chỉ cần phá hủy hình tượng Vương hoàng hậu, đền bù mọi chuyện là được.

Nếu như bị Nhân Thọ đế phát hiện, cái chết của hoàng trưởng tử không liên quan đến Thục phi, lão sẽ lập tức yêu ai yêu yêu cả đường đi lối về với Thịnh Thừa Lệ. Nhưng nếu như lão phát hiện, con trai trưởng là do vợ cả tự tay gi ết chết, cơn giận của thiên tử sợ là sẽ liên lụy đến toàn tộc Vương hoàng hậu.

Mà việc Thịnh Thừa Lệ cần làm chỉ là động tay động chân trên túi hương của Nguyệt Dung, lưu lại ấn ký của cung Phượng Tê.

Rõ ràng là kế sách một hòn đá hạ bốn con chim, diệt Tam hoàng tử kiêu ngạo, khiến cho hoàng đế hoài nghi Nhị hoàng tử, tranh thủ vinh sủng của đế vương cho gã, hãm hại Vương hoàng hậu.

Bất kể Thịnh Thừa Tinh lựa chọn điều tra án hay không, đây đối với Thịnh Thừa Lệ mà nói đều là cục diện trăm lợi mà không có một hại.

Túi hương rơi xuống hồ, sợ là ngay cả chính gã cũng cảm thấy không cam lòng.

Dung Đường cau mày, đi về tiểu viện cùng Túc Hoài Cảnh, hệ thống ngu ngốc từ lúc bọn họ ôm nhau trước vườn khổng tước vẫn luôn không lên tiếng. Lúc này Dung Đường cảm thấy hơi tức giận, sau khi vào phòng thật sự không nhịn được gọi nó lên: "Hai đời trước ta là người mù sao?"

【……】

Dung Đường: "Cái này cũng không nhìn ra?”

Hệ thống: [...]

Dung Đường cực kỳ tức giận: " Gã đúng là đồ xấu xa!”

Hệ thống trầm mặc rất là lâu, nhỏ giọng nói: [Ký chủ, xin lỗi.]

Không hiều sao lửa giận của Dung Đường lại tản đi, đứng im tại chỗ rất lâu, buồn bực nói: "Không liên quan đến mi.”

[Là tôi bảo cậu làm nhiệm vụ.] Hệ thống nói.

Dung Đường: " Là đầu não ngu ngốc nhà mi phát nhiệm vụ, không liên quan đến mi.”

[Ò.]

Dáng vẻ hệ thống trông như đưa đám, Dung Đường hơi hối hận vì đã nổi giận với nó, cơ hồ theo bản năng tiến vào không gian hệ thống, nhìn thấy một không gian xám đen, bước ra, giơ tay lên, do dự hai giây rồi nói: "Lại đây, để ta vuốt mi một chút."

Dung Đường nhớ tới quả cầu ánh sáng nhỏ đó, mặc dù không cảm nhận được, nhưng khi thỉnh thoảng tiến vào không gian hệ thống, nhìn thấy nó ở bên cạnh, Dung Đường vẫn không kìm được muốn cọ cọ, giống như là vuốt mèo vuốt chó, mà hệ thống ngoài miệng không nói, kỳ thật cũng rất thích dán vào y.

Dung Đường nói xong, không khí ngưng trệ một hồi, tay y giật giật không có quy luật, giọng điệu vô cùng mềm mại, có hơi giống với lúc Túc Hoài Cảnh dỗ y.

“Ngoan, chuyện này không liên quan đến mi.”

Hệ thống không nói mình có đi qua bên cạnh y hay không, nhưng khi nghe nói như thế lại nói: [Cũng không liên quan đến cậu.] Giống như một đứa trẻ có cái miệng bướng bỉnh nhưng lại rất đáng yêu.

Dung Đường hơi giật mình, chợt cười, lại động tay: “Ừ, không liên quan gì đến chúng ta.”

Dung Đường nói: "Nhưng càng ngày ta càng chán ghét gã, vốn ta chỉ muốn nhìn Túc Hoài Cảnh đăng cơ, nhưng hiện tại ta muốn tận mắt nhìn thấy gã thua như thế nào, mi sẽ không trách ta chứ?"

Hệ thống im lặng rất lâu, lâu đến mức Dung Đường cảm thấy nó sẽ không trả lời mình nên c ởi quần áo lên giường đi ngủ, mới nghe thấy một tiếng máy móc rất yếu ớt: [Không trách cậu, cậu làm gì tôi cũng không trách cậu]

Trừ phi cậu ngốc nghếch hồ hồ bị đại nhân vật phản diện ăn sạch sẽ lại còn khen hắn ngoan!

Nhưng hệ thống không nói ra, nó chỉ đi lòng vòng trong không gian lập thể ba chiều kia, biết nghe lời tốt chui vào ổ chăn Dung Đường, cọ vào tay y, an tâm ngủ đông.

Dung Đường nhẹ giọng cười: "Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.