Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 43: Khúc nhạc dạo tỏ tình




Chớp mắt, hạ qua.

Trời đã vào thu, không khí bắt đầu se lạnh, báo hiệu một mùa đông sắp đến.

Ngài Hách nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn người đến người đi tấp nập, nhìn phố xá thân quen, đột nhiên phát hiện hắn đã biết thầy Chu được một năm.

Cũng thích cậu ấy được một năm.

Trợ lý Vương ngồi ghế trước lái xe, ngày hôm nay ra ngoài với sếp để đàm phán hạng mục, nhưng đáng tiếc là không quá suôn sẻ. Sau cả một buổi trưa đàm luận, hợp đồng vẫn không được ký kết.

Một đường này ngài Hách im lặng không nói, trợ lý Vương đoán hắn vì chuyện này mà không vui.

Trong lúc chờ đèn xanh, chẳng biết sao ngài Hách lại đột ngột mở miệng, dọa trợ lý Vương giật nảy mình.

“Tiểu Vương này, cậu đã bao giờ thổ lộ với ai chưa?”

Trợ lý Vương sửng sốt, chẳng lẽ ông chủ không vui bởi vì đang suy nghĩ mấy chuyện này?!

Anh ấp úng nói: “Cái này… thực sự không có.”

Ngài Hách cau mày, rõ ràng không tin: “Rõ ràng hồi trước cậu có bạn gái mà? Hai người đến với nhau kiểu gì vậy?”

Đèn chuyển xanh, trợ lý Vương nhanh chóng khởi động ô tô, vừa lái vừa nói: “Em với bạn gái cũ quen nhau nhờ xem mắt… Rồi cứ tự nhiên đến với nhau…”

“Trước đó thì sao?”

“Hồi trước lúc đi học cũng có mối tình đầu, nhưng cũng lâu quá rồi, hồi trước tỏ tình ra sao em cũng quên mất…”

Ngài Hách nghĩ một chút lại hỏi: “Tuổi cậu đâu quá lớn, sao lại đi xem mắt sớm thế?”

Trợ lý Vương cười khổ, nói: “Mới vừa đi làm, cái gì cũng không có, làm gì có vốn liếng để yêu đương. Giờ công việc ổn định rồi thì lại chẳng tin vào tình yêu nữa, chẳng còn hơi sức để mở lòng nữa. Chỉ mong một điều tốt nhất, giá có một gia đình, một người có thể đồng hành trên quãng đời này…”

Ngài Hách rũ mi mắt, chuyển cái nhẫn bạc từ ngón cái tay phải sang tay trái, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”

Trợ lý Vương nói ra tiếng lòng mình, tựa như nhớ ra điều gì đó, tay cầm vô lăng đột nhiên siết chặt, nhẹ giọng nói: “Chuyện hẹn hò lứa đôi là của người trẻ tuổi, chúng ta không còn hơi sức để kéo dài, cũng chẳng chơi nổi.”

Câu nói này như nói cho chính bản thân anh, lại dường như không phải.

Ngài Hách lại hỏi: “Vậy cậu nghĩ xem phải chuẩn bị cái gì để thổ lộ với người ta? Tôi… tôi chưa từng có kinh nghiệm về chuyện này, hoàn toàn không biết phải làm gì mới tốt.”

Trợ lý Vương đáp: “Hẹn cô ấy đi ăn cơm.”

Ngài Hách suy nghĩ một lúc, lúc ngồi vào bàn ăn, hắn chỉ quan tâm đến mỗi đồ ăn.

“Ừm… Tạo ra một bầu không khí lãng mạn, ví dụ như thắp nến cắm hoa thành hình trái tim hay gì đó. Lúc đấy mình sẽ đặt chỗ trước, để không một ai có thể quấy nhiễu xung quanh, thắp một ngọn đèn vàng nhỏ, chơi vài bản nhạc du dương.”

Ngài Hách vừa nghe vừa tưởng tượng trong đầu, hình như lãng mạn thật.

“Chuẩn bị chút pháo hoa, phóng lên lúc thích hợp, đối phương chắc chắn sẽ động lòng.”

Ngài Hách nở nụ cười: “Hơi giống cầu hôn.”

Trợ lý Vương cũng ngộ ra: “Ồ, đúng là giống cầu hôn. Nhưng tỏ tình đơn giản, chỉ một câu là xong, dùng phương thức gì cũng không quá quan trọng.”

Ngài Hách ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy chuẩn bị một bầu không khí lãng mãn vẫn là ý hay, như vậy có thể bộc lộ rõ tâm ý của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.