Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 168




Chương này thiệt là ảo ma canada =)))

Chương 168

Sự chán ghét và căm ghét trong lời nói của Thiên Đạo không có một chút che giấu, tâm tư thẳng thắn giống như ông ta đủ trong sạch.

Sắc mặt Dung Đường lại trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo, cảm giác phẫn nộ liên tục dâng lên trong lòng, đập mạnh vào ngực khiến y đau nhói.

Y im lặng rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng nó đã khàn đến mức gần như không thể nghe ra âm thanh gốc: "Tại sao?”

Thiên Đạo nhẹ nhàng nở nụ cười, lặp lại: "Tại sao?”

Ông ta nói: "Ta cũng muốn biết tại sao đang yên đang lành, cậu lại xuống đây.”

Lão giả ngồi tại chỗ, trên mặt mang một nụ cười hiền hòa, ông khẽ khoát tay, cảnh vật xung quanh biến đổi, Dung Đường còn chưa kịp phản ứng đã thấy thứ gì đó đang lơ lửng quanh ông. Con ngươi lập tức co rút lại, Dung Đường nắm chặt tay vịn, cơ thể vô thức nghiêng về phía trước.

- Đó là hệ thống.

Hệ thống chỉ xuất hiện trước mặt y vào mười lăm hàng tháng, giờ đây lại lơ lửng bên cạnh "Thiên Đạo", im lặng không một động tĩnh.

Dung Đường khàn giọng hỏi: "Ông đã làm gì?”

“Bình tĩnh, "Thiên Đạo" nói, " "Ta chỉ đưa nó trở lại trạng thái ban đầu thôi.”

Trái tim Dung Đường chìm xuống.

Trạng thái ban đầu, theo như y đã thấy trong giấc mơ, hệ thống ban đầu chỉ là một đám mây nhỏ trong bầu trời được tạo thành từ hơi nước, một trận mưa rơi xuống là có thể tan biến vào bùn đất mênh mông không dấu vết.

"Thiên đạo" nói: " Cậu biết tại sao mình lại đến thế giới này không?"

Dung Đường không trả lời, mà đối phương hiển nhiên cũng không có ý muốn y trả lời, chỉ thoáng dừng lại một chút, sau đó không thể nói là tốt bụng hay ác ý chủ động giải thích cho y: "Ngay từ đầu mọi thứ đều là thật.”

"Tiểu thuyết cũng vậy, thiết lập nam chính và phản diện cũng vậy, từ đầu đều là thật." Ông ta nhẹ giọng nói, ngữ điệu êm dịu, là sự bình ổn và khoan dung thường thấy khi một bậc trí giả đã trải qua nhiều thăng trầm nói chuyện.

Nhưng chính sự bình ổn này, từ bản chất đã mang theo một điều kiện tiên quyết là cao cao tại thượng và ngạo mạn vô hình.

"Câu chuyện đúng như những gì cậu đã thấy từ đầu, nhân vật chính trải qua muôn vàn khó khăn, sắp trở thành đế vương, nhưng vào phút cuối lại bị vai phản diện chiếm đoạt mệnh cách, thay đổi diễn biến và kết cục của câu chuyện.”

Ông ta lạnh nhạt nói, Dung Đường không thể nghe nổi, buông lời chế giễu: "Ông sống trong thế giới của chính mình?”

Đối phương khẽ cười, đáp: "Thế giới này đích thực là của ta, cậu nói vậy cũng không sai.”

Dung Đường hoàn toàn im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hệ thống, lòng suy tính cách đưa "nhóc ngốc" đi.

Về phần những lời "Thiên Đạo" nói, quá nhảm nhí.

Nhảm đến mức y cảm thấy quá đáng, nghe thêm một chữ cũng khiến tai mình ô uế.

Nhưng người đó vẫn tiếp tục nói: "Cậu thích cuốn tiểu thuyết này, vô tình chết ở thế giới khác, lại đúng lúc thế giới này bị khóa lại, không có tiến triển tiếp theo nên ngẫu nhiên mà xuyên vào đây. Nhiệm vụ của cậu vốn là duy trì sự vận hành ổn định của thế giới nhỏ này, để kết cục mà tác giả tưởng tượng được thực hiện, nhưng tại sao cậu lại thay đổi?”

Ông ta dường như không hiểu: "Nhân vật chính đạt được thành công, phản diện bị nhân vật chính tiêu diệt, chẳng phải đó là kết quả mà độc giả thế giới các cậu mong muốn nhất sao? Tại sao cậu lại làm ra những thay đổi phi logic như vậy?”

Ông dường như thực sự không hiểu hành động của Dung Đường, khi nói điều này, trong mắt không còn chút h@m muốn nào, chỉ còn là sự khao khát được giải thích, nhưng lại có một sự điên cuồng khó hiểu.

Ông ta là "Thiên Đạo", vai trò của ông ta là duy trì phẩm cách của nhân vật chính Thịnh Thừa Lệ, khiến gã dù thế nào cũng trở thành người đứng đầu thiên hạ.

Nhưng giờ đây, vì sự can thiệp của Dung Đường, không chỉ xác suất Thịnh Thừa Lệ trở thành hoàng đế giảm dần, mà ngay cả kết cục đại nhân vật phản diện trong nguyên tác phản loạn thành công, Đại Ngu bị thiêu rụi cũng khó có thể thành hiện thực.

Dung Đường, với tư cách là độc giả của tiểu thuyết xuyên vào thế giới này, trải qua ba kiếp, trong mắt kẻ là ‘thiên đạo’ như ông ta thì chưa từng làm được việc tốt nào.

Khó mà không ghét người này.

Nhưng Dung Đường nghe thấy lời này, lại cúi đầu, nhìn dấu vết máu do chính mình cào ra trong lòng bàn tay.

Y im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Ta thấy rất thú vị.”

"Thiên Đạo"giật mình, tò mò nhìn y, chờ đợi lời tiếp theo, muốn có một câu trả lời.

Dung Đường: "Ban đầu ta nghĩ, ta chưa từng dạy Thịnh Thừa Lệ miệng đầy dối trá, nói năng lộn xộn, bới móc thị phi, đổi trắng thay đen, Mộc đại nhân và Kha Hồng Tuyết cũng sẽ không dạy gã, vậy rốt cuộc gã học từ ai mà có được khả năng nói những lời nói kia, gã luôn đứng trên lập trường tự cho mình là đúng nhất thế giới, khắp thiên hạ đều nợ gã, không chút cảm thấy xấu hổ hay hổ thẹn khi nói ra những lời quỷ quái khiến người ta buồn nôn đó.”

Y nói chậm rãi, tư thế tao nhã như có thể được họa sĩ vẽ vào một bức tranh truyền đời.

"Giờ nghĩ lại, có lẽ gã đã học được từ ông." Dung Đường nhẹ nhàng lên tiếng, phong thái ung dung, giọng điệu ấm áp, không một lời tục tĩu, không chút giận dữ, đôi mắt khẽ nâng lên, toát ra một khí thế tự nhiên.

Thiên Đạo đối diện giật mình hai giây, nhíu mày không vui nhìn về phía y.

Dung Đường lại nói: "Những lời ông nói ta không nghe kỹ, cũng lười sửa sai cho ông từng cái một, dù sao ta không phải là thầy của ông, không có nghĩa vụ phải chỉ bảo ông, mong ông tốt hơn.”

“Nhưng trước hết, thiên hạ này không phải của ông.”

Nói trước mặt "Thiên Đạo" rằng thiên hạ không phải của ông ta chẳng khác nào ném một quả bom. Dung Đường vừa dứt lời liền thấy sắc mặt người nọ thay đổi mấy lần, cuối cùng dừng lại ở một biểu cảm không rõ là mỉa mai hay phẫn nộ, lạnh lùng hỏi y: " Cậu muốn nói là của cậu sao?”

Dung Đường thấp giọng cười cười, cảm thấy sự cảnh giác lúc trước của mình không cần thiết.

Y lắc đầu: "Đương nhiên cũng không phải của ta, nhưng cám ơn ông đã khẳng định suy đoán của ta.”

Có thể khiến "Thiên Đạo" thẳng thắn nói ra câu "thiên hạ này là của cậu", dù là câu hỏi hay nghi vấn, đều đủ để chứng thực rằng từ đầu Dung Đường xuyên vào cuốn sách này, không phải với thân phận thế tử Ninh Tuyên Vương.

Y nói: "Ta vừa mới suy nghĩ cẩn thận một ít chuyện, có lẽ có thể giải đáp nghi vấn của ông.”

"Thiên Đạo" nói tất cả đều là thật, nhưng Dung Đường nghĩ, nếu tất cả đều là thật, thì tại sao y lại xuyên vào thế giới này và với với thân phận nào đây?

Y hỏi: "Ông được sinh ra khi nào?”

"Thiên Đạo" đương nhiên trả lời: "Là từ lúc thế giới mới bắt đầu.”

Dung Đường gật đầu: "Thế giới bắt đầu, tức là từ lúc tác giả có ý tưởng sơ lược về câu chuyện này.”

“Cậu muốn nói cái gì? " Tự dưng ông ta có một dự cảm chẳng lành.

Dung Đường: "Trong thế giới thực, khi một cuốn tiểu thuyết ra đời, thế giới này sẽ tự sinh ra ý thức, nghe có vẻ hợp lý.”

"Thiên Đạo" không nói gì, chỉ nhìn y.

Dung Đường lại hỏi: "Nhưng như vậy, việc ta xuyên vào thế giới này lại trở nên quá phi logic.”

Mọi từ ngữ đều có dấu vết, không tồn tại những từ ngữ và ý nghĩa được tạo ra một cách vô lý.

Ba kiếp xuyên qua này là một âm mưu, nhưng nếu quay lại kiếp đầu tiên, thông tin mà Dung Đường nhận được là: 【Cốt truyện bị phá hủy nghiêm trọng, đế vương không được Thiên Đạo chấp nhận, thế giới chao đảo sắp sụp đổ, cần được sửa chữa. Tuy nhiên ý thức thế giới nhỏ mới hình thành không lâu, không có khả năng trực tiếp tiêu diệt phản diện, nên để y bảo vệ Thịnh Thừa Lệ, giúp gã đăng cơ thành công.】

Dựa trên tiền đề này, mới kéo Dung Đường từ thế giới khác đến đây.

Điều này có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Dung Đường lại hỏi: "Ông biết "sửa chữa" nghĩa là gì không?”

"Thiên Đạo" không nói gì, dường như nhận ra y sắp nói điều gì đó khiến người ta khó có thể hiểu được.

Dung Đường thong thả nói: "Việc ta xuyên không nhiều lần rất giống việc chơi một trò chơi lưu trữ lại và chơi lại từ đầu. Ban đầu ta vẫn thắc mắc tại sao lại có cơ chế này, nhưng giờ ta đã hiểu.”

Ánh mắt Thiên Đạo khẽ động.

Dung Đường: "Trong thời đại của ta, có một thứ gọi là mã lập trình.”

"Dù là trò chơi hay chương trình, về bản chất đều được viết bằng mã. Khi mã nguồn gặp vấn đề, sau khi phát hiện ra vấn đề thì tiến hành bảo trì để tránh sụp đổ ngay lập tức, đó gọi là vá lỗi; còn sửa chữa là truy về nguồn gốc, quay lại dòng mã đầu tiên xuất hiện lỗi, xóa mã và viết lại.”

"Công việc này rất lớn, nhưng chỉ có như vậy, mới không xuất hiện tình trạng vá lỗi càng nhiều, càng sửa một chỗ theo thời gian lại có bản vá khác rò rỉ..”

Dung Đường như cười như không nói: "Có cảm thấy rất quen thuộc không?”

Thiên Đạo trầm giọng nói: "Đừng thừa nước đục thả câu.”

Dung Đường: "Giả sử ý thức thế giới phát hiện Túc Hoài Cảnh lên ngôi, thế giới hủy diệt, là kết quả không thể đảo ngược do lỗi mã, thì cách tốt nhất là đưa người thực hiện nhiệm vụ, tức là ta, về trước khi Túc Hoài Cảnh sinh ra, trực tiếp khiến hắn biến mất, đó mới gọi là sửa chữa.”

"Nhưng một mặt không giao cho ta nhiệm vụ giết Túc Hoài Cảnh, mặt khác lại bảo ta bảo vệ Thịnh Thừa Lệ, thế nào cũng giống như việc học lỏm không đủ, tự hiểu rồi gia công, cuối cùng vẽ hổ thành chó trở thành trò hề.”

"Thiên Đạo" như bị tát một cái, vẻ đạo mạo biến mất, thay vào đó là cảm giác thẹn quá hoá giận.

Dung Đường nhắm mắt lại, khi mở ra tiếp tục nói: "Vậy nên ta phải nghi ngờ, người giao nhiệm vụ cho ta đã biết trước những nhiệm vụ khác cũng như cách thức, nhưng vì năng lực có hạn, học không tới nơi, vừa muốn che đậy nhiệm vụ ban đầu, lại bị giới hạn bởi tiền đề cũ, cuối cùng giao cho ta một nhiệm vụ "bảo vệ nam chính không bị phản diện gi ết chết".”

"Thời gian qua ta luôn có một giấc mơ, trong mơ ta vẫn là người xuyên không, nhưng việc ta xuyên không hề cụ thể vào ai, nhiệm vụ của ta cũng chưa bao giờ là bảo vệ Thịnh Thừa Lệ. Ngược lại, âm thanh rõ ràng nhất trong giấc mơ là: ngăn chặn mọi chuyện xảy ra.”

Dung Đường cười nhẹ, rong điện chỉ có hai người, trong mắt y không có nụ cười, chỉ có một sự pha trộn khó tả giao thoa giữa tang thương và mỉa mai: "Quay lại trước khi sự việc xảy ra để ngăn chặn, chẳng phải giống như ý nghĩa của từ "sửa chữa" sao?”

Sắc mặt Thiên Đạo trầm xuống, nghiêm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Dung Đường nhéo mi tâm: "Hai người lúc nào cũng giả vờ hiểu rồi giả vờ không hiểu, làm cho người ta rất phiền.”

Y nói: "Ông nói mọi thứ đều là thật, điều này có thể tin được. Nhưng ông nói cho ta biết, một thế giới hoàn chỉnh khép kín sinh ra ý thức riêng của mình, tại sao không duy trì hoạt động của thế giới, làm theo bản năng của nó, mà lại bắt người từ thế giới khác tới?”

Dung Đường nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Mỗi người bị bắt đến đều không thuộc về thế giới này, đều có khả năng l@m tình thế sụp đổ, tiến về hướng không thể đoán trước, tại sao nó lại mạo hiểm như vậy?”

Thiên Đạo nhíu mày, gắt gao nhìn Dung Đường.

Dung Đường nhìn thẳng vào mắt ‘Thiên Đạo’, ánh mắt lạnh lùng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nó đang tự cứu mình.”

“Người gây ra sự sụp đổ của thế giới từ trước đến nay không phải là Túc Hoài Cảnh, mà là ông và cái gọi là nam chính của ông.”

Bất cứ ai hoặc vật gì vừa sinh ra trên thế giới, điều khẩn thiết nhất chắc chắn là bản năng sinh tồn.

‘Ý thức thế giới’ là như vậy, và ‘Thiên Đạo’ cũng vậy.

‘Ý thức thế giới’ nhận ra rằng, nếu theo cốt truyện ban đầu thì dù thế nào đi nữa Túc Hoài Cảnh cũng sẽ thành công đoạt vị, Đại Ngu sẽ hỗn chiến, kết quả sinh linh đồ thán, và nó sẽ đi đến diệt vong.

Vì vậy, nó cần kéo người vào, để ngăn chặn mọi chuyện xảy ra.

Nhưng ‘Thiên Đạo’ lại phát hiện, nếu ai đó thành công ngăn chặn điều đó, thì ông ta và nam chính của ông ta, từ khi sinh ra đã không có ý nghĩa, là những lỗi cần được xóa bỏ và sửa chữa.

Vì vậy, ông ta lợi dụng nguyên tắc logic ban đầu, thêm thắt bịa đặt tạo ra những nhiệm vụ mới, đan xen giữa sự dối trá và sự thật, bịa ra một lời nói dối có vẻ hợp lý, cố gắng khiến mình hợp pháp, loại bỏ quyền năng của ý thức thế giới.

“ Ông đã nói dối.” Dung Đường nhẹ nhàng nói, không vui không buồn, không có sự chỉ trích, nhưng lại khiến người nghe không khỏi rùng mình, một nỗi sợ hãi từ đáy lòng trào lên.

“Người được sinh ra từ lúc thế giới bắt đầu không phải là ông, mà là ý thức thế giới. Sự xuất hiện của ông, nên được tính từ khi Thịnh Tự Viêm bắt đầu muốn làm phản.”

Thịnh Tự Viêm muốn mưu phản, bắt đầu trù tính, Thịnh Thừa Lệ ra đời, có thuật sĩ xem bói mệnh cách, đây là khởi đầu của tất cả câu chuyện trong<<Hành trình của đế vương>>.

Người tự xưng là ‘Thiên Đạo’ trước mặt này, xuất hiện từ đây.

Dung Đường thở dài, như người đã mất trí nhớ rất lâu, cuối cùng trong chốc lát nhớ ra toàn bộ sự thật: “Ta đến đây là để ngăn chặn ông.”

Đây mới là ý nghĩa thực sự của ‘sửa chữa’.

______

Cmt Tấn Giang:

1.Mình đã suy nghĩ một chút, cái gọi là "thiên đạo" thực chất chỉ là "bàn tay vàng" mà tác giả tạo ra cho nam chính. Vì bản thân nam chính trong câu chuyện vốn không đứng đắn, nên "bàn tay vàng" này cũng theo hành vi của nam chính mà làm điều xấu, trở thành một lỗi nghiêm trọng trong thế giới, cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của thế giới. Ý thức thế giới để ngăn chặn sự sụp đổ đã mời người thực hiện nhiệm vụ đến. "Bàn tay vàng" này cảm thấy mình và nam chính sẽ bị xóa sổ như một lỗi, nên đã ngụy trang thành ý thức thế giới để giao nhiệm vụ cho người thực hiện.

2. Ý thức thế giới là thứ đầu tiên được sinh ra, còn ý thức thiên đạo chỉ xuất hiện khi câu chuyện bắt đầu. Vì ý tưởng của tác giả là muốn Lệ lên ngôi hoàng đế, nhưng theo sự phát triển bình thường của thế giới thì lẽ ra Túc Túc mới là người lên ngôi, điều này dẫn đến mâu thuẫn logic giữa ý thức thế giới và thiên đạo.

Theo tính toán của ý thức thế giới, việc Lệ lên ngôi là không hợp lý và những điều không hợp lý này sẽ dẫn đến sự sụp đổ của thế giới. Vì vậy, ý thức thế giới đã kéo Đường Đường vào để sửa lại tuyến thế giới, hy vọng y có thể ngăn chặn sự phát triển của tuyến thế giới theo sách trước khi nó bắt đầu.

Nhưng đối với thiên đạo, nếu chứng minh được tính đúng đắn của ý thức thế giới thì sự phát triển của câu chuyện này là sai, và thiên đạo không nên tồn tại. Vì vậy, nó đã tìm cách can thiệp khi Đường Đường nhập thế, sử dụng cốt truyện để lừa gạt Đường Đường, khiến y nghĩ rằng mục tiêu của mình là hỗ trợ Lệ, từ đó tiến hành giành quyền.

Về vấn đề quyền hạn của thiên đạo, có thể suy đoán rằng vì nó là thiên đạo của cuốn sách này, nên trong khoảng thời gian này, nó có quyền quản lý thế giới. Vì vậy, nó có thể giả mạo nhiệm vụ và giả làm ý thức thế giới trong khoảng thời gian này.

Ý thức thế giới sinh ra trước nó và có toàn quyền quản lý thế giới. Đường Đường là người được nó kéo vào để sửa chữa, là người đại diện, nên Đường Đường cũng có quyền quản lý thế giới trong tuyến thế giới này. Vì vậy, họ có cùng quyền hạn nhưng mục tiêu khác nhau, nên việc tranh giành quyền lực là điều chắc chắn sẽ xảy ra.

(Trên đây là những suy nghĩ của mình về bài viết, nếu có gì không đúng thì nhẹ nhàng chỉ bảo nhé, hehe)

3.

Vì vậy, cái gọi là "Thiên Đạo" này thực chất là bug... Trong tình trạng bình thường của thế giới, không có sự giúp đỡ của Thiên Đạo, Thịnh Thừa Lệ sẽ không có cơ hội lên ngôi vua, và Túc Túc cũng sẽ không trở nên điên cuồng vì mất quá nhiều người thân yêu trong quá trình tranh đoạt quyền lực.

Vì thế, sự phát triển của thế giới hiện tại có lẽ là kết quả cuối cùng mà ý thức thế giới mong muốn - một người thừa kế ngai vàng có tâm thuật đế vương nhưng cảm xúc ổn định, cùng với một nhóm người có khả năng và ý chí cải thiện thế giới này. Vấn đề duy nhất còn lại là làm thế nào để loại bỏ bug Thiên Đạo này.

4.Ý thức thế giới muốn Đường Đường ngăn chặn chiến loạn, cứu hoàng đế tiền triều, làm cho Thịnh Tự Viêm mưu phản thất bại. Nhưng nếu Thịnh Tự Viêm thất bại thì sẽ không có Thịnh Thừa Lệ, con của Thiên Đạo, và cũng không có Thiên Đạo. Thiên Đạo để tự cứu mình đã can thiệp vào nhiệm vụ của Đường Đường, khiến Đường Đường bảo vệ Thịnh Thừa Lệ. Nhưng nhiệm vụ ban đầu của Đường Đường và hiện tại không giống nhau, vì vậy Thịnh Thừa Lệ và Thiên Đạo phải giết Đường Đường.

Sự phục sinh của Đường Đường có lẽ là do ý thức thế giới gây ra. Để tự cứu mình, ý thức thế giới cần Đường Đường mới có thể thành công.

Lần đầu tiên Đường Đường quá tin tưởng vào hệ thống nên không đề phòng Thịnh Thừa Lệ.

Lần thứ hai là do chết dưới tay Lưu Vân, bị đối thủ giết là chuyện bình thường.

Chỉ đến lần thứ ba, khi Đường Đường chết dưới tay Thịnh Thừa Lệ và tái sinh, mới nảy sinh ý nghĩ phản kháng và không muốn giúp gã. Thiên Đạo mới nhiều lần ra tay giúp Thịnh Thừa Lệ, dẫn đến suy yếu, và ý thức thế giới mới mạnh lên. Thịnh Tự Viêm, Lưu Vân và những người khác khôi phục ký ức có lẽ là hiệu ứng cánh bướm mà Thiên Đạo tạo ra để giúp Thịnh Thừa Lệ.

5. Bạn có thể hiểu thế này, giống như hầu hết các tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết trên trang Qidian, ngoài cốt truyện chính thì còn có một hệ thống thế giới riêng biệt.

Ví dụ điển hình nhất là bộ ba "Đấu Phá Thương Khung" của Thiên Tằm Thổ Đậu, ba thế giới tự tạo thành hệ thống và liên kết với nhau, hay loạt truyện "Đấu La Đại Lục" của Đường Gia Tam Thiếu. Những tác giả này trước tiên xây dựng một thế giới quan rộng lớn, rồi đặt ra cốt truyện chính trong thế giới đó, tức là muốn kể câu chuyện gì, sau đó chọn nhân vật chính, cuối cùng là bổ sung các tình tiết để thế giới trở nên phong phú và sống động hơn.

Nhưng thực ra khi tác giả xây dựng được một hệ thống thế giới cơ bản, ý thức thế giới đã ra đời rồi. Thế giới đó đã bắt đầu vận hành một chút. Còn Thiên Đạo xuất hiện khi cốt truyện chính được đặt ra. Vì vậy, nhân vật chính mới được gọi vui là con của vận mệnh, con của Thiên Đạo. Bởi vì nhân vật chính sinh ra nhờ cốt truyện chính, mà Thiên Đạo là do cốt truyện chính sinh ra.

5. Đầu ngứa quá, chắc sắp mọc não rồi.

Vậy nên, cốt truyện gốc là cả nhà Túc Túc sống hòa thuận với nhau, nhưng khi Thịnh định phản bội, hắn cần một lý do để giả vờ mình là hợp pháp, nên mới có Thịnh Ngũ.

Nhưng Thịnh Tự Diêm quá yếu, chỉ có điềm lành là không đủ, nên mới xuất hiện "Thiên Đạo". Thiên Đạo và ý thức thế giới có lập trường khác nhau, Thiên Đạo giống như virus, đã thay đổi một phần cốt truyện, nhưng cũng bỏ sót một phần, khiến cho tổng thể không còn hoàn chỉnh, dẫn đến mâu thuẫn logic, kết cục bị phá vỡ. Việc sửa chữa chính là loại bỏ virus.

Mễ: Cmt trên Tấn Giang rất nhiều và rất dài, đọc hoa hết cả mắt lên tới được đây thôi, cá nhân tui thấy cái cmt đầu là dễ hiểu nhất, còn lại tùy mấy bà cảm nhận he.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.