Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 47




Hôm qua hắn hỏi Tú Ngọc, Diệp Thư Vân đi đâu, Tú Ngọc nói nàng một mình đi chùa miếu, hắn đã cảm thấy quái dị.

Không duyên cớ, một mình nàng đi chùa làm gì? Đến khi hắn vội vàng chạy tới nơi, đã thấy Thẩm Hàng Khải phấn đấu quên mình bổ nhào vào trong nước cứu Diệp Thư Vân, bộ dáng Thẩm Hàng Khải vừa gấp rút lại lo lắng, giống như trời đất sập đổ, hắn liền biết tâm tư của Thẩm Hàng Khải đối với Diệp Thư Vân khác hẳn người khác.

"Tất nhiên hòa thuận, lúc trước biểu thiếu gia còn tới cửa......"

Vừa nghe Tú Ngọc nói hai chữ "tới cửa", trong lòng Mạnh Vân Trạch liền căng thẳng.

Tú Ngọc bỗng dưng tỉnh ngộ, cảm thấy lời nói và hành động của Mạnh Vân Trạch có chút không rõ ràng, vì thế thay đổi nói: "Tiểu thư cùng biểu thiếu gia là huynh muội trong nhà, tất nhiên thân mật, tiểu thư thành hôn, biểu thiếu gia còn tự mình tới cửa đưa lễ."

Mạnh Vân Trạch đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Diệp Thư Vân nhắc tới chuyện khi còn bé suýt nữa bị người môi giới bắt đi, vì thế hỏi Tú Ngọc: "Thư Vân nói nàng khi còn bé suýt nữa bị người môi giới bắt đi, ngươi cũng biết người cứu nàng là ai sao?"

Tú Ngọc lắc đầu: "Không biết, người nọ đưa tiểu thư tới trước cửa liền đi mất. Lão gia phu nhân muốn tìm người nọ nói lời cảm tạ cũng tìm không được."

Mưa xuân 5 ngày liên tiếp, đến ngày thứ sáu, trời sáng khí trong, Diệp Định An liền đưa thiệp mời vợ chồng Diệp Thư Vân cùng ra ngoài thành săn thú đạp thanh.

Trước đó vài ngày Mạnh Vân Trạch giúp Diệp Định An nói vài câu lời hay trước mặt Lâm lão gia, sau đó Lâm lão gia cũng không tiếp tục thúc giục hôn sự của Lâm Lan và Nhan Dĩ Hằng nữa. Không biết có phải vì chuyện này hay không, đã nhiều ngày thái độ Diệp Định An đối với Mạnh Vân Trạch dừng như ôn hòa hơn rất nhiều.

Lần này bọn họ ra ngoài săn thú, Lâm lão gia cũng đáp ứng cho Lâm Lan đi cùng.

Bởi vì chủ yếu là săn thú, Diệp Thư Vân, Mạnh Vân Trạch và Diệp Định An từng người cưỡi một con ngựa, lại kêu thêm một chiếc xe ngựa cho Tú Ngọc và Lâm Lan. Vừa tới cửa thành, đã thấy Thẩm Hàng Khải đang dắt một con ngựa đứng chờ ở đàng kia.

Diệp Thư Vân chớp mắt liền biết là Diệp Định An kêu Thẩm Hàng Khải, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Định An.

Diệp Định An hướng hai người nói: "Hôm nay thời tiết tốt, vừa lúc mọi người đều nghỉ phép, ở nhà mãi buồn lắm. Còn nữa, chúng ta đi ra ngoài săn thú, thêm một người sẽ nhiều thêm một phần lạc thú không phải sao."

Ra khỏi thành, đám người Diệp Thư Vân hướng đỉnh núi phía đông mà đi.

Tú Ngọc cùng Lâm Lan không biết bắn tên, không có cách nào cùng tham gia săn thú, cho nên tìm một nơi trống trải trên núi uống trà thưởng hoa xuân, thuận tiện làm trọng tài. Còn lại bốn người, chia làm hai tổ, hai người một đội, Diệp Thư Vân và Mạnh Vân Trạch là một đội, Thẩm Hàng Khải và Diệp Định An là một đội. Sau nửa canh giờ, đội nào săn được nhiều con mồi hơn thì đội đó thắng.

Bốn người hai trước hai sau vào núi, vừa mới vào, Diệp Thư Vân ngẩng đầu thấy con chim nhạn bay qua trên đỉnh đầu. Ba người còn lại còn chưa phản ứng, nàng đã kéo cung tên bắn chim nhạn rơi xuống. "Rầm" một tiếng vang lên, mũi tên dính thân chim rơi xuống mặt đất.

Thẩm Hàng Khải vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Đã lâu không thấy ngươi kéo cung, không nghĩ tới tài nghệ đã tinh tiến nhiều như vậy, đem Định An so còn không bằng."

Diệp Thư Vân được khen như vậy, vô cùng đắc ý, nàng nhướng mày cười: "Đó là đương nhiên."

Diệp Định An không nhịn được, hắn nói: "Hàng Khải, ngươi ở đội nào đấy? Tại sao lại khen người khác uy phong, tiêu diệt chí khí của ta?"

Diệp Định An liếc mắt đảo qua một cái, Mạnh Vân Trạch không nói một lời, không biết suy nghĩ cái gì.

"Muội phu......" Lời nói mới vừa khỏi miệng, Diệp Định An bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác, liền đem chuyện muốn hỏi Mạnh Vân Trạch quên không còn một mảnh. Diệp Định An nói: "Hầu gia lớn hơn ta một tuổi, lại thành muội phu của ta, trong lòng có cảm thấy ủy khuất hay không."

Diệp Định An vừa nói vừa ngó Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân thấy ánh mắt Diệp Định An liền biết hắn đang có ý định gì.

Mạnh Vân Trạch đáp: "Không ủy khuất."

Diệp Định An kéo dài âm "À", nheo mắt nhìn qua Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân không đáp, chỉ xem như không nhìn thấy.

Sau khi vào núi, hai đội tách nhau ra mà đi.

Diệp Định An thấy giữa mày Thẩm Hàng Khải hình như có tia tối tăm, lại nghĩ đến chuyện Thẩm Hàng Khải cầu hôn bị cự tuyệt, đại khái đoán được một ít.

Diệp Định An hỏi hắn: "Vợ chồng bọn họ ân ái, cho nên trong lòng ngươi không dễ chịu sao?"

Thẩm Hàng Khải yêu thích Diệp Thư Vân, lúc trước vốn dĩ hắn không biết. Nếu không phải ngày ấy Thẩm Hàng Khải tới cửa cầu hôn, hắn chính mắt nghe thấy, Thẩm Hàng Khải dưới sự truy vấn của phụ thân mẫu thân mà thẳng thắn thành khẩn bày tỏ tâm ý của mình, phỏng chừng đời này hắn cũng không có cơ hội biết Thẩm Hàng Khải có tâm tư như vậy đối với Diệp Thư Vân.

Thẩm Hàng Khải che giấu quá kỹ, ngây ngốc lãng phí nhiều năm ở chung cùng Diệp Thư Vân như vậy, lại ngay lúc nàng hạ quyết tâm gả cho người khác mới xuất hiện.

Muốn trách chỉ có thể trách hai người không có duyên.

Thẩm Hàng Khải lắc đầu, hắn nói: "Ngươi nghĩ ta quá keo kiệt rồi."

Thẩm Hàng Khải thích Diệp Thư Vân, hắn thích nàng, chứ không phải nông cạn quấy phá chiếm hữu. Nếu nàng không vui, nhất định hắn so với nàng càng khổ sở hơn.

Diệp Định An thúc ngựa tới gần Thẩm Hàng Khải, vỗ vỗ vai hắn: "Đã như thế, vì sao còn làm ra khuôn mặt u sầu này? Cảnh xuân xinh đẹp trước mắt, người đừng nên bỏ qua nó."

"Ngươi nói đúng."

"Muội muội của ta, nhìn bên ngoài thì tốt, kỳ thật tính tình rất cứng rắn. Trước đây ta làm vỡ ngọc như ý của phụ thân, nàng liền dùng kế bắt ta thừa nhận, thật đúng là gian tà."

Chuyện đó Thẩm Hàng Khải cũng nghe nói qua, hắn nói: "Ta cảm thấy Thư Vân làm vậy khá tốt."

Nhớ tới chuyện đó, Diệp Định An tự mình cũng cảm thấy buồn cười, khi đó hắn sao lại sợ chết đến như vậy, chẳng biết xấu hổ mà đem tội danh đẩy cho muội muội tuổi nhỏ của mình.

Diệp Định An nói: "Ta chưa nói nàng làm vậy không tốt, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng ngươi thích thục nữ khuê các, giống như Lan nhi, ai lại có thể nghĩ đến ngươi sẽ thích Thư Vân nhà ta có chủ kiến như vậy."

Trong lúc đó, chuyện cũ cũng nối gót tới.

Lúc hắn mới vừa đi học đường đọc sách, bởi vì bản thân ham chơi nên hay chậm trễ việc học, mẫu thân liền phạt hắn đứng ngoài sân. Hôm đó bên ngoài đổ tuyết, hắn đứng trên nền tuyết một lát đã rét đến cả người run rẩy, tay và mặt cũng bị lạnh đến đỏ bừng. Diệp Thư Vân cầm một cây dù đi tới, vóc dáng nàng nho nhỏ, nhưng lại đến che tuyết cho hắn, đôi chân ngắn ngủn dùng sức nhón lên giúp hắn bung dù.

Bộ dáng nỗ lực lại nghiêm túc khi đó của Diệp Thư Vân, đến nay hắn vẫn còn ghi tạc trong đầu.

Khi đó hắn cũng còn nhỏ, không có tâm tư như vậy với nàng, chỉ là sau lần đó, hắn sẽ lưu ý Diệp Thư Vân nhiều hơn một chút, từ từ chậm rãi, sự tình liền biến thành như hiện giờ.

Diệp Định An đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Tròn Tròn đã gả chồng, tâm tư của ngươi nhân lúc còn sớm vẫn nên buông xuống đi thôi, đỡ phải tự làm mình thương tâm."

Một câu của Diệp Định An làm bừng tỉnh Thẩm Hàng Khải từ trong mộng, hắn không hy vọng xa vời nào khác, chỉ cầu nàng có thể cả đời vui vẻ, chỉ cần nàng hạnh phúc, cho dù nàng bạch đầu giai lão cùng ai đều được.

Nhìn bộ dáng suy tư của Thẩm Hàng Khải, Diệp Định An nhịn không được lại khuyên hắn hai câu: "Trong lòng Tròn Tròn đã có hắn, ngươi vẫn nên sớm một chút thu hồi tâm tư đi. Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non*, hà tất gì chỉ yêu đơn phương một người?"

* câu này hay dùng để khuyên những thanh niên nam nữ thất tình

Thần sắc Thẩm Hàng Khải tối sầm lại, ngược lại nói: "Đừng chỉ nói chuyện phiếm, không săn được mấy con mồi, chúng ta sẽ thua đấy."

Giọng nói mới phát ra, từ đầu khác của cánh rừng lại truyền đến tiếng con mồi rơi xuống đất, nghĩ chắc là vợ chồng Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch bắn rơi.

Diệp Định An oán giận nói: "Hai vợ chồng này thật đúng là."

Bên đây Diệp Định An vừa oán giận Diệp Thư Vân, đầu kia Diệp Thư Vân đã vội vàng hắt xì một cái. Vài ngày trước, nàng xuống nước cứu Vương thị, sau khi trở về cả người vẫn luôn không thoải mái, nhưng lại không có khuyết điểm gì lớn.

Mạnh Vân Trạch hỏi nàng: "Có phải bị cảm lạnh rồi hay không? Thôi, chúng ta đi về trước, hôm khác lại đến."

Trong rừng râm mát, gió lạnh từng trận thổi đến.

Hắn nghe người dưới nói đã nhiều ngày nay Diệp Thư Vân vẫn luôn không khoẻ, lo lắng Diệp Thư Vân bị gió lạnh thổi đến bệnh, liền không cho phép nàng cự tuyệt, hắn qua tới giữ chặt dây cương của nàng, mang nàng quay về.

Diệp Thư Vân lại không muốn rời đi, nàng không cam lòng nói: "Chúng ta nếu đi về thì chắn chắn sẽ thua mất."

Lòng hiếu thắng của nàng có khi cũng làm chính nàng cảm thấy đau đầu.

"Thân thể quan trọng hay là thắng thua quan trọng?" Mạnh Vân Trạch quay đầu lại nhìn.

Diệp Thư Vân chợt thấy đầu choáng váng, thân mình hơi lung lay một chút, giống như sắp ngã xuống. Mạnh Vân Trạch thấy nàng khác thường, nhất thời buông dây cương ra, nhảy qua ngựa của nàng, đem nàng ôm vào lòng.

Hành động Mạnh Vân Trạch vô cùng nhanh chóng, Diệp Thư Vân căn bản không kịp phản ứng, chờ đến khi Mạnh Vân Trạch đã an ổn ngồi xuống, tim nàng bỗng đập liên hồi, cả người nổi hết da gà, nào còn cảm giác choáng váng.

Diệp Thư Vân rất muốn quay đầu nhưng lại sợ đối diện với ánh mắt Mạnh Vân Trạch, nàng liền đỏ mặt, vô cùng ngượng ngùng.

Diệp Thư Vân lắp bắp nói: "Hầu gia...... Hai người chúng ta cùng cưỡi một con ngựa, sợ là không ổn......"

Mạnh Vân Trạch ở phía sau nàng, nhìn thấy rõ ràng lỗ tai nhỏ nhắn kia hơi hơi đỏ lên, hiểu ý cười: "Nhưng không thể để ta trơ mắt nhìn ngươi ngã xuống được? Ta không muốn tuổi còn trẻ đã thành người cô đơn."

Nghe vậy, Diệp Thư Vân càng đỏ mặt, hơi hơi cúi đầu, sợ bị Mạnh Vân Trạch nhìn ra nàng có điểm nào không thích hợp.

Diệp Thư Vân nói: "Hầu gia, hiện tại ta ổn rồi, chúng ta tiếp tục săn thú đi."

Mạnh Vân Trạch thấy nàng vẫn cứng đầu, đành phải lui một bước: "Thật không biết đã bệnh như vậy, phu nhân còn hiếu thắng? Phu nhân yên tâm, ta đưa ngươi trở về rồi đi săn, nhất định không để ngươi thua, cũng sẽ không ném mặt mũi của ngươi, được chứ?"

Diệp Thư Vân bỗng nhiên quay đầu cười rạng rỡ với Mạnh Vân Trạch: "Nếu vậy thì ta cám ơn hầu gia."

Mạnh Vân Trạch cảm thấy bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: "Thật là tính trẻ con."

Diệp Thư Vân không phục, nàng cãi cọ nói: "Ta không có. Đã thi đấu thì phải tranh hạng nhất, nếu không còn thi đấu làm gì?"

Mạnh Vân Trạch duỗi ra một cánh tay nắm lấy dây cương con ngựa của hắn, cũng không quên trấn an Diệp Thư Vân: "Đúng vậy."

Mạnh Vân Trạch đáp không chút để ý, Diệp Thư Vân nghĩ hắn chỉ lấy lệ, vì thế nghiêm mặt nói: "Ta nói nghiêm túc đấy."

Nàng không thích Mạnh Vân Trạch nhìn nàng như nhìn đứa nhỏ, càng không thích hắn dỗ dành nàng như dỗ trẻ con. Mạnh Vân Trạch như thế chỉ làm nàng cho rằng hắn chưa từng xem nàng là thê tử.

Mạnh Vân Trạch như nhìn thấu tâm tư nàng, hắn nói: "Ta không có xem ngươi như con nít. Ta cũng nghiêm túc, chúng ta nhất định sẽ thắng."

Diệp Thư Vân thẳng thắn nói: "Tuy ngươi lớn hơn ta vài tuổi, nhưng hiện tại chúng ta là phu thê, ta không muốn cũng không thích ngươi xem ta như con nít."

Thì ra Diệp Thư Vân không vui là bởi vì chuyện này? Hắn bỗng nhiên cảm thấy cái tính tình bát nháo này của Diệp Thư Vân vô cùng độc đáo lại thú vị.

Gió nhẹ thổi qua, Mạnh Vân Trạch ẩn ẩn ngửi được hương son phấn nhàn nhạt trên người nàng, nhịn không được chọc ghẹo nàng: "Vậy ngươi hy vọng ta xem như người nào?"

Nàng đã nói đến thế này, cái đồ ngốc này còn nghe không hiểu ý tứ nàng sao? Nàng còn có thể hy vọng hắn xem nàng như người nào? Tất nhiên là hy vọng Mạnh Vân Trạch có thể đứng đắn xem nàng thê tử của hắn, là nữ nhân của hắn.

Ngày thường Mạnh Vân Trạch là người rất thông minh, tại sao tới thời điểm như thế này lại ngốc nghếch thế, làm nàng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, thật đúng là dày vò nàng mà.

Mạnh Vân Trạch chậm chạp đợi không được Diệp Thư Vân đáp lại, cố ý "hửm" một tiếng, nhìn thẳng nàng.

Diệp Thư Vân lòng dạ không thuận, tức giận nói: "Đương nhiên hy vọng ngươi xem ta là thê tử của ngươi, là nữ nhân có thể cùng ngươi sóng vai mà đứng, nếu không còn có thể là cái gì!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.