Vì Người Yêu Dấu

Chương 18: (H)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tử Đoạn chen chúc giữa chợ tết, vừa đi vừa nghe A Hiệp lẩm nhẩm kiểm tra từng món đồ vừa mua. Sau lưng y, một tên đàn em cao lớn vội vã đỡ hộ túi giấy y đang ôm:

- Triệu ca à, dễ thương như anh không nên chịu mệt nhọc đâu, cứ để em!

Triệu Tử Đoạn phủi phủi tay, chống chế:

- Anh là đàn ông! Đừng khen anh dễ thương!

A Hiệp hắc hắc mỉa mai cười:

- Đại ca không chỉ dễ thương mà còn vô cùng dụ người, khi anh là tổng công, cả bang liền tìm cách trở thành thụ, khi anh đột ngột làm thụ, mọi người lại gồng lên muốn thành công!

Triệu Tử Đoạn thẳng chân một cước vào mông A Hiệp, hừ lạnh:

- Bớt nói!

Y cứ thế được tiền hô hậu ủng đi về bãi đỗ xe, từ xa, đã thoáng thấy dáng người quen thuộc. Triệu Tử Đoạn khựng bước chân lại, không rõ phải đối diện thế nào, y hít sâu gió lạnh, vẽ lên một nụ cười giả tạo.

- Luật sư Hạo, anh cũng mua sắm à? Dương tiểu thư không đi cùng anh?

Hoàn Nhan Viên Hạo hơi mím môi, cả người tựa vào cửa xe, suit xanh sẫm tôn lên vẻ ngoài nam tính. Triệu Tử Đoạn với hắn lãnh đạm quá, khiến hắn lâm vào ngượng ngập.

- Anh đưa em về được không?

Triệu Tử Đoạn đương nhiên không đồng ý, đồng tử sâu thẳm lướt nhanh qua phượng mâu đối diện mang theo nhiều phần chua xót:

- Tôi đi cùng bạn...

Hoàn Nhan Viên Hạo cố gắng thuyết phục:

- Anh có chuyện muốn nói với em!

Triệu Tử Đoạn đùa cợt biểu tình, tiến đến bên cạnh Hoàn Nhan Viên Hạo, hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, ngực kề ngực, làn môi y dụ hoặc mân mê vành tai hắn:

- Muốn "trò chuyện" cùng thân dưới của tôi sao?

Thân thể Hoàn Nhan Viên Hạo cứng đờ, hình ảnh này thật giống với lần đầu tiên hắn gặp y, trên ô tô, y cũng muốn hắn "lấy thân báo đáp" mà ra sức câu dẫn. Hoàn Nhan Viên Hạo giữ lấy đôi vai đối phương:

- Tử Đoạn, nghe anh nói...

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, vừa giễu cợt vừa khinh thị:

- Anh đã có vị hôn thê, còn ở đây dây dưa với đàn ông, không sợ báo chí đến?

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn xung quanh trống trải, hắn hạ quyết tâm, thẳng tay đẩy y vào trong xe, một mạch chạy ra ngoại thành. Triệu Tử Đoạn cũng không phản đối, còn nghiêm chỉnh thắt dây an toàn, trên đường đi vẫn có tâm trạng nghịch nghịch điện thoại. Hoàn Nhan Viên Hạo len lén nhìn sang, phát hiện Triệu Tử Đoạn đang chơi bắn súng, hắn liền có cảm tưởng y hình dung hồng tâm kia chính là hắn, mỗi phát súng đều như muốn hắn hôi phi yên diệt.

Xe dừng trên một khuôn viên nho nhỏ thường dùng để những người leo núi nghỉ chân, hiện tại là mùa đông, nơi này vắng ngắt. Triệu Tử Đoạn hạ kính trông xuống thành phố xa xăm, gió thổi vào rét mướt, y suýt xoa mấy câu rồi lại đóng kín.

- Lạnh thật!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu tán thành:

- Hôm nay là hai mươi bảy âm lịch rồi!

Triệu Tử Đoạn ồ lên, lục lục túi áo một mảnh giấy màu đỏ cắt chữ phúc be bé bằng nửa bàn tay, y cẩn thận dán lên vô lăng xe. Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, logo xe hắn rõ ràng rất đáng tiền, nhìn vào vô cùng có khí chất, thế mà phải chịu thảm bị Triệu Tử Đoạn dùng hình dán rẻ tiền che mất.

Hoàn Nhan Viên Hạo nắm lấy tay y:

- Anh rất thích!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười hài lòng:

- Thật sao?

Hoàn Nhan Viên Hạo một lời cũng không nói, liền xích đến cạnh bên, ôm lấy y vào lòng:

- Thật! Anh rất thích! Cũng rất nhớ!

Triệu Tử Đoạn thở dài, suy nghĩ dằn vặt ẩn hiện:

- Dương tiểu thư là người tốt, nếu anh đã quyết định cùng cô ấy kết hôn, thì đừng nên đến tìm tôi nữa!

Hoàn Nhan Viên Hạo tựa tiếu phi tiếu:

- Tử Đoạn của anh hôm nay còn biết bao biện cho kẻ khác sao? Dương Ni trong mắt em là người tốt, vậy anh là kẻ ăn hoa trái ôm phải ấp bắt cá hai tay?

Triệu Tử Đoạn vùng dậy:

- Không phải ý đó...

- Vậy em có ý gì?

Hoàn Nhan Viên Hạo chặn lời y bằng một nụ hôn nồng nhiệt. Hắn từ từ nuốt lấy đầu lưỡi, xâm chiếm khoang miệng y, như muốn lưu giữ toàn bộ hương vị thân thuộc. Hoàn Nhan Viên Hạo gấp gáp cởi jacket Triệu Tử Đoạn, gỡ từng hạt cúc áo một để lộ làn da y trắng trơn hơn sứ mỏng. Làn môi hắn từ từ chuyển qua lồng ngực, xuống dần đến bụng, rồi tháo hẳn thắt lưng y.

Triệu Tử Đoạn rùng mình, đẩy người ra:

- Lạnh...

Hoàn Nhan Viên Hạo ghé răng kéo một bên găng tay, nhẹ nhàng thăm dò thân dưới đối phương:

- Sẽ ấm nhanh thôi, anh hứa!

Triệu Tử Đoạn đã cấm dục bản thân rất lâu, từ sau khi rời khỏi Hoàn Nhan Viên Hạo, y mỗi ngày đều làm việc xuyên đêm, cố gắng không để tâm trí xao nhãng mà nhớ đến hắn. Hiện tại được gần gũi người thương, thân thể lập tức phản ứng, Hoàn Nhan Viên Hạo còn chưa kịp chạm đến, dịch cơ thể đã dầm dề ướt át, bôi trơn hậu huyệt.

Triệu Tử Đoạn xấu hổ quay mặt đi, Hoàn Nhan Viên Hạo không nhịn được hạnh phúc mà cười thành tiếng:

- Em rất nhớ anh đúng không?

Triệu Tử Đoạn cố gắng xoay lưng lại, với tay lấy áo khoác, muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử. Nào ngờ Hoàn Nhan Viên Hạo tâm địa đen tối hơn một bậc, vỗ vỗ phía sau y:

- Không nghĩ em lại thích tư thế này...

Nam căn đã trướng đau từ lâu, trên đầu còn nhỏ một giọt lệ trong suốt, hiện tại trước mắt lại là bộ dáng đối phương mê hoặc, hắn không cách nào kiềm chế được, bất chấp Triệu Tử Đoạn phản đối, liền giữ lấy phần hông y, chậm rãi đưa ngọc hành vào hậu huyệt. Triệu Tử Đoạn than nhẹ một tiếng, hơi thở nửa khoái cảm nửa đau đớn khiến thú tính trong người Hoàn Nhan Viên Hạo bạo phát, liên tục cường hãn xuyên sâu như muốn khuấy nát y.

Triệu Tử Đoạn bám tay vào thành ghế, vốn dĩ trên xe không gian chật chội, thiếu vững chắc, y muốn an toàn thì đến tám chín phần cơ thể đều phải dựa vào Hoàn Nhan Viên Hạo, tạo thành cơ hội tốt để phân thân hắn tiến đến nơi sâu nhất. Triệu Tử Đoạn nhận ra hai chân đã ướt đẫm thủy dịch, liền cảm thấy vô cùng mất mặt. Vừa rồi y còn mạnh miệng nói đạo lý, hiện tại lại mặc sức để đối phương làm đến rên rỉ. Hoàn Nhan Viên Hạo không thoải mái hơn Triệu Tử Đoạn bao nhiêu, bên trong y chật hẹp nóng ướt, lại không có dấu hiệu muốn nhả ra, liên tục tìm cách hút hắn vào, khiến hắn phải cố hết sức kiềm chế khoái cảm.

Dây dưa hơn hai giờ, đến khi trời đã tối hẳn, Hoàn Nhan Viên Hạo mới buông người trong lòng ra. Ngay sau cơn kích tình, hắn liền thấy hối hận, trên người Triệu Tử Đoạn như mọi lần tràn ngập dấu hôn đỏ sẫm, thắt lưng hắn nhói đau, còn y muốn đứng dậy cũng phải miễn cưỡng gắng sức.

Triệu Tử Đoạn mở hé cửa kính, chăm một điếu thuốc:

- Anh đi trước đi!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn kỹ cổ tay đối phương vẫn còn dấu sẹo hồng nhạt mờ mờ, lòng như dao cắt:

- Anh đưa em về!

Triệu Tử Đoạn phả khói vào sương khí:

- Không thích!

Hoàn Nhan Viên Hạo bất lực biểu hiện, cái gọi là bạt điểu vô tình chính là tình cảnh này, sau khi thỏa mãn bản thân, y lại trở về bản chất vốn có mà bỏ rơi hắn:

- Anh không yên tâm!

Triệu Tử Đoạn vứt điếu thuốc, tàn lửa lập lòe nhanh chóng biến mất, nhàn nhạt:

- Phía sau chúng ta có người đang theo dõi!

Hoàn Nhan Viên Hạo nâng bàn tay y lên hôn nhẹ:

- Thì sao chứ, nếu ngày mai báo chí đưa tin, người đáng lo phải là Dương Ni, anh vô can!

Triệu Tử Đoạn nghi ngờ nhìn sang, Hoàn Nhan Viên Hạo thản nhiên:

- Anh là đích tử duy nhất của Hoàn Nhan gia, em nghĩ một Dương Ni nho nhỏ có thể khiến gia tộc anh phải chịu mất mặt sao?

Triệu Tử Đoạn lâm vào mơ hồ, Hoàn Nhan Viên Hạo choàng áo khoác lên người y:

- Anh chỉ sợ Dương Ni làm chưa đủ loạn!

Triệu Tử Đoạn nhớ đến đoạn phỏng vấn vừa phát sóng, huyền mâu tối lại:

- Cái thai...là giả?

Hoàn Nhan Viên Hạo lơ đãng quay đầu xe:

- Khi nào của em mới là thật!

Triệu Tử Đoạn giơ nắm đấm lên:

- Muốn chết?

Đúng như y dự đoán, chiếc xe van qua bao nhiêu đoạn đường vẫn lầm lũi theo chân cả hai. Hoàn Nhan Viên Hạo thật sự vô cùng thong thả, còn dừng lại mấy cửa hàng mua đủ loại thức ăn, cuối cùng mới đưa y về nhà.

Triệu Tử Đoạn cắn thử miếng bánh cá, cảm nhận mùi vị không tệ, tâm tình cũng tốt hơn:

- Đưa em về Chung Gia Diện!

Hoàn Nhan Viên Hạo trong lòng sung sướng, nhưng vẻ mặt vẫn đủ cao lãnh:

- Em không cùng người đàn ông kia nữa sao?

Triệu Tử Đoạn cau mày, mông lung suy nghĩ:

- Đàn ông? Ai?

Hoàn Nhan Viên Hạo hắng giọng, ngượng ngùng:

- Ở ngoại thành...

Triệu Tử Đoạn vô tư cười, đưa tay vuốt ve bờ môi đối phương:

- Ghen ư?

Hoàn Nhan Viên Hạo né tránh ánh mắt y, gò má nóng rẫy:

- Không...anh...không...có...à...không...

Triệu Tử Đoạn trong lòng nhoi nhói, trái tim đập mạnh, y cắn môi, huyền mâu ướt át nhìn sâu vào mắt Hoàn Nhan Viên Hạo:

- Muốn biết gã đã chạm vào chỗ nào trên người em không...

Lòng bàn tay Hoàn Nhan Viên Hạo ướt đẫm mồ hôi, Triệu Tử Đoạn càng thêm kích thích, đưa bàn tay hắn vào trong áo bản thân, dần dần hạ xuống bụng rồi quá thắt lưng:

- Ở đây...ở đây...cả ở đây...

Hoàn Nhan Viên Hạo gấp gáp thở, không nói nên lời, hạ thân đối phương vẫn dị thường ẩm ướt, dường như một lần vừa rồi là chưa đủ. Huống hồ hắn bản năng quen kiểm soát, người thương lại khiêu khích lòng chiếm hữu. Hoàn Nhan Viên Hạo càng khó khăn kiềm chế.

Hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng:

- Anh điều tra rồi, là anh ruột em!

Triệu Tử Đoạn vui vẻ cười, cũng không tiếp tục bộ dáng câu nhân, nào ngờ lại nghe Hoàn Nhan Viên Hạo nói:

- Chỉ là anh nghĩ đến tên họ Dương, đêm đó dám vô lễ với em!

Triệu Tử Đoạn nhìn cổng lớn tiểu khu trước mắt, đã sắp đến nhà, y kéo tay áo, điều chỉnh trang phục:

- Dù sao cũng chỉ là trẻ con, bị người lợi dụng!

Hoàn Nhan Viên Hạo không tán đồng:

- Hai mươi ba tuổi đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm hành vi bản thân, huống hồ em cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu!

Triệu Tử Đoạn bước ra khỏi xe, lại như nhớ ra điều gì:

- À, khi nãy anh vượt đèn đỏ!

Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài, vô lực kháng cự:

- Là em rù quyến anh! Anh không cố ý!

Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Đoạn mở vài trang báo điện tử, liền thấy thông tin Hoàn Nhan Viên Hạo, vị hôn phu của người mẫu Dương Ni vượt đèn đỏ, vi phạm luật giao thông, phải đi nộp phạt.

Triệu Tử Đoạn vứt điện thoại qua một bên, Hoàn Nhan Viên Hạo nói không sai, loại tin tức ảnh hưởng đến thể diện một đại gia tộc lớn như Hoàn Nhan không dễ dàng gì bị công khai, cho dù phóng viên có bắt gặp cảnh y với hắn làm chuyện thân mật, tuyệt đối cũng không dám đưa tin.

Vậy ngày hôm đó ở Ngũ Hoa Hồ, thật sự Dương Ni vượt mặt Vĩnh Nguyên Trung tướng tự tiện gọi đám nhà báo đến?

_____________________

Bánh cá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.