Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 150




Sợ hãi chợt lóe lên, Dung Đường đột nhiên nhớ tới một sự thật y vốn nên coi trọng, lại bị xem nhẹ.

Trên thuyền trong hội Chiết Hoa, ngay khi nhìn thấy Thịnh Thừa Lệ, y đã nhận ra đó không phải là nhân vật chính thuộc về khoảng thời gian này. Chi tiết về thời gian cho thấy đó là vào cuối năm Khánh Chính thứ mười một, đầu năm thứ mười hai.

Dung Đường mím môi, khuôn mặt lúc tỏ lúc mờ trong ánh chiều tà, cuối cùng y cũng nhận ra suy đoán này có ý nghĩa gì.

Cuối năm Khánh Chính thứ mười một, Mộc Cảnh Tự đã chết.

Theo vận mệnh đã được viết trong nguyên tác và những gì y trải qua ở kiếp trước.

Trận tuyết lớn cuối năm thứ mười một đã lấy đi Mộc Thiếu Khanh, mà Thịnh Thừa Lệ bây giờ trông rất giống như lúc đó.

Sự hoảng loạn lớn dần lên, Dung Đường nén nỗi sợ trong mắt, không chậm trễ một giây, chuẩn bị bước ra ngoài viện.

Nhưng vừa qua cửa trăng, y lại gặp Túc Hoài Cảnh. Người sau hơi ngẩn ra, bất giác muốn cười, nhưng khi thấy biểu cảm của Dung Đường thì trở nên nghiêm túc, nắm lấy tay y dịu dàng hỏi: "Sao vậy?”

Dung Đường nhìn Túc Hoài Cảnh, khuôn mặt hiện lên vẻ luống cuống hiếm hoi, tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, hỏi nhanh: "Thịnh Thừa Lệ đã đến Đại Lý Tự chưa? Khi nào, vì lý do gì, gã còn ở đó không?”

Một loạt câu hỏi khiến Túc Hoài Cảnh không thể không nghi ngờ.

Khuôn mặt hắn biến sắc, ánh mắt trở nên sắc bén, vô thức kèm theo chút xét nét, quan sát cảm xúc của Dung Đường, nhưng sau một giây lại thu lại mũi nhọn, nắm tay y dẫn y đi ra khỏi phủ, dịu dàng hỏi: "Đường Đường muốn nói gì?”

Trước khi gặp được người, Dung Đường vô cùng nôn nóng, nhưng bây giờ y đã ổn định hơn một chút.

Mộc Cảnh Tự qua đời là do mắc bệnh cũ, vả lại vất vả quá độ nên mới không qua nổi mùa đông này. Điều này rất bình thường, dù sao trình độ chữa bệnh của thời đại này cũng rất thấp, mà sức khoẻ Mộc Cảnh Tự vốn dĩ đã không tốt.

Nhưng bởi vì có biến số Thịnh Thừa Lệ, giờ đây Dung Đường buộc phải nghi ngờ cái chết của Mộc Cảnh Tự có lẽ có liên quan đến Thịnh Thừa Lệ.

Dù hệ thống đã không còn trong đầu y nữa, y vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn mà nói ra những gì đã trải qua ở hai kiếp trước hay cốt truyện trong nguyên tác cho Túc Hoài Cảnh nghe. Sự hạn chế này có lẽ không chỉ do hệ thống hay não chủ áp đặt, mà còn là quy tắc của thế giới này.

Dung Đường thử một chút, cuối cùng chỉ có thể nói bóng nói gió ám chỉ: " Trước  đó huynh trưởng giúp Thịnh Thừa Lệ, sau đó đột nhiên bỏ rơi gã đứng về phía chúng ta. Giờ Thịnh Thừa Lệ vô duyên vô cớ đi đến Đại Lý Tự, rốt cuộc là vì cái gì, có phải muốn trả thù huynh ấy hay không?”

Đang khi nói chuyện thì đã đi tới cửa chính, Túc Hoài Cảnh kéo y lên xe ngựa, lệnh cho Song Thọ lái xe đến Mộc phủ, sắc mặt trầm xuống.

Dung Đường nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “Ngày lễ Trung Nguyên ngươi có cãi nhau với Mộc đại nhân không? Vì chuyện gì?”

Túc Hoài Cảnh sững sờ, nhìn Dung Đường một cái đầy ngạc nhiên, rồi lại lắc đầu, nghi hoặc: “Đường Đường, sao chuyện gì ngươi cũng biết thế?”

Dung Đường không để ý đến lời khen ngợi này, chỉ nhìn thẳng vào Túc Hoài Cảnh, yêu cầu hắn phải giải thích.

Người sau nhìn y hồi lâu, xe ngựa cuồn cuộn đi về phía trước.

Thật lâu sau, đại nhân vật phản diện nhẹ giọng nói: "Ngươi hỏi thẳng ca ca đi.”

Dọc theo đường đi hắn không hỏi thêm về vấn đề đó nữa mà chuyển sang hỏi Dung Đường những chi tiết tưởng chừng không liên quan.

Ví dụ như sắp tới ở kinh thành có thể xảy ra vụ án gì, những vụ nào sẽ được phân về Đại Lý Tự, những vụ nào sẽ do Ngự Sử Đài xử lý. Những vụ án này sẽ liên quan đến thế lực nào và ảnh hưởng thế nào đến tình hình kinh thành.

Tất cả đều là những nội dung suy đoán, khéo léo tránh thông tin trực tiếp về nhân vật mấu chốt.

Dung Đường hiểu ý phía sau của hắn, cũng dùng cách trả lời mập mờ nước đôi, không bị cấm nói để đáp lại câu hỏi của hắn, trong lòng đều biết lý do hỏi những điều này.

Nếu Mộc Cảnh Tự không chết vì làm việc quá sức, thì chắc chắn phải có mâu thuẫn cừu hận về lợi ích.

Hoặc là xung đột với Thịnh Thừa Lệ, hoặc là do thân phận Thiếu khanh Đại Lý Tự đem lại hiểm họa ngầm cho y.

Mỗi năm Đại Lý Tự thẩm tra xử lý rất nhiều vụ án, khó mà nói sẽ không có một hai vụ vô tình chạm phải bãi mìn nào đó.

Dung Đường và Túc Hoài Cảnh nói chuyện suốt đoạn đường, nhưng khi gần đến Mộc phủ, y lại chần chừ.

Túc Hoài Cảnh nhận ra sự do dự của y, nhướng mày hỏi: “Đường Đường có điều gì không tiện nói sao?”

Dung Đường rất ít khi chủ động hỏi chuyện quan trường của Túc Hoài Cảnh, nhưng giờ đã qua lập thu, vẫn còn một người sống sót.

Y hỏi: "Lý Trường Phủ còn ở thiên lao không?”

Túc Hoài Cảnh sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại, trả lời y: "Sắp chết rồi.”

Dung Đường luôn tin hắn, nhưng riêng chuyện này lại có chút nghi ngờ.

Lý Trường Phủ là Binh bộ Thị Lang, tất nhiên có qua lại mật thiết với Binh bộ Thượng Thư, chưa kể đến các võ tướng Vũ Khang Bá trong triều.

Mùa thu năm ngoái, phủ Vũ Khang Bá bị diệt môn, trên dưới Binh bộ ai cũng cảm thấy bất an.

Việc mưu phản lớn, Nhân Thọ đế hạ chỉ tra rõ trên dưới Binh bộ, Ngự Sử đài chủ trì, Đại Lý tự phối hợp.

Không lâu sau, phát hiện Lý Trường Phủ phạm nhiều tội tham ô nhận hối lộ, nhưng vì làm quan nhiều năm, chu toàn lâu dài, đến cuối xuân năm nay mới bị giam vào đại lao.

Bởi vì Binh bộ là vũ khí sắc bén của quốc gia, năm ngoái lại xảy ra vụ án của Vũ Khang Bá và Trương Bảo Sơn, Nhân Thọ Đế nghe vậy tức giận, hạ lệnh nghiêm tra Lý Trường Phủ, cuối cùng tra ra hơn mười tội trạng, phán định vấn trảm sau thu.

Đây là sự việc đã xảy ra trong nguyên tác và kiếp trước, Túc Hoài Cảnh cũng góp nhiều sức. Dung Đường còn từng tận mắt chứng kiến Lý Trường Phủ bị giải ra pháp trường hành hình, cảnh tượng chó hoang lao ra cắn nát nửa mặt Lý Trường Phủ quá đẫm máu kinh hoàng, khiến Dung Đường phát sốt sau khi về nhà.

Những nhân vật nhỏ đã định sẵn cái chết này không thể gây ra sóng gió lớn, nhưng không rõ vì Túc Hoài Cảnh kiếp này không bị ông ta đưa vào hậu viện của Tần Bằng Huyên, hay vì lý do không rõ nào khác, dường như Túc Hoài Cảnh không còn căm thù muốn ông ta chết như trước.

Rõ ràng Nhân Thọ Đế đã ra lệnh chém sau thu, nhưng trước lễ Vạn Thọ năm nay lại ra lệnh đại xá giảm án, trong đó có Lý Trường Phủ, từ chém sau thu thành tù chung thân.

Nếu chỉ có việc này, có lẽ không đáng nói, nhưng giờ Thịnh Thừa Lệ bất ngờ vào Đại Lý Tự, Dung Đường buộc phải nghi ngờ trong chuyện này có liên quan gì đó.

Túc Hoài Cảnh nhíu mày, thấy y do dự lo lắng, an ủi: “Ta có cách khác để ông ta chết, Đường Đường đừng lo.”

Dung Đường nhìn hắn một cái, trên phương diện tình cảm muốn tin tưởng hắn, nhưng trực giác luôn cảm thấy có cái bẫy cực lớn nào đó đang chờ bọn họ nhảy vào.

Cuối cùng Dung Đường chỉ gật đầu, tiếp tục tin tưởng phó thác cho Túc Hoài Cảnh như trước.

Lúc đến Mộc phủ, mọi người đang dùng bữa tối.

Nguyên Nguyên nhìn thấy Dung Đường vô cùng vui vẻ, ném bát đũa chạy đến trước mặt y, khoa tay múa chân chỉ lên đ ỉnh đầu, hưng phấn nói cho y biết mình lại cao lên rồi.

Túc Hoài Cảnh liếc cậu một cái, lạnh lùng vạch trần: "Trong giày lót ba tầng đệm giày.”

"Làm sao thúc biết!", Nguyên Nguyên vô cùng kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nuốt được một quả trứng gà.

Túc Hoài Cảnh khinh thường "A" một tiếng, vẫn chưa trả lời, Kha Hồng Tuyết lại kéo đứa nhỏ ngốc nhà mình về, sâu kín thở dài một hơi, giải thích: "Mấy ngày trước vừa gặp, đệ cũng không phải cây non, mới qua đêm làm sao mà cao nhanh được.”

Nguyên Nguyên có chút thất bại, vai sụp xuống, nhưng vẫn nói: " Thúc ấy cũng không nhìn đệ, làm sao thúc ấy biết mấy ngày trước đệ cao bao nhiêu, còn có thể báo chính xác mấy tầng đệm giày nữa chứ?"

Mộc Cảnh Tự nghe vậy, ánh mắt quét về phía Túc Hoài Cảnh mang theo chút khuyên bảo rõ ràng, tựa hồ đang nói rốt cuộc hắn đã làm những gì mà để cho đứa nhỏ cảm thấy hắn chẳng thèm quan tới mình thế.

Túc Hoài Cảnh chẳng mấy bận tâm, kéo Dung Đường ngồi xuống một cách tự nhiên, sai vặt dọn thêm hai bộ bát đũa, hắn liền gắp xương sườn vào bát Dung Đường.

Dung Đường vô cùng bất lực, gọi Nguyên Nguyên tới, lấy một gói kẹo mạch nha từ trong túi ra: " Trên đường tới đây Túc thúc thúc đã mua cho đệ.”

“Cho nó làm gì.” Túc Hoài Cảnh không vui, “Dù sao trong mắt nó ta cũng là thúc thúc xấu mà.”

Dung Đường: "......”

Mộc Cảnh Tự: "......”

Hai người nhìn nhau, đều thấy sự cạn lời trong mắt đối phương.

Kha thiếu phó đã bắt đầu châm chọc: “Ôi chao ôi, lớn thế này rồi mà còn so đo với một đứa trẻ, không thấy xấu hổ sao?”

Nói xong hắn cầm lấy cây kẹo mạch nha mà Nguyên Nguyên đang muốn gặm, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chúng ta không chơi với hắn, tránh bị lây nhiễm thành đứa quỷ ấu trĩ.”

Túc Hoài Cảnh chẳng thèm liếc một cái, chăm chú gắp thức ăn cho Dung Đường, nhìn y ăn vào bụng rồi mới bắt đầu ăn tối, khiến Mộc Cảnh Tự ngơ ngác, không hiểu hai người này nhà hết gạo dầu hay củi lửa, mà phải đến nhà mình ăn nhờ một bữa cơm.

Nhưng người đã đến, y không thể rời khỏi bàn, liền múc thêm bát canh, vừa uống từ từ vừa ngồi cùng hai người.

Đợi đến khi khách đã ăn no bảy phần, Mộc Cảnh Tự mới cười hỏi: “Sao không báo trước một tiếng mà đã đến?”

Túc Hoài Cảnh như đã quyết định trẻ con đến cùng, nghe vậy không vui liếc huynh mình một cái: “ Huynh không biết sao?”

Mộc Cảnh Tự hơi giật mình, nụ cười chững lại một chút, khó hiểu nhìn hắn rồi nhìn về phía Dung Đường.

Dung Đường lắc đầu, đi thẳng vào vấn đề hỏi y: “ Vì sao Ngũ điện hạ lại đến Đại Lý Tự, huynh có rõ nội tình không?”

Mộc Cảnh Tự há miệng, vẻ mặt ngập ngừng, không trả lời Dung Đường ngay.

Túc Hoài Cảnh lại tức giận nói: "Huynh ấy mời.”

Dung Đường sửng sốt, nhớ tới tờ giấy rơi lả tả trong thư phòng ngày tết Trung Nguyên.

Túc Hoài Cảnh luôn là người lý trí, không ngần ngại hy sinh và tính toán trên bản thân, ngay cả việc mất một cánh tay đổi lấy cái chết của người khác cũng có thể đồng ý.

Nhưng một khi ở trước mặt người thân yêu, nhân vật phản diện chính là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Biết rõ Thịnh Thừa Lệ là một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn trả, Mộc Cảnh Tự vẫn muốn mời gã cùng làm việc, Túc Hoài Cảnh nghe vậy đương nhiên vô cùng khó chịu, thế cho nên xảy ra tranh cãi.

Mộc Cảnh Tự có chút bất lực, nhưng lại chiều theo ấu đệ, nhìn Túc Hoài Cảnh một cái, nhẹ nhàng giải thích: “Nếu không phải Đại Lý Tự thì là Ngự Sử Đài, hoặc là một trong sáu bộ. Thay vì để nguy hiểm ở nơi không nhìn thấy, mặc sức phát triển, chi bằng đặt nó dưới tầm mắt của ta.”

Dung Đường cũng không tán thành: "Nhưng gã không phải thứ tốt lành gì.”

Mộc Cảnh Tự hơi sững lại, dường như chưa từng nghe Dung Đường đánh giá người khác như vậy, sau khi hiểu ra thì mỉm cười: “Ít nhất ta có thể kiềm chế gã.”

Dung Đường bối rối, trong lòng dâng lên dự cảm xấu: “Kiềm chế thế nào?”

Mộc Cảnh Tự nhìn Túc Hoài Cảnh, cuối cùng không chọn giấu giếm, thẳng thắn: “Ta đã hạ độc gã, mỗi tháng phải uống thuốc giải, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể chết.”

Đồng tử Dung Đường lập tức phóng to, kinh ngạc viết hết lên mặt, giọng nói run rẩy: "Chuyện khi nào?”

Mộc Cảnh Tự không hiểu cảm xúc đột nhiên biến hóa của y là gì, nhưng vẫn nói: "Tết âm lịch hai năm trước.”

Dung Đường: "......”

Khánh Chính năm thứ chín, ngay từ đầu Mộc Cảnh Tự đã không có tâm hướng về Thịnh Thừa Lệ.

Trong tình huống này, Thịnh Thừa Lệ thực sự có thể nhẫn nhịn ba bốn năm không xuống tay với y sao?

Gã còn không học được tri ân báo đáp, đối với gã bội tín phản nghĩa, có thù tất báo mới là giải pháp tối ưu trong trò chơi quyền mưu này.

Sao có thể gọi là kiềm chế? Rõ ràng là rước sói vào nhà, nuôi hổ gây họa.

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Mộc, nghe Đường Đường đi, về điểm này y là tiền bối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.