Ngài Hách lái xe tới bệnh viện, hắn dừng xe ở một góc khuất tầm nhìn.
Ngón tay thon dãi gõ từng nhịp trên bánh lái…
Sau khi Chu tiên sinh dọn ra ngoài, anh dường như rất bận rộn. Ban đầu vẫn ổn, hai người vẫn có thể gọi điện thoại cho nhau, nhưng một thời gian sau, Chu tiên sinh trả lời tin nhắn của hắn ngày càng chậm, có khi tới tận mười một giờ đêm mới nhắn lại, khi ấy ngài Hách đã chờ tới mức ngủ quên rồi.
Thật sự rất nhớ cậu ấy…
Mấy ngày gần đây hắn rất buồn, hắn biết Chu tiên sinh vẫn luôn nghĩ cách để giải quyết chuyện cha mẹ, công việc lại bận rộn, ngài Hách ngoài việc rất nhớ anh cũng chẳng có chuyện gấp, rất khó kiếm cớ để đi tìm Chu tiên sinh.
Vì vậy mà sau buổi tan làm hôm nay, ngài Hách lái xe lòng vòng trong thành phố, quẹo tới quẹo lui lại đi tới bệnh viện tỉnh.
Không biết mấy giờ Chu tiên sinh tan ca, có lẽ sớm thôi.
Gặp được cậu ấy thì càng tốt, mà liếc một cái thôi cũng được…
Ngài Hách đau đầu nhớ lại mấy ngày trước Triển Kiếm gọi hắn về nhà ăn cơm, hắn về tới nơi thì lại bị Triển Kiếm càu nhàu vì về một mình.
Hách Liên Chiến đứng cạnh đẩy kính mắt, cười nói: “Ba con á, chắc chắn là chê con không mang con dâu của y về đấy.”
Triển Kiếm gào to: “Biến biến biến, tôi không nói thế!”
Hách Liên Chiến bĩu môi, bình tĩnh húp trà, “Thế à? Thế tối qua ai nhắc tới con dâu vậy hả? Cái gì mà, tôi nhớ con dâu của tôi quá, ôi nó đẹp trai quá, cái gì mà không biết ngày mai tôi làm hải sản tươi thì con dâu có thích không nhỉ…”
“Lão Hách, gan ông càng ngày càng to rồi!” Triển Kiếm lườm ông một cái, nhưng không phải giận thật.
Ngài Hách dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Không biết đã đợi bao lâu mà Chu tiên sinh vẫn chưa xuất hiện, ngài Hách buồn bã, đang định khởi động xe đi về thì nhìn thấy một đoàn người bước ra từ bệnh viện.
Vóc người của Chu tiên sinh vốn cao, rất dễ nhận ra trong đám người.
Chu tiên sinh chào tạm biệt từng người, đoàn người dần tản đi, đợi đến khi xung quanh anh không còn ai thì đã một lúc lâu, cổng bệnh viện cũng vắng lặng hẳn.
Tim hắn đập thình thịch, nhìn chằm chằm Chu tiên sinh không chớp mắt.
Chu tiên sinh của hắn vẫn đẹp như thế, nhưng gầy đi nhiều quá.
Chu Mạt đứng yên trước cửa một lúc, đột nhiên chạy vội đi nôn thốc nôn tháo kế bên bụi cỏ.
Hách Tuấn Anh ngây ngẩn cả người, nhịp tim kích động chợt khựng lại, tựa như bị dây thừng siết chặt lấy, đau đớn cả người.
Chu Mạt nôn xong mà đầu váng mắt hoa, dạo gần đây bị thiếu ngủ, chân anh giờ như muốn nhũn ra.
Chu Mạt lấy chai nước khoáng trong túi ra để súc miệng, được một lúc rồi mà vị chua nơi cuống họng vẫn không hết.
Anh cố gắng đứng dậy để về nhà, nhưng vừa bước một bước mà hai chân vô lực, thiếu chút nữa ngã quỵ, đột nhiên có người từ phía sau tiến tới đỡ anh.
Dựa vào một lồng ngực ấm áp dày rộng, Chu Mạt ngẩn người quay đầu lại, là Hách Tuấn Anh đã lâu không gặp.
Hách Tuấn Anh nới lỏng vòng tay, Chu Mạt xoay người lại.
“Anh Tuấn, sao cậu lại tới đây?” Chu Mạt vui vẻ mỉm cười.
Hách Tuấn Anh không vui, hắn mím môi, do dự mãi mới hỏi: “Cậu sao vậy?”
Chu Mạt nhớ tới lúc nãy mình vừa nôn, nét mặt thoáng thay đổi, vội vàng đáp: “Không sao đâu, khó chịu chút thôi.”
Hách Tuấn Anh nghiêm mặt, bám riết hỏi không tha: “Khó chịu ở đâu?”
Chu Mạt nhìn quanh không có ai mới nhẹ nhàng ôm lấy Hách Tuấn Anh, anh đặt cằm trên bả vai hắn, lúc bật cười lại phả hơi thở nóng rực lên người hắn khiến lỗ tai Hách Tuấn Anh ngày càng đỏ.
“Giờ tôi khỏe rồi, không khó chịu nữa đâu Anh Tuấn.”
“Cậu, có phải là mấy ngày nay không ăn ngủ được không, hay cậu bị bệnh mà giấu tôi?”
Lại gần rồi mới thấy rõ sắc mặt tái xanh cùng vành mắt thâm đen của anh.
Hách Tuấn Anh đau lòng không thôi, chắc chắn là hắn nghĩ đúng rồi, Chu tiên sinh đã không chăm sóc bản thân thật tốt.
Hách Tuấn Anh rất ít khi giận, gần như chưa bao giờ nói chuyện bằng ngữ điệu này, Chu Mạt đột nhiên cảm thấy Hách Tuấn Anh hiện giờ như một đứa trẻ, rất đáng yêu.
“Anh Tuấn, đừng nạt tôi mà, tôi có chăm sóc bản thân cẩn thận mà.”
“Cậu còn nói tôi, cậu coi tôi là trẻ con à?”
Hách Tuấn Anh tức giận nghĩ, biết trước thế này đã không đồng ý cho Chu tiên sinh về nhà ở rồi.
Chu Mạt cười một lúc, chốc nói tiếp: “Không lừa cậu mà, dạo gần đây bận quá, bệnh viện cũng nhiều việc. Ban nãy tôi khó chịu thật, nhưng là do buổi trưa uống rượu, dạ dày tôi không tốt từ trước, cũng lâu rồi không uống.”
Hách Tuấn Anh cau mày: “Dạ dày không tốt thì uống rượu làm gì?”
Chu Mạt cười khổ: “Ừm… Có mấy lãnh đạo, còn có một vài bộ trưởng ban ngành, cả cha tôi cũng ở đó, tôi không uống thì không phải phép, bọn họ bảo tôi uống nên tôi mới…”
Hách Tuấn Anh kéo người về xe, lấy bình nước nóng hắn mang theo đưa cho anh.
Chu Mạt vừa uống vừa được Hách Tuấn Anh xoa bụng: “Có đỡ đau không?”
Anh bị chọc cho bật cười: “Anh Tuấn, tôi không đau chỗ đó, tôi cũng không phải trẻ con, để tôi uống nước nào.”
Hách Tuấn Anh nắn nắn bóp bóp bàn tay anh: “Sau này chúng ta không uống nhiều như thế nữa được không?”
“Thật ra thứ tôi ghét nhất là… công việc bận rộn, đồng nghiệp chưa thân quen, cả những buổi tiếp rượu phiền phức và những đạo lí đối nhân xử thế khiến tôi buồn nôn nữa. Tôi còn giữ trong xe những chai rượu mà họ đưa cho tôi sáng nay, tôi không muốn nhận, họ cố nhét cho tôi…”
Thực tế, những ngày này anh trải qua trong cơn ghê tởm, anh đã muốn nôn từ lâu lắm rồi.