(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đổng Thiên Tâm không rành về đồ nội thất, nhưng cô cũng đoán được rằng chiếc bàn ăn mà Lữ Ngọ chuẩn bị cho gia đình có giá không hề rẻ. Giữa mặt bàn được gắn một khối ngọc xanh biếc, trong suốt, chạm vào mát lạnh, bốn chân bàn bằng gỗ thật, được chạm khắc hoa văn tinh xảo, nặng trịch.Hiện tại, trên chiếc bàn ăn đắt tiền ấy trải một tấm ga giường cũ, dựng lên một vòng "Vạn Lý Trường Thành" nhỏ. Bộ mạt chược thì vừa mới mua ba tiếng trước.Trên trán và cằm của Đổng Thiên Tâm dán đầy giấy ghi chú. Cô nghiêm túc rút một quân bài, ngón tay cái không ngừng miết qua lại, mắt híp lại, tỏ ra như thể mình đang tính toán sâu xa. Đột nhiên, bốp một tiếng, cô đập quân bài xuống bàn: "Đông Phong!""Phỗng!" Bà cụ mặc sườn xám vui vẻ nhặt quân bài về, hả hê liếc mắt nhìn hai bên, rồi quăng ra một quân: "Quân này là bài tốt đấy... Thất Đồng!"Bà cụ tóc ngắn và ông cụ áo ba lỗ cùng lúc bật ra một tiếng "Chậc".Mang Trú đứng phía sau Đổng Thiên Tâm, tay cầm một bát mì ly: "Quả nhiên, cô rất yếu."Đổng Thiên Tâm bướng bỉnh cãi: "Là do vận đen thôi."Mang Trú húp xong nước mì, đưa tay sờ tai mình... vẫn là đôi tai mèo lông xù thảm hại, không có dấu hiệu sẽ biến mất, khiến vẻ mặt anh ta càng thêm cau có.Đổng Thiên Tâm liếc nhìn anh ta: "Đợi tôi chơi xong ván này, sẽ chiên trứng cho anh ăn...”"Không được! Không được!" Ba cụ lớn tiếng đập bàn, ngăn cản: "Hôm nay không chơi đủ mười tám ván thì không được rời bàn!"Đổng Thiên Tâm nhăn nhó: "Đã ba tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa đủ sao?"Ba cụ đồng loạt lắc đầu.Mang Trú khoanh tay đứng sau lưng Đổng Thiên Tâm, ánh mắt lướt qua bốn góc bàn ăn, nơi đặt bốn quân bài mạt chược "Bát Vạn". Hai chữ "Bát Vạn" giờ nhìn vẫn bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng đỏ.Đổng Thiên Tâm ngồi lâu đến đau cả mông, gần như nằm dài trên ghế, vừa uể oải vừa lấy bài: "Tâm nguyện của họ sắp hoàn thành chưa?"Mang Trú lạnh nhạt đáp: "Vẫn còn sớm.""Chỉ vì muốn đánh bài mà có thể sinh ra nguyện lực ngoan cố đến vậy?" Đổng Thiên Tâm thở dài: “Tôi không hiểu, nhưng tôi thực sự bái phục."Mang Trú nói: "Nguyện lực bắt nguồn từ tâm nguyện. Lòng người khó đoán, nguyện lực cũng vì thế mà khó lường. Thiện hay ác không rõ, mạnh hay yếu không biết, hình thái thì muôn hình vạn trạng. Có nguyện lực yếu ớt như sương mai, như giọt sương buổi sáng, chỉ chạm nhẹ là tan biến. Nhưng cũng có nguyện lực mạnh mẽ như bão giông sấm chớp, đủ sức lay chuyển đất trời, thậm chí triệu hồi thần minh.""Vậy họ triệu hồi thần minh nào đó đến chơi cùng đi, như bà Thổ Địa hay ông thần tài, có rất nhiều lựa chọn mà. Ta chỉ là một con người bình thường thôi, sao lại phải hành hạ ta?" Đổng Thiên Tâm yếu ớt quăng ra một quân bài: "Cửu Đồng.""Ù rồi, đền bài!" Bà cụ tóc ngắn vui mừng đẩy bài ra.Hai cụ còn lại đồng loạt tặc lưỡi: "Tiểu Đổng, lại đền bài nữa rồi!""Tiểu Đổng, cô có biết đánh bài không thế hả?!"Trên trán Đổng Thiên Tâm lại dán thêm hai mẩu giấy, đung đưa theo gió, trông như một cây lau nhà duyên dáng đầy phong thái.Mang Trú cầm một quân bài mạt chược lên nhìn kỹ, nói: "Bọn họ tìm cô giúp đỡ cũng không có gì lạ. Dù sao cô cũng là người thuộc tộc Hoạn Long, tất nhiên thanh tịnh sáng rõ, trời sinh đã mang khí chất hòa hợp vạn linh."Tim Đổng Thiên Tâm nảy lên: "Ý anh là, tôi có thể hiểu rằng tộc chúng tôi vốn dĩ có thể chất đặc biệt, ngoài việc nuôi rồng ra, còn có khả năng thu hút mọi thứ kỳ quái, ví dụ như luồng oán khí trước đây, và giờ là...” Cô chỉ về phía đối diện: “nguyện lực?"Mang Trú hờ hững trả lời: "Không đến nỗi quá ngu ngốc."Thì ra cô chính là một cục nam châm... không, là cục “nam châm quái dị” chứ còn gì nữa?Đúng là sống không nổi mà!Đổng Thiên Tâm yếu ớt quăng ra một quân bài, lẩm bẩm: "Bắc Phong~~ gió thổi~~ bay xa~~"Bà cụ tóc ngắn lập tức reo lên: "Ù rồi!"Bà cụ mặc sườn xám và ông cụ áo ba lỗ tức đến trừng mắt, râu mép run run. Đổng Thiên Tâm đập trán xuống mép bàn, rên rỉ: "Tha cho tôi đi mà!"Ba cụ làm ngơ, vui vẻ tiếp tục ván tiếp theo.Mang Trú khẽ nhíu mày, rồi lạnh nhạt nói: "Để ta chơi thay."Đổng Thiên Tâm thực sự kinh ngạc: “Anh cũng biết đánh mạt chược sao?""Chỉ là trò tiêu khiển tầm thường, có gì khó đâu."Mang Trú ngồi xuống bàn với dáng vẻ nghiêm chỉnh như cây tùng cây bách, lưng thẳng tắp như núi đèo, khí thế uy nghiêm. Cứ như không phải đang đánh bài mà là ra trận đánh giặc. Từ xáo bài, xếp bài, bốc bài, đánh bài, mọi động tác đều gọn gàng dứt khoát. Vậy mà chưa đầy mười lăm phút, anh ta thua ba ván liên tiếp. Khuôn mặt tuấn tú bị giấy dán kín gần hết, trông như một nùi râu bắp.Đổng Thiên Tâm không nhịn được bật cười: "Điện hạ Mang Trú, anh thật sự ổn chứ?"Vẻ mặt Mang Trú không hề dao động, nghiêm nghị đáp: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, để ta tái chiến!"Nghe có vẻ rất hùng hồn, nhưng đôi tai mèo trên đầu anh ta lại cụp xuống, xụi lơ như thể đã hết sức chịu đựng.Đổng Thiên Tâm nhìn thấy vậy bèn phá lên cười: "Phì!"Đôi tai mèo của Mang Trú lập tức ửng đỏ ở đầu.Sự gia nhập của một con gà mờ như Mang Trú khiến ba cụ càng chơi càng thuận lợi, càng chơi càng phấn khích. Từ nửa đêm chơi tới rạng sáng, rồi lại từ rạng sáng kéo dài đến lúc bình minh ló dạng. Khi mặt trời mọc, bốn quân bài “Bát Vạn” trên bàn tan biến trong ánh sáng mặt trời, ba cụ và ông lão đều nở nụ cười mãn nguyện.Đổng Thiên Tâm mệt đến mức đau lưng nhức vai, cổ cứng đờ, hai tay chống lên mép bàn, duỗi người một cách uể oải. Khuôn mặt Mang Trú thì xuất hiện thêm hai quầng thâm rõ mồn một.Đổng Thiên Tâm hỏi: "Vậy bây giờ xem như đã xong việc rồi chứ?""Nếu tâm nguyện được hoàn thành, họ sẽ tự nhiên trở về với trời đất.” Mang Trú cau mày đáp: “Nhưng nhìn trạng thái của họ, dường như vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành tâm nguyện.""Nếu… ta nói là nếu thôi nhé, tâm nguyện không thể hoàn thành thì sẽ thế nào?""Hồn phách của họ sẽ mãi mãi lang thang giữa trời đất, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị oán khí hoặc sát khí xâm nhập, hóa thành tà ma, thậm chí trở thành ác quỷ. Khi đó, chỉ có thể tiêu diệt hoàn toàn mà thôi."“Đợi đã, vừa nãy anh nói đến hồn phách.” Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ bọn họ không giống gã đàn ông mặc vest và gã hải sản trước đây, không phải người sống sao?”Mang Trú đảo mắt, nhìn thẳng vào Đổng Thiên Tâm: “Thể xác chứa đựng nguyện lực của họ đã chết rồi.”Tim Đổng Thiên Tâm chợt thắt lại, nhìn về phía ba ông bà lão.Bà lão mặc sườn xám hơi gầy, gò má cao, lông mày đã được tỉa gọn, mái tóc bạc búi gọn gàng, trông là một người phụ nữ lớn tuổi rất chỉn chu;Bà lão tóc ngắn có gương mặt tròn, nụ cười hở một chiếc răng, trông giống như một đứa trẻ;Ông lão mặc áo ba lỗ có khuôn mặt hồng hào, lông mày thư thái, ánh mắt sáng sủa, tiếng đánh bài mạnh nhất.Ba người họ nhìn Đổng Thiên Tâm, mỉm cười, phía sau là bầu trời xanh biếc như ngọc qua cửa sổ.Bà lão tóc ngắn nói: “Lúc tôi tắt thở, trời vừa sáng, tôi dậy sớm để đỡ làm phiền bác sĩ phải tăng ca.”Bà lão mặc sườn xám bèn nói: “Rõ ràng là tôi chết trước, hai ông bà già này không thể đợi một chút được à, rộn ràng cái gì thế?”Ông lão mặc áo ba lỗ: “Chúng ta đã quen biết mấy chục năm, hai người chết rồi, tôi tất nhiên cũng phải đi theo chứ, nếu không thì sao đủ người chơi bài đây!”Ngực Đổng Thiên Tâm hơi nghẹn lại: “Các ông bà… còn điều gì tâm nguyện chưa hoàn thành không?”Ba ông bà nhìn nhau một chút, rồi bật cười ha hả: “Ngoài chơi bài ra, chẳng nhớ gì nữa…”Đổng Thiên Tâm: “…”Mang Trú xoa huyệt thái dương: “Dùng cách của loại người điều tra họ, có lẽ sẽ tìm ra được chút manh mối.”Xem ra hôm nay chỉ còn cách xin nghỉ. Đổng Thiên Tâm gọi điện cho trưởng phòng Lý, nhưng ông không bắt máy, nhắn tin qua WeChat cũng không trả lời. Cô lại gọi cho Tiểu Lưu, nhờ cô ấy xin phép giúp mình.Trong điện thoại, Tiểu Lưu trả lời nhẹ nhàng: “Không sao đâu, chị Đổng, em giúp chị chấm công. Chị không đến cũng được. Hôm nay trưởng phòng Lý chắc chắn không đi làm, ông ấy lên núi Tam Biên rồi.”Núi Tam Biên là nhà tang lễ chính thức của thành phố Bách Đảo, chịu trách nhiệm cung cấp dịch vụ mai táng cho toàn thành phố.Đổng Thiên Tâm sững sờ, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, vội mở trang cá nhân của trưởng phòng Lý, quả nhiên nhìn thấy cáo phó mới nhất.“Với lòng tiếc thương sâu sắc, tôi xin thông báo rằng, giáo sư Lâm Đại Xuân, người cô giáo kính yêu của chúng ta, đã qua đời vào lúc 1 giờ 32 phút rạng sáng ngày tháng năm202*, do bệnh nặng không qua khỏi, hưởng thọ 89 tuổi.*Giáo sư Lâm Đại Xuân, sinh năm 194* tại huyện Quý Minh, từ năm 196*, bà đã giảng dạy tại Đại học Bách Đảo, từng giữ các chức vụ trợ giảng, giảng viên, phó giáo sư, giáo sư, hướng dẫn nghiên cứu sinh, và là một chuyên gia danh tiếng trong ngành toán học cả trong và ngoài nước. Sự ra đi của bà không chỉ là mất mát lớn của nền học thuật mà còn là mất đi một người cô giáo đáng kính, đáng yêu trong cuộc sống. Chúng ta sẽ mãi mãi nhớ đến bà!”Trên trang cá nhân còn có thêm hai cáo phó khác, nơi sinh đều là huyện Quý Minh, cách diễn đạt tương tự, thậm chí thời gian qua đời cũng chỉ chênh nhau vài tiếng.Một người là giáo sư vật lý tại Đại học Bách Đảo, tên: Hồ Nguyên Ngọc, hưởng thọ 87 tuổi.Một người là giáo sư văn học tại Đại học Bách Đảo, tên: Thẩm Băng Hồ, hưởng thọ 88 tuổi.Mỗi cáo phó đều kèm theo ảnh của người đã khuất lúc sinh thời.Bà lão mặc sườn xám chính là Lâm Đại Xuân, bà lão tóc ngắn là Hồ Nguyên Ngọc, còn ông lão mặc áo ba lỗ là Thẩm Băng Hồ.Hiện tại, núi Tam Biên hoàn toàn khác so với ấn tượng của Đổng Thiên Tâm. Một khu nhà lớn mới được xây dựng, hàng dài tùng bách, khắp nơi xanh mướt, bãi đỗ xe thì chật kín.Các linh đường đều được bố trí trong tòa nhà bốn tầng mới xây theo phong cách cổ, phía trước treo từng chùm đèn lồng trắng. Ban ngày người đến người đi tấp nập, ban đêm mở đèn sáng rực, bạn bè và người thân túc trực thì uống rượu trò chuyện, còn ồn ào hơn cả chợ.Linh đường có thể chọn phòng nhỏ hoặc phòng lớn. Phòng lớn được chia thành hai phần: bên ngoài bày linh đường, bên trong dành cho gia quyến nghỉ ngơi, có giường, sofa, đồ dùng vệ sinh cá nhân, thậm chí còn có bộ chăn ga gối đệm dùng một lần. Dịch vụ tiện nghi chẳng khác gì khách sạn ba sao.Linh đường lớn nhất nằm ở hội trường phía Bắc, có thể tổ chức lễ truy điệu cho hàng trăm người, quanh năm trang trí bằng hoa cúc trắng tươi tắn, tao nhã và trang trọng.Linh đường của ba vị giáo sư được đặt tại hội trường lớn. Chính giữa treo di ảnh của cả ba, bên trong và ngoài linh đường xếp đầy vòng hoa. Hai bên màn hình điện tử liên tục chiếu tiểu sử, thành tựu học thuật, hình ảnh lúc sinh thời của ba người, nhạc nền lại khá vui vẻ.Điều đặc biệt nhất là trong linh đường bày hơn chục bàn mạt chược, cửa ra vào dựng tấm biển ghi "Lưu ý khi viếng tang": [Không nhận quà viếng. Mỗi người đến viếng đều phải chơi đủ bốn vòng mạt chược. Không được đánh bạc, ai thua sẽ dán giấy lên mặt. Bàn nào ít giấy nhất sẽ được ưu tiên cúi chào và dâng hoa.]Những "lưu ý viếng tang" không đâu vào đâu này đã làm tan biến phần nào bầu không khí đau buồn. Những người mắt đỏ hoe đến, nước mắt giàn giụa, khóc nấc nghẹn ngào lúc nhìn tấm biển, chẳng ai kìm được mà đều bật cười.Gia quyến của ba vị giáo sư cũng bất đắc dĩ giải thích: ba vị giáo sư là bạn chơi bài suốt đời, sở thích duy nhất lúc sinh thời là khi thiếu một người thì kéo sinh viên vào chơi chung. Quy tắc là không đánh bạc, chỉ dán giấy lên mặt, chơi cho vui thôi... vì vậy lễ truy điệu cũng được tổ chức thành một buổi tụ họp lớn của bạn bài theo ý nguyện.Đổng Thiên Tâm thực sự không biết nên nhận xét thế nào. Mang Trú thì đeo khẩu trang và mũ bóng chày (đôi tai mèo trên đầu vẫn chưa thu lại), ánh mắt mơ màng: “Hóa ra còn có cách tưởng nhớ thế này, cũng thú vị đấy…”Ba vị giáo sư lơ lửng giữa không trung, mặt mày phấn khởi.Lâm Đại Xuân: “Không tệ, không tệ, bọn trẻ quả thật nghe lời.”Hồ Nguyên Ngọc: “Đây mới là tang lễ thuộc về ba chúng ta.”Thẩm Băng Hồ: “Đi, đi xem nào.”Cả ba bay vào linh đường, lượn lờ quanh các bàn mạt chược, thi thoảng nhận xét vài câu, cười đến mức không khép miệng lại được.Đổng Thiên Tâm đi theo, dựng tai lắng nghe câu chuyện của những người viếng tang, cố tìm manh mối liên quan đến nguyện lực.Những người đến viếng, ngoài gia đình và đồng nghiệp, phần lớn đều là học trò của ba vị giáo sư, tuổi tác trải rộng từ hơn hai mươi đến ngoài sáu mươi, làm việc trong nhiều ngành nghề khác nhau. Họ dán giấy lên mặt, chơi mạt chược, uống trà, nhâm nhi hạt dưa, trò chuyện về cuộc sống, trông như tham gia một buổi họp lớp đã lâu không gặp.Đổng Thiên Tâm còn nhìn thấy trưởng phòng Lý ngồi trong góc, đôi mắt bị chồng giấy dày che đến chỉ còn hở một khe, xem ra vận bài không tốt.Bàn mạt chược ở giữa linh đường là đặc biệt nhất, bên trong và bên ngoài bàn tụ tập rất đông người. Trong bốn người chơi bài, có ba người mặc vest đen, đều là người đứng tuổi, còn một thanh niên chỉ mặc áo thun đen đơn giản.Ba người mặc vest đen bị dán đầy giấy trắng trên mặt, đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn theo động tác của ngón tay người thanh niên mặc áo thun, bầu không khí căng thẳng đến cực độ.Chàng trai mặc áo thun đen trông rất trẻ, khoảng chưa đến ba mươi tuổi, trên mặt không có lấy một mẩu giấy nào. Anh ta gầy gò, da mặt tái nhợt như cải muối phơi nắng, đầu tóc rối bời như tổ quạ. Xung quanh xoáy tóc có ba sợi tóc dựng đứng kỳ quặc, đeo một cặp kính gọng đen với tròng dày như đáy chai bia. Không rõ có phải do góc nhìn hay không mà tròng kính phản chiếu ánh sáng trắng kỳ lạ.Anh ta điềm tĩnh sờ tay vào các quân bài, rút bài, lật bài: “Phạch!" Một tiếng đanh gọn vang lên khi anh đẩy bài xuống bàn: “Tự bốc, thanh nhất sắc.”Ba người cùng bàn sụp đổ, đám đông vây quanh thì hét lên kinh ngạc.“Lại tự bốc thanh nhất sắc! Mấy lần rồi?”“Chưa đến nửa tiếng, tám lần rồi!”“Thằng nhóc này có phải gian lận không?”“Không ăn tiền mà, gian lận thì được gì?”“Các ông không biết à? Nó nhớ bài, tính bài siêu hạng, còn giỏi hơn cả gian lận!”Đổng Thiên Tâm: “Ồ hố? Thần bài đây sao?!”“Cậu ta là ai thế?”“Đệ tử cuối cùng của giáo sư Lâm, giáo sư trẻ nhất khoa Toán từ khi Đại học Bách Đảo thành lập, còn là tiến sĩ hướng dẫn nghiên cứu sinh nữa ... tên là Tả Bách.”“Ồ, là anh ta! Danh tiếng lẫy lừng!”Mang Trú quan sát hồi lâu, buột miệng: “Vị Tả tiên sinh này tư duy cẩn mật, tính toán tinh vi, quả là hiếm có.”Đổng Thiên Tâm suýt vẹo cổ: “Anh mà cũng biết khen người ta sao?”Mang Trú thản nhiên: “Tộc Chúc Long chúng ta luôn tôn sư trọng đạo.”“Vậy mà anh chưa từng khen tôi.”“Cô là sư gì?”“… Sư phụ đầu bếp?”“…”Mang Trú quay đầu đi, để lại cho Đổng Thiên Tâm cái gáy đầy khinh bỉ.Đổng Thiên Tâm: “Vì một trăm triệu, tôi nhịn!”Ba vị giáo sư đã khuất lơ lửng sau lưng Tả Bách, gật đầu không ngừng.Hồ Nguyên Ngọc: “Không hổ danh là Tiểu Tả mà cả ba chúng ta hợp lực cũng không thắng nổi. Lão Lâm, ông có người kế thừa rồi!”Lâm Đại Xuân: “Tiểu Tả thật sự vượt qua cả cô!”Thẩm Băng Hồ: “Thằng nhóc này đầu óc làm bằng gì mà tính toán siêu như thế, không chừng nó là AI đó!”Lâm Đại Xuân và Hồ Nguyên Ngọc: “Thôi ngay!”Tả Bách dùng đầu ngón tay xoay xúc xắc, móng tay còn vương vết mực xanh đen: “Phục chưa?”Ba người cùng bàn gật đầu lia lịa.“Phục rồi, phục rồi...”“Đã chơi thì phải chịu, từ nay các vị là nghiên cứu sinh của tôi.”“Vâng, vâng, giáo sư Tả!”Tả Bách rời bàn, tiến lên phía trước linh đường. Anh lần lượt đặt hoa trước di ảnh của Hồ Nguyên Ngọc và Thẩm Băng Hồ, sau đó dừng lại trước di ảnh của Lâm Đại Xuân, im lặng nhìn.Bà lão Lâm Đại Xuân đứng ngay trước mặt anh ta, ánh mắt hiền từ cong cong lên.Lâm Đại Xuân: “Tiểu Tả à, bài luận của cô…”Tả Bách: “Bài luận đó đã được đăng rồi.”“Còn mô hình toán học kia...”“Mô hình toán học đó em sẽ tiếp tục nghiên cứu.”“Ba nghiên cứu sinh mười năm chưa tốt nghiệp của cô...”“Ba người đó sau này để em hướng dẫn, chắc chắn sẽ tốt nghiệp.”“Những cuốn sách trong nhà...”“Sách của cô, em đã quyên tặng hết cho thư viện rồi.”Đổng Thiên Tâm sững sờ: “Sợi tóc dựng kia cũng nhìn thấy giáo sư Lâm sao?”Mang Trú: “Cậu ta chỉ là một loài người bình thường, không thể nhìn thấy hình dạng của nguyện lực.”Hồ Nguyên Ngọc: “Tiểu Tả là học trò đắc ý nhất của bà Lâm, nó như con giun trong bụng bả ấy, bả nghĩ gì, cậu ta đều biết hết.”Thẩm Băng Hồ: “Y hệt bà Lâm, cả hai đều có tám trăm cái mưu kế trong đầu!”Cụ bà Lâm Đại Xuân rất hài lòng, giơ tay định vỗ vai Tả Bách, nhưng tay bà xuyên qua người cậu và trượt vào khoảng không.Tả Bách dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Một cơn gió thổi vào làm những dải lụa trắng trên vòng hoa tang bay phấp phới, phát ra tiếng sột soạt.Đôi mắt sau tròng kính dày của Tả Bách long lanh ánh nước. Anh nhẹ nhàng đặt một bông hoa cúc trắng lên bàn, lùi lại, cúi ba lần trước di ảnh: “Cô, chúc cô lên đường bình an.”Lâm Đại Xuân mỉm cười: “Đứa trẻ ngoan, hãy tự bảo trọng.”Các sinh viên dần dần hoàn thành ván bài, lần lượt xếp hàng dâng hoa, kể lại những câu chuyện trong những năm qua với thầy cô của mình.Có người đã trở thành viện sĩ, có người vào làm ở cục hàng không vũ trụ, có người lập công ty, có người về quê làm nông, có người làm công chức. Nhiều người khác thì đi làm thuê, làm kinh doanh tự do, định cư ở nước ngoài, làm nhà văn, biên tập, làm trong ngành truyền thông, và cũng có người đã trở thành thầy cô giáo.Ba vị giáo sư đứng trước di ảnh của mình, mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng dặn dò đôi câu. Mái tóc bạc của họ dần phát sáng, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, cơ thể cũng từ từ trở nên trong suốt.Đổng Thiên Tâm chợt hiểu, đây chính là một trong những nguyện vọng còn dang dở của họ.Mang Trú quan sát một lúc, tháo mũ ra, hai tai mèo không biết từ lúc nào đã xuất hiện lại. Anh hỏi: “Chắc các vị vẫn còn một nguyện vọng cuối cùng, là gì vậy?”Ba vị giáo sư nhìn ra bầu trời rộng lớn ngoài linh đường: “Cây cao vạn trượng, lá rụng về cội. Chúng tôi muốn về lại thôn Quý Minh, gặp lại cô giáo của mình.”Tiểu kịch trường:Lữ Ngọ nằm trên giường bệnh truyền dịch, mặt mày tái nhợt, dạ dày quặn đau không ngừng. Tối qua anh đã đi đi ngoài cả đêm, suýt nữa thì mất nước.Bác sĩ xem hồ sơ bệnh án, cau mày khó hiểu: “Một gói mì ăn liền mà ăn thành thế này? Mì quá hạn cả trăm năm sao?”Lữ Ngọ cười khổ.Đột nhiên, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Lữ Ngọ vươn tay run rẩy lấy điện thoại, nhìn vào màn hình. Ngay sau đó, anh ta ngồi bật dậy, nhưng đầu óc choáng váng, lại ngã xuống giường.Ứng dụng Long Đằng hiển thị: Tiến độ trưởng thành của Điện hạ Mang Trú:Nhân: 18,99%, tăng 6,59%.Nghĩa: 10,04%, tăng 4,38%.Lữ Ngọ: “Không hổ danh là truyền nhân của tộc Hoạn Long, chỉ trong hai ngày mà tiến bộ lớn thế này!”Chuông điện thoại reo. Người gọi đến được lưu tên là “Tiểu Tổ Tông của Hoạn Long Thị”. Lữ Ngọ vội vàng nhấc máy: “Tiểu Tổ Tông, quả nhiên ngài rất chuyên nghiệp, số liệu đẹp quá! Hả? Xe à? Có có có! Ngài muốn đi đâu? Huyện Quý Minh? Được được được, không thành vấn đề. Tôi chuẩn bị xe ngay đây!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");