Người ta thường nói sáng nghĩ gì đêm mộng nấy.
Đêm đó ngài Hách mơ một giấc mộng xuân.
Ừm, trong mộng còn có thầy Chu.
Đáng tiếc vai chính còn lại không phải ngài Hách.
Ngài Hách mơ thấy thầy Chu đè một người lạ mặt dưới thân, cảnh tượng vô cùng nóng bỏng.
Nhưng chưa hết, ngài Hách còn mơ thấy, bản thân mình trong mộng nhìn thấy cảnh này liền xông lên, đẩy thầy Chu đang này nọ xuống, sau đó túm lấy nam yêu đang hét to trên giường kia, ném hắn qua cửa sổ.
Mơ tới đây thì ngài Hách đột ngột tỉnh giấc. Ngẫm lại thấy xấu hổ hết sức.
Bấy giờ trời còn chưa sáng, hắn nhìn trần nhà, trong bóng tối lặng lẽ đỏ mặt.
Ngài Hách càng nghĩ càng cảm thấy nó không còn là vấn đề nữa, trước đây cùng lắm là có thiện cảm với thầy Chu thôi, nhưng bây giờ lại tăng tiến đến chuyện này nọ rồi.
Tuyệt đối không được, Hách Tuấn Anh.
…
Đương nhiên trong mấy tháng gần đây, ngài Hách không gặp được thầy Chu, lại chẳng dám nói chuyện với anh trong Wechat. Dần dần hắn cũng quên đi giấc mộng xuân quái dị này.
…
Rồi mùa xuân đến.
Một ngày nọ, lão Tôn cùng ngài Hách đang cùng nhau uống rượu, lão Tôn nói, hắn và một người anh em mới mở một câu lạc bộ thể hình, bên trong còn có huấn luyện viên tư nhân.
Trùng hợp thẻ thể hình của một phòng tập khác cũng hết hạn, không bằng đi cổ vũ anh em mình một chút, ngài Hách đáp ứng ngày tới sẽ đi.
Tuy rằng ngài Hách bề bộn công việc, nhưng chuyện tập thể hình thì chưa từng chậm trễ. Dù sao thì vóc dáng tốt là vốn liếng của đàn ông.
Quả nhiên ngày tiếp theo, ngài Hách đúng giờ đến câu lạc bộ, hắn đi vào trong, cảm thấy bầu không khí bên trong khá ổn, thiết bị tập thể hình cũng khá đầy đủ, bởi vì mới mở nên không đông, chuyện tranh giành thiết bị tập cũng không xảy ra.
Lại nói ngài Hách đã tăng xông với phòng tập thể hình trước từ lâu. Lúc nào trong phòng tập cũng quá nhiều người, ngày nào hắn cũng cố gắng đến sớm hết mức có thể, bởi vì thể nào cũng sẽ có mấy kẻ dù không biết tập nhưng vẫn chiếm dụng thiết bị, lãng phí thời gian luyện tập của người khác.
Nhân viên lễ tân còn rất đẹp mắt, cậu ta kiên trì giới thiệu cho ngài Hách từng khu vực một, ngài Hách cũng có thiện cảm hơn với nơi này.
Sau khi đã nắm rõ đại khái, ngài Hách cầm đồ đạc của mình vào phòng thay đồ, tiện thể tắm rửa sơ qua.
Buồng tắm trang hoàng khá tốt, ngăn ra thành từng buồng nhỏ. Hắn không thấy trong phòng tắm có người, tùy tiện chọn một phòng rồi bắt đầu tắm.
Lúc xả nước tắm, ngài Hách không nhịn nổi có ngâm nga đôi câu, nhưng ngay sau đó ngậm miệng lại ngay. Đây là buồng tắm công cộng, bị người khác nghe thấy thì khó xử lắm.
Nhưng mà lúc này chắc không có ai tới đâu…
Vừa nghĩ khỏi đầu thì phòng cách vách có người tới, bởi vì tấm ngăn giữa các phòng là kính mờ nên ngài Hách có thể dễ dàng nhìn thấy đường nét cơ thể của người bên cạnh.
Xong đời, không biết người ta có nghe thấy không nữa.
Ngài Hách lại nghĩ, không sao đâu, người ta cũng đâu biết mình là ai, có gì phải sợ, nghe được thì kệ thôi.
Thông qua tấm kính mờ, hắn thấy người bên cạnh cao xêm xêm hắn, vóc dáng cũng rất tốt, hơn nữa da còn rất trắng.
Ngài Hách nhanh chóng tắm xong, cũng không định nghĩ nhiều, mặc áo tắm ra ngoài, chuẩn bị thay quần áo để tập luyện.
Ngài Hách mặc xong quần áo, đang ngồi trên ghế nhỏ đi giày thể thao thì nghe thấy tiếng nói: “A, ngài Hách, ngài cũng tới đây à.”
Duma, giọng nói này nghe quen quen…
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, là thầy Chu, anh cũng vừa tắm xong, đang mặc áo tắm của phòng tập.
Ngài Hách sững sờ chào hỏi đôi câu với anh, lại nghĩ, vừa rồi trong phòng tắm chỉ có hai người, vậy người vừa nãy tắm ở phòng kế bên là thầy Chu… Thầy Chu chắc đã nghe thấy mình hát rồi, đúng không?
Trời ơi…
Ngài Hách âm thầm đỡ trán trong lòng, xấu hổ quá.
Thầy Chu cởi áo tắm, không để tâm lõa thể trước mặt người khác, mặc quần áo tập vào.
Tay buộc dây giày của ngài Hách run run. Mặc cho hắn đã hết sức kiềm chế ánh mắt của mình trôi dạt sang bên kia, thế nhưng có trách thì trách thị trường* của bản thân quá rộng, đã thoáng nhìn được cơ thể trắng muốt đằng kia.*thị trường là vùng nhìn thấy của mắt, “thị” là mắt .
Sau đó không hiểu thế nào, đầy đầu ngài Hách chỉ toàn giấc mộng xuân không lâu trước đây.
Lúc thầy Chu còn đang mặc áo tắm, giọt nước vương trên tóc nhỏ xuống xương quai xanh của anh, mảnh da trơn bóng hiện ra, giống y hệt trong giấc mộng.
Ngài Hách còn tưởng rằng mình đã quên được giấc mộng đó, ai ngờ đúng lúc này lại nhớ lại, hơn nữa hình ảnh còn vô cùng sống động, sắc nét, gợi cảm.
Ngài Hách đi giày, giả vờ bình tĩnh nhanh chân rời khỏi phòng thay đồ, thực chất con hươu trong tim hắn đang nhảy nhót đấm đá lung tung.
Ngài Hách đi tới một cái máy chạy bộ làm nóng người. Thầy Chu cũng tới, anh chọn cái máy chạy bộ ngay cạnh ngài Hách.
Ngài Hách mặt không cảm xúc chạy, giả bộ lạnh lùng.
Hình như thầy Chu rất vui, anh vừa chạy chậm vừa nói: “Ngài Hách, thật khéo.”
“Ừm.”
“Lần đầu tới đây? Trước giờ không thấy ngài.”
“Ừm.”
Thầy Chu cười rất tươi, đoạn nói: “Ngài Hách hát rất êm tai.”
Ngài Hách đang chạy bộ bỗng lảo đảo một cái, gồng không nổi.
Thầy Chu cũng không nói gì nữa, bắt đầu tập trung chạy bộ.
Ngài Hách không tập trung nổi, hắn sợ mình sẽ vừa chạy vừa nhồi máu cơ tim ngay trên máy tập mất.
…
Lão Tôn đi tìm ngài Hách sau cuộc họp nội bộ, vỗ vai hắn hỏi: “Sao rồi, sau này tới tiếp chứ?”
Ngài Hách nói: “Có vẻ chỗ này không tệ.”
Lão Tôn vô cùng vui sướng, nhanh chóng nói: “Tức là ổn đúng không, làm thẻ đi, tôi cho ông thêm ưu đãi!”
Ngài Hách nhìn thầy Chu phía xa xa đang chuyên tâm luyện tập phần cơ delta*, nói: “Được, làm thẻ năm đi.”
*Cơ delta: còn gọi là cơ vai, cơ bả vai.