Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 92: Kết thúc




Chu Võ xuất viện khi trời về chiều, lúc đó Hách Tuấn Anh và Chu Mạt đang ngồi ăn bánh ngọt trong phòng làm việc, hai người tôi một miếng cậu một miếng chia đôi miếng bánh, Hứa Đình đẩy Chu Võ đang ngồi xe lăn vào cửa.

Chu Võ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sắc lạnh như dao. Hứa Đình vẫn ổn, thái độ đã dịu đi nhiều so với trước đây, còn mời Hách Tuấn Anh cùng bọn họ về nhà ăn một bữa cơm.

Hách Tuấn Anh không có lí do từ chối nên đi theo. Vốn tưởng chỉ là một bữa ăn bốn người, ấy thế mà tới nhà họ Chu mới biết tất cả họ hàng và đồng nghiệp đều tới.

Nhà họ Chu mở tiệc chúc mừng chủ nhiệm Chu xuất viện. Hách Tuấn Anh không quen biết ai, mà thân phận cũng hơi khó nói nên luôn cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân trên bàn tiệc. Trong khi đó Chu Mạt bị đủ loại cô dì chú bác kéo đi nói chuyện, không hở ra được một giây để để ý tới hắn. May mà Chu San tới chỗ hắn, hai người thỉnh thoảng câu được câu chăng chuyện trò.

Ngày hôm nay Chu San dẫn bạn gái mới quen về nhà, đáng ngạc nhiên là bạn gái của cô là Beta, nhan sắc không có gì đặc biệt, vóc người cũng không cao, phong cách ăn mặc có hơi trẻ con, trông như một cô nữ sinh cấp ba, đứng bên cạnh một Chu San trưởng thành quyến rũ có chút không ăn khớp, tựa như hai người từ hai thế giới khác nhau, cũng không hiểu sao lại quen được nhau.

Ngài Hách chào cô, cô gái nhỏ kia tựa như một con rùa đen rụt cổ ngại ngùng, đỏ mặt nhìn lại hắn, chào được mấy câu xong liền vội vàng cúi đầu xuống ăn, trông không khác gì một con rùa muốn chạy vào mai của mình để trốn.

Cứ tưởng bữa cơm này có thể trôi qua trong gió êm biển lặng, chẳng hiểu sao lúc sắp xong thì một người họ hàng quay sang nhìn ngài Hách hỏi, người này là ai vậy?

Ngài Hách hoảng loạn đến toát mồ hôi lạnh, đang định đáp là bạn của Chu tiên sinh thì Chu Võ ngồi đằng xa vô cùng quyết đoán cất chất giọng lạnh lùng cứng ngắc của mình đáp: “Bạn trai của Chu Mạt.”

Đậu má?! Cái gì cơ?

Đại não của hắn hiện giờ không khác gì nồi cháo heo, hắn kinh ngạc nhìn về phía Chu Võ, sắc mặt ông vẫn tái nhợt lạnh lẽo như trước, lời nói ra lại như chém đinh chặt sắt khiến không ai có thể phản bác.

Ngài Hách không ngạc nhiên một mình, bởi vì tất cả người ngồi đây đều hoang mang cùng hắn, ánh mắt của hàng chục con người đổ về phía Chu Võ.

Vị họ hàng kia lúng túng hỏi lại: “À ờ… Thật à, bạn trai của Chu Mạt là Alpha?”

Người bên cạnh vội vàng nói tiếp: “Ây chà, Alpha cũng có sao, anh bạn này trông rất điển trai, nhìn qua có vẻ là một người sự nghiệp thành đạt. Khó khăn lắm Chu Mạt mới có bạn trai, chúc mừng nhé!”

“Đúng là chuyện hiếm thấy…” Còn có người nhỏ giọng xì xào xung quanh.

Hứa Đình mỉm cười với họ: “Phải, tình cảm của hai đứa nó rất tốt.”

Một ngày trời trong nắng sớm, Chu tiên sinh kéo vali tới nhà ngài Hách. Thủ tục xin nghỉ việc đã làm xong, qua hai ngày nữa là anh có thể quay lại nhà trẻ.

Nhà lão Tôn, bạn của ngài Hách, có con mèo Munchkin vừa đẻ một lứa, hắn xin bạn một con mang về nhà.

Mèo con mới xinh tròn như một quả bóng, bộ lông trắng tinh điểm vằn cam, trông như mấy con Corgi chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, mà mèo ta cũng không hề có cái tính chảnh mèo như đồng loại mà lại hoạt bát dính người như Husky.

“Vậy gọi nó… là Hách Mỹ Lệ đi!” Ngài Hách vui vẻ quyết định.

Mèo con như thể nghe hiểu tiếng người, cứ meo meo phản đối suốt.

“Phản đối không có hiệu lực!” Ngài Hách ôm Hách Mỹ Lệ lên, giờ hắn không khác gì mấy người lớn thích đùa dai con trẻ.

Mèo ta quyết định hạ vuốt quyền.

Chu tiên sinh vì chuyện này mà cười mất mấy ngày.

Đám nhỏ trong nhà trẻ được gặp lại thầy Chu như phát điên lên, từng đứa một như những viên đạn pháo bắn tới, anh vừa đón được một đứa thì một đứa khác lại nhào tới, suýt chút nữa làm anh ngã nhào.

Thầy Chu vừa cười vừa ôm từng đứa nhỏ một, anh thoáng nhìn thấy Hách Tuấn Lãng đứng một bên nhìn mình bằng ánh mắt khó tả.

“Tuấn Lãng, lâu rồi không gặp.” Thầy Chu nói với nó.

Mặt Hách Tuấn Lãng hơi đỏ lên, khóe mắt cũng ửng hồng.

Thầy Chu bước nhanh qua chỗ nó, vừa xoa đầu vừa hỏi: “Sao thế Tuấn Lãng?”

Hách Tuấn Lãng nói lí nhí trong cổ họng: “Thầy là đồ lừa đảo, còn biết quay lại sao…”

Thầy Chu chợt hối hận, trước khi đi vì dỗ dành đám trẻ mà nói mấy câu an ủi, ví dụ như ngày hôm sau sẽ học làm bánh ngọt.

“Xin lỗi Tuấn Lãng, là thầy nói được nhưng không làm được, thầy bồi thường cho em một chiếc bánh gato nhỏ được không?”

“Hứ, ai thèm chứ.” Hách Tuấn Lãng nói một đằng lòng một nẻo, nước miếng sắp chảy cả ra rồi.

Một bạn nhỏ khác nhao lên: “Hách Tuấn Lãng, cậu không thích thầy Chu đúng không? Cả nhà trẻ này chỉ có mình cậu không thích thầy Chu thôi!”

Hách Tuấn Lãng lập tức cuống lên, đỏ mắt đuổi theo: “Cậu nói linh tinh!”

Vì vậy, hiện giờ trong nhà trẻ không có đứa nhỏ nào không thích thầy Chu cả.

Ngài Hách lái xe tới nhà trẻ đợi Chu tiên sinh tan ca. Trời sắp vào đông, ngày ngắn lại, chưa tới sáu giờ đã tối đen một mảng.

Trong vườn trẻ yên tĩnh không còn tiếng trẻ con, ông bác bảo vệ thấy ngài Hách quen mắt liền cười cười cho hắn vào.

Ngài Hách bước dọc theo hành lang tối tăm, có một lớp học ở góc trong vẫn còn sáng đèn. Hắn vừa bước vào cửa thì đèn phòng vụt tắt.

Hắn nhìn thấy Chu tiên sinh đang đứng đó, sau lưng anh là mảng tường gắn hàng hà sa số những mặt trăng phản quang nối tiếp nhau dày đặc, tựa như một dải ngân hà thu nhỏ, tựa như một đêm đầy sao.

“Đẹp không?” Chu tiên sinh hỏi.

Ngài Hách trầm trồ: “Mất bao lâu vậy?”

“Cũng phải hai, ba hôm. Nhưng tôi chuẩn bị từ lâu rồi, tôi nghĩ đám trẻ sẽ thích.” Chu tiên sinh kéo ngài Hách ngồi xuống sàn.

Thảm trải sàn mềm mại, bốn phía yên tĩnh khiến người ta thoải mái.

“Năm sau tôi muốn đưa Chu tiên sinh tới Nam Cực.”

“Hử, sao vậy?”

“Tôi muốn dẫn cậu đi xem cực quang ở Nam Cực, xem đêm sao ở đó.”

“Được.”

Ngài Hách đột nhiên nảy ra một ý tưởng, ý tưởng này khiến cảm xúc trong lồng ngực hắn như bùng nổ, tựa như động cơ đang sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên bầu trời.

Dưới trời sao Nam Cực, hắn muốn cầu hôn Chu tiên sinh.

Ngài Hách không am hiểu về lãng mạn, nhưng dưới trời đêm lộng lẫy và chuyện cầu hôn quan trọng, chắc chắn lúc kết hợp lại sẽ trở thành chuyện lãng mạn nhất.

Cho dù bây giờ Alpha với Alpha không thể đăng ký kết hôn, nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Hắn và Chu tiên sinh yêu nhau, hai người họ cần một màn cầu hôn lãng mạn.

Nghĩ tới đây, niềm vui sướng trong lòng hắn như giọt nước tràn ly, đổ mà sung sướng.

“Anh Tuấn, cậu có nhớ lần đầu tiên hai ta gặp nhau là ở đâu không?” Chu tiên sinh đột nhiên hỏi.

Ngài Hách lập tức hồi hồn, cười nói: “Tất nhiên là nhớ rồi, ở ngay tại đây, ở nhà trẻ này. Ngày đó tôi đi đón Tuấn Lãng, cậu là giáo viên của nó. Thực ra, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã thích cậu, về sau lại càng thích hơn, và cuối cùng là rất yêu.”

Ngài Hách càng nói càng kích động, cuối cùng còn quay sang hôn Chu tiên sinh một cái.

Chu tiên sinh lặng lẽ dán bàn tay vào tay hắn, mười ngón tay quấn quýt giao hòa, “Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đúng là ở nhà trẻ, nhưng không phải lúc đó.”

“Hử, chúng ta đã quen nhau từ trước trước nữa ư?”

Chu tiên sinh thở dài, anh mở túi đồ của mình, bên trong đựng đầy một đống kẹo gấu, là một nhãn hiệu đã lâu đời.

Chu tiên sinh lấy một chiếc ra quơ quơ trước mặt hắn, “Trước đây cậu rất thích nó, cho nên rất thích tôi.”

Trong nháy mắt ấy ngài Hách nhớ lại mọi chuyện.

“A! Hóa ra là chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rồi!… Nhưng mà hồi đó nhỏ quá, tôi không nhớ rõ ha ha…” Hắn xấu hổ nói.

Chu tiên sinh hơi tủi thân: “Tôi nhớ cậu rất rõ, cậu gạt tôi, nói cậu ra nước ngoài chữa bệnh cho em trai, sẽ trở về sớm thôi. Nhưng rốt cuộc cậu không quay lại nữa.”

Ngài Hách hoảng hốt: “A, chuyện này… Cậu chờ tôi rất lâu rồi.”

“Đúng vậy. Tôi vẫn luôn mong mỏi một ngày nào đó sẽ bắt được tên nhóc lừa đảo ấy…”

Chu tiên sinh lấy từ đâu ra một món đồ, lặng lẽ xỏ vào ngón áp út của ngài Hách.

“Sau đó sẽ buộc chặt cậu ấy bên người, để cho cậu ấy sẽ không bao giờ rời khỏi tôi.”

Mặt hắn đỏ lên, hắn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh trên ngón tay.

Một mặt khắc dòng chữ tiếng Pháp “Tôi yêu cậu”.

Je T’aime

“Vì vậy,” một người luôn khéo ăn khéo nói như Chu tiên sinh lại đột nhiên lắp bắp, “Anh tuấn, cậu có muốn, không bao giờ rời xa tôi không?”

Trong đầu hắn hiện giờ có rất nhiều điều, cuối cùng lại rối tung như một nồi cháo heo, hắn thậm chí còn đi buồn rầu vì bị Chu tiên sinh giành mất màn cầu hôn rồi!

Thôi, hiện giờ không phải là lúc so đo ai cầu hôn đối phương trước.

“Tôi đồng ý, Chu tiên sinh! Tôi nguyện yêu thương cậu vĩnh viễn, tôi nói thật, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cậu! Đời này, rồi cả đời sau, tôi có thể làm được!”

Nói liền một mạch khiến ngài Hách thở không ra hơi, hắn tưởng như mạch máu trong người mình đã ngừng lưu thông, cả trái tim cũng ngừng đập.

Chu tiên sinh nhẹ nhàng dán môi lên môi hắn, tựa như một nghi thức đánh dấu trang trọng.

“Ừ.”

END


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.