Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 78: Vì yêu nguyện trả giá




Tiêu rồi, tiêu rồi! Sao mọi thứ lại lung tung beng vậy chứ!

Ngài Hách buồn phiền ngửa mặt nhìn vòi hoa sen, lần đi tắm này phải gọi là dài thiên thu.

Lúc nãy-

Lương Chính: Ừm, giờ có ba người… Chắc là không đủ phòng nhỉ? Hay là tôi ngủ ở ghế salon nhé?

Chu Mạt: *cười* Không cần, tôi với Anh Tuấn ngủ chung là được.

Hách Tuấn Anh: *hết hồn* Đợi đã! Hai ta ngủ chung?! Chúng ta…

Chu Mạt: *vô tội* Có vấn đề gì à?

Hách Tuấn Anh: *đơ* Ơ, nhưng, không ổn lắm… *yên lặng nuốt nước bọt*

Chu Mạt: Có gì không ổn? Chúng ta đã ở bên nhau rồi, đây không phải là hiển nhiên sao?

Lương Chính: *che đôi mắt hợp kim titan của chó độc thân*…

Hiện tại-

Giờ phải ngủ chung giường thật á?!

Cùng giường á? Cùng giường rồi!

Phải nói gì nhỉ? Đêm mộng đẹp đầu tiên?!

Ngài Hách nhớ tới chị gái Chu San từng gửi Wechat cho hắn một đống tiểu thuyết dành cho con gái, mở đầu là một đêm gió lớn mây đen, trong một căn phòng rực rỡ xanh đỏ…

Không không không, mấy cái bong bóng màu hồng này mau nổ đi, kỳ quặc quá!

Ngài Hách lắc đầu nguầy nguậy để tỉnh táo, tiện tay cầm khăn mặt trên giá đội lên đầu, ra khỏi phòng tắm.

Chu Mạt đã tắm rửa xong từ sớm, giờ đang ngồi trên giường, trong tay là cuốn tiểu thuyết viễn tưởng mới mua, nghiêm túc đọc sách.

Đèn nhỏ bên cạnh chiếu sáng khuôn mặt anh, ánh sáng vàng không quá mạnh lại làm gò má không tì vết càng thêm lập thể.

Ngài Hách lau lung tung mái tóc, lòng cũng loạn như đống lông trên đầu.

Chu Mạt đọc sách quá chú tâm, mãi tới khi nửa giường còn lại bị lún xuống mới nhận ra ngài Hách đang ngồi bên cạnh.

Thầy Chu đóng sách lại, hỏi: “Tắm xong rồi? Buồn ngủ không?”

“À ừ có.”

Vậy, vậy là… tắt đèn đi ngủ hả?

Bầu không khí có mùi lúng túng, lại có một ít mờ ám.

Ngài Hách đột nhiên giật mình, hoàn cảnh này, hiện trường đêm động phòng hoa chúc à!

Tự sững sờ một hồi lâu, khăn mặt trong tay bị người khác lấy đi, lại một lần nữa phủ lên đầu, nhẹ nhàng lau khô.

Thầy Chu vừa lau tóc cho hắn vừa hỏi: “Sao lại ngồi ngơ ra đấy rồi?”

“A, tôi…” Trong lòng hắn như phát điên, đường đường một thằng đàn ông mét tám cường tráng, sao giờ lại như một cô nương chốn khuê phòng thế này?!

Nghĩ đoạn, người hắn như mọc lên một đống da gà da vịt, lại lặng lẽ xoa xoa tay phủi chúng đi.

“Chu tiên sinh, hôm nay cậu đi đâu vậy? Tôi còn tưởng cậu về…”

Khăn trên đầu không chuyển động nữa, thầy Chu lấy xuống, ngồi xích lại gần hắn.

“Anh Tuấn, xin lỗi, là tôi không báo trước với cậu. Mà cũng là quyết định nhất thời thôi… Tôi định cho thuê căn phòng kia.”

Hách Tuấn Anh nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Hả? Nhưng mấy hôm trước cậu nói muốn chuyển về mà?”

“Tôi không định chuyển về nữa…” Giọng anh càng nói càng nhỏ.

“Không chuyển về nghĩa là…”

Trong lòng ngài Hách như ào lên một trận đại hồng thủy, không ngừng tấn công trái tim hắn.

“Anh Tuấn, tôi không bàn bạc trước với cậu, là tôi làm cậu khó xử. Tôi muốn sống chung với cậu, nếu cậu cảm thấy không tiện thì coi như tôi chưa nói gì.”

“Tiện, tiện, tiện lắm! Như vậy ngày nào cũng được nhìn thấy Chu tiên sinh, tiện đến mức nào chứ!”

Á chết! Sao mình lại khai hết lời trong tâm ra chứ! Ngài Hách ngay lập tức khóa mỏ, liên tục than không ổn không ổn trong lòng.

Bấy giờ, hắn nhận ra một bên vai của mình trùng xuống. Hắn vô thức nghiêng đầu sang, thầy Chu đang tựa trán trên vai phải hắn.

Hơi thở ấm áp cách áo ngủ truyền tới, làm cõi lòng người ngứa ngáy.

Chu Mạt trầm giọng cười, ý cười có chút run run.

Hách Tuấn Anh không hiểu: “Buồn cười lắm sao?”

Chu Mạt ngẩng đầu, dựa cằm lên vai hắn, khóe miệng vẫn vương nụ cười: “Hôm nay lúc về nhà tôi có hơi giận.”

Biết.

“Tại sao? Vì Lương Chính à?”

“Ừ. Tôi từng mượn em trai cậu cuốn album hồi bé của cậu, trong album có kẹp một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết kín tên Lương Chính.”

Hách Tuấn Anh lúng túng, không lường trước được tình cảnh bị anh nhìn thấy lịch sử đen thuở thiếu niên.

“Ha ha… Đúng là hồi trước có thích cậu ta, chắc là hồi học cấp ba. Hồi đó cũng không dám theo đuổi, chỉ đơn phương rất nhiều năm. Nhưng Lương Chính thẳng, vốn đã không hợp nhau. Mà có lẽ cậu ta thấy tôi quá đáng thương, bảo có thể thử, cuối cùng chẳng tới đâu cả. Quả nhiên, không hợp là không hợp, dưa hái xanh chẳng ra gì.”

Chu Mạt nghiêng đầu, lặng lẽ vòng tay ôm trọn vòng eo hắn, rầu rĩ lên tiếng: “Vậy cậu ta là mối tình đầu của cậu rồi.”

Hắn trợn trắng mắt, kiên định đáp: “Mối tình đầu của tôi là cậu.”

Ánh mắt anh lập lòe ánh sáng, chậm rãi dẫn dắt: “Cậu có nghĩ tới một điều, rằng chúng ta đã từng quen nhau trước đây?”

“Hả? Lúc nào cơ?”

“Không nói cho cậu, chờ cậu nhớ ra tôi mới nói.”

Hách Tuấn Anh nhìn nụ cười của anh, khóe miệng hắn cũng không áp xuống được, cơn sóng trào trong lòng càng ngày càng dữ dội.

Hắn cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra mình đã bị giam trong vòng tay anh, lại đảo khách thành chủ đè anh xuống giường.

“Hừ hừ, tôi phát hiện ra có lúc Chu tiên sinh rất xấu tính.”

Chu Mạt bị đè cũng không giận, anh nhìn chằm chằm vào hắn: “Có phải là tôi của ngoài đời và tôi trong tưởng tượng của cậu rất khác nhau? Thực tế, tôi cũng biết tức giận, cũng biết ghen tuông, cũng sẽ ích kỷ, cũng sẽ nổi nóng, cũng có thể tất cả những dịu dàng và trưởng thành cậu nhìn thấy là giả vờ. Tôi của thực tế… có lẽ không tốt như cậu đã nghĩ.”

Hách Tuấn Anh đột nhiên hạ một nụ hôn xuống môi anh, hắn nói: “Tôi vẫn yêu.”

Một người chân thật như thế lại càng gần gũi hơn. Không có khách sáo, không có dịu dàng giả tạo, không có xa cách.

Phản ứng của thân thể luôn nhanh hơn phản xạ của đại não, tựa như một cái chớp mắt, súng đã lên nòng, tên đã tra nỏ.

“Đợi đã!” Hách Tuấn Anh giật mình tỉnh mộng đầu tiên!

Chu Mạt vẫn đang thở gấp, bị cắt ngang như vậy làm anh hoang mang.

Hách Tuấn Anh nhảy xuống giường, lục tìm trong tủ quần áo lọ nước hoa Omega đã mua lần trước.

Ngay tại đây, ngay bây giờ! Nội tâm ngài Hách trải qua đợt đấu tranh tâm lý dữ dội nhất!

Một quyết định vô cùng khó khăn, bởi vì đây là lòng tự trọng của một Alpha!

Nhưng… Nhưng hắn rất muốn được gần gũi với Chu tiên sinh, giờ ngẫm lại cũng chỉ có cách này… Thôi, vì tình yêu, chút trở ngại này có xá gì!

Chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, cả đời sau sẽ hạnh phúc…

Vì yêu nguyện trả giá!

Trong nháy mắt hắn cảm thấy hình tượng của mình như vĩ đại hơn. Hắn hít sâu một hơi, ngón tay đè lên vòi xịt.

Xịt-

“Anh Tuấn, cậu làm gì vậy?” Chu Mạt đi tới nhìn trọn một màn kỳ lạ này.

Quả là nước hoa nhập khẩu hàng xịn, trong nháy mắt mùi Omega lan tỏa trong không khí.

Chu Mạt dại ra, nhanh chóng cướp lấy lọ nước hoa, nhìn dòng chữ trên nhãn hiệu mà sững sờ.

“Cậu… cậu xịt thứ này làm gì?”

Hách Tuấn Anh hoảng loạn, ánh mắt của anh lúc nãy khiến hẳn tưởng anh đang tức giận, vội vã giải thích: “Bởi vì tin tức tố của tôi làm cậu khó chịu, tôi định dùng cái này che tin tức tố của tôi đi…”

Lỗ tai hắn đỏ bừng như máu, hắn đắn đo một hồi vẫn cắn ra nói ra: “Chu tiên sinh, xin hãy tin tôi, tôi thật lòng thật dạ thích cậu. Thích đến mức… Nếu là Chu tiên sinh, nếu phải nằm dưới cũng không sao. Tôi chỉ muốn được gần gũi với cậu, có ra sao cũng không hề gì.”

Chu Mạt chăm chú nhìn hắn, nhìn một Alpha cao to cường tráng lại đỏ mặt tía tai biện hộ cho lòng mình, lại hồn nhiên như một đứa trẻ, lại thẹn thùng như một nhóc học sinh cấp ba mới biết yêu. Cùng thuộc tính khắc nhau, nhưng hắn lại đáng yêu đến lạ.

Trong không khí, mùi Alpha của Hách Tuấn Anh trộn với mùi hương Omega, có chút kỳ lạ, vừa tôn lẫn nhau, lại vĩnh viễn không hòa vào nhau.

Chiếm hữu bạn đời tuyệt đối là một trong những nguyên tắc của Alpha.

Cậu ấy và Alpha khác trên thế giới không giống nhau, anh nghĩ, cậu ấy là đặc biệt, vẫn luôn luôn đặc biệt.

Chu Mạt nhìn lọ nước hoa trong tay rồi ném nó vào thùng rác, lại kéo cái cằm vẫn há hốc ngạc nhiên của Hách Tuấn Anh lại, hạ xuống một nụ hôn mãnh liệt.

“Đồ ngốc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.