(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, mắt mở to tròn như sắp lồi ra.Bà cụ này không có chân, mà trên đầu lại còn chớp đèn... thì rõ ràng là… ma rồi!Tiểu Vương ngơ ngác: “Đổng Thiên Tâm?”Đổng Thiên Tâm cứng ngắc quay đầu lại, cổ phát ra tiếng kêu “rắc rắc” như bánh răng gỉ sét đang quay, hỏi: “Cậu… không… thấy… sao?”“Thấy cái gì?” Tiểu Vương nghiêng đầu nhìn lại lần nữa: “Ý cô là cái đèn đường? Hai ngày nay nó đúng là bị chập chờn, tôi đã báo sửa rồi.”Đổng Thiên Tâm nuốt nước bọt, lấy tay che mắt, chỉ hé một chút rồi liếc nhìn. Bà lão vẫn còn đó, còn vẫy tay ra hiệu với cô, miệng mấp máy: “Lại đây.”Không… đời… nào!Đổng Thiên Tâm siết chặt chiếc túi đeo nhỏ, tự động viên mình: “Trong phạm vi mười dặm, đây là nơi có dương khí nặng nhất, chỉ cần mình ở đây thì chắc chắn an toàn!”Bằng chứng là bà cụ mặc sườn xám kia chỉ có thể đứng bên ngoài, không dám bước qua ngưỡng cửa... rắm á!Dưới đất, quân bài mạt chược không ngừng rỉ máu, rất nhanh đã tạo thành một vũng nhỏ, từ từ bò tới chỗ Tiểu Vương.Tiểu Vương bắt đầu thấy có gì đó không ổn, định đứng dậy kiểm tra. Vừa lúc anh sắp bước chân vào vũng máu, Đổng Thiên Tâm hét lên: “Dừng lại! Lùi lại!” Tiểu Vương giật mình, nhanh chóng rụt chân về.Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, vội rút vài tờ khăn giấy, dùng tay cẩn thận lót lấy, nửa ngồi nửa quỳ, ngả người ra sau, nghiến răng giơ tay ra nhặt quân bài. Nhưng tay cô run như mắc chứng Parkinson, không sao chạm được vào.Khi mấy tờ khăn giấy sắp chạm vào vũng máu, đột nhiên có hai ngón tay mảnh mai xuất hiện trước cô, kẹp lấy quân bài. Máu trên đất tức thì hóa thành hơi nước trắng, tan biến.Ngón tay ấy khá dài, trắng ngần như ngọc, móng tay mượt mà sáng bóng như vỏ trai. Men theo bàn tay nhìn lên trên, là một cổ tay với tay áo trắng như tuyết, thêu hoa mai tinh xảo.Tim Đổng Thiên Tâm “thịch” một tiếng.Mang Trú đứng đó, mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu Tân Trung Hoa, cổ dựng, khuy cài chéo, quần vải lanh trơn màu, giày thể thao trắng. Tóc dài được cột thành một chiếc đuôi ngựa cao, gương mặt cau có. Đôi mắt anh ta nhìn quân bài lấp lánh ánh kim: “Quả nhiên có điều bất thường.”Chân Đổng Thiên Tâm mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Cô nhanh tay bám lấy ống tay áo của Mang Trú. Anh ta nhìn cô đầy khó chịu nhưng không rút tay áo lại, chỉ hỏi: “Cô làm gì đó?”Đổng Thiên Tâm run run chỉ ra phía cửa: “Kia, kia kia… ngoài đó có một... Ủa?!”Bà lão mặc sườn xám không biết từ lúc nào đã biến mất.“Thật vô dụng.” Mang Trú nói: “Thôi vậy, theo ta về nhà.”Đổng Thiên Tâm nắm chặt lấy tay áo của Mang Trú, bước nhanh như chạy, không ngừng nhìn trái, ngó phải, thỉnh thoảng lại quay phắt đầu kiểm tra xung quanh, cứ như đang canh chừng trộm. May thay, từ lúc rời khỏi đồn cảnh sát, cô không thấy bóng dáng bà cụ mặc sườn xám đâu nữa. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến con hẻm Phỉ Thúy.Mang Trú bị Đổng Thiên Tâm kéo đi lảo đảo vài lần, gương mặt lộ vẻ chán nản: “Cô không thể hành xử bình thường một chút sao?”Đúng giờ tan tầm, những người trong hẻm Phỉ Thúy đều vội vàng đi về nhà. Nhưng khi đến gần chỗ hai người họ, không hiểu sao ai nấy đều dừng bước, ánh mắt sáng rực, chẳng bao lâu đã có một đám đông hơn chục người đi theo phía sau, chủ yếu là thanh niên, không ít người còn lén lấy điện thoại ra quay phim.Đổng Thiên Tâm chớp mắt: “...Họ không nhìn tôi đâu, là nhìn anh.”Mang Trú nhướng mày: “Nhìn ta làm gì?”“Anh trai à, anh không có chút nhận thức nào về nhan sắc của mình sao?”“Cô nói vậy là sao?”“Là cái mặt của anh đó!”“Ta đã rửa sạch mặt, buộc tóc gọn gàng, có gì không ổn ư?”“...”Quả nhiên cái gã rồng ngốc này chẳng có tí thường thức nào. Đổng Thiên Tâm lấy ra một chiếc khẩu trang, dúi vào tay Mang Trú: “Sau này ra ngoài bắt buộc phải đeo cái này. Đeo vào ngay đi!”Cái gương mặt này thu hút quá rồi, nếu chẳng may bị người của giới giải trí hay mấy kẻ săn ngôi sao phát hiện, rồi thêm chuyện thân phận của anh ta bị bại lộ thì cả hai chắc chắn sẽ bị đưa vào một tổ chức bí mật nào đó để nghiên cứu, giải phẫu mất.Mang Trú cầm khẩu trang, xoay tới xoay lui nghiên cứu hồi lâu. Dù vẻ mặt chẳng hề tình nguyện, nhưng anh ta vẫn đeo lên. Tiếng thở dài tiếc nuối đồng loạt vang lên từ đám đông xung quanh, Đổng Thiên Tâm lập tức kéo tay anh ta chạy biến.Những ngôi nhà tự xây trong hẻm Phỉ Thúy không hề có trật tự, tạo ra vô số ngã rẽ chằng chịt, như một mê cung khổng lồ. Đổng Thiên Tâm đã sống ở đây năm năm, thuộc đường như lòng bàn tay. Cô kéo Mang Trú rẽ vào một con ngõ nhỏ, vòng vèo vài lượt, cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông theo đuôi.Đang định thở phào thì Đổng Thiên Tâm đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng.Ngõ cụt này trước đây có một quán ăn đêm hoạt động suốt cả đêm, lúc nào cũng sáng đèn, nhộn nhịp. Nhưng giờ đây lại im lìm đến kỳ lạ. Cửa ngõ tối đen như mực, cuối hẻm chẳng biết từ lúc nào đã phủ đầy sương mù dày đặc. Hai ngọn đèn đường trên đầu lập lòe ánh sáng vàng vọt, lúc sáng lúc tối, tạo ra những hình bóng mờ ảo.Tóc gáy của Đổng Thiên Tâm dựng đứng cả lên. Cô nắm chặt tay áo của Mang Trú, lắp bắp: “Ch…chúng ta... lạc đường rồi sao?”Mang Trú liếc mắt nhìn xung quanh, giọng điệu khinh khỉnh: “Chỉ là trò quỷ đánh tường tầm thường thôi.”Đổng Thiên Tâm: “...”Anh bạn à, sao anh có thể dùng cái giọng điệu khinh bỉ như vậy nói ra mấy lời đáng sợ này chứ, anh có chút tôn trọng bầu không khí hiện tại không vậy?“Cộp, cộp, cộp.”Tiếng giày da cũ kỹ vang lên trên mặt đất ướt át, từng bước từng bước tiến vào vùng sáng của đèn đường. Không có bóng, không có chân. Màu tím quen thuộc của chiếc sườn xám, và gương mặt bà cụ nở nụ cười đầy nếp nhăn.Đổng Thiên Tâm rụt người chui vào sau lưng Mang Trú, chỉ để lộ đỉnh đầu, len lén quan sát.Mang Trú mở bàn tay ra, quân mạt chược nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta tỏa ra ánh sáng như ngọc trai.“Đây là đồ của cô à?” Anh ta cất tiếng hỏi.Bà cụ gật đầu: “Phải.”Giọng nói của bà nghe rất kỳ lạ, tựa như tiếng vọng từ giữa vùng hoang vu, kéo theo âm ngân vọng lại trong không gian.Mang Trú khẽ rung cổ tay, quân mạt chược lập tức bay vút đến trước mặt bà cụ.“Trả lại chủ cũ.”Bà cụ lắc đầu, quân mạt chược bỗng lao thẳng về phía Đổng Thiên Tâm. Cô giật mình thốt lên một tiếng “Í” rồi rụt cổ lại, Mang Trú nhanh như chớp chụp lấy quân bài, nhíu mày hỏi: “Ý là gì đây?”Bà cụ đáp: “Đó là món quà tặng cô ấy. Xin hãy giúp chúng tôi.”“Cháu tuân thủ pháp luật, yêu chuộng hòa bình, kiên quyết bài trừ cờ bạc, rượu chè, ma túy, và chưa bao giờ nhận quà cả!” Đổng Thiên Tâm rúc chặt sau lưng Mang Trú, hét lớn.Mang Trú bình thản nói: “Cô ấy không muốn.”Khóe mắt và lông mày của bà cụ chùng xuống, trông như mang theo vẻ u sầu. Bà bước lùi lại một bước, bóng tối như con mãng xà quấn lấy bà, rồi đột ngột cuốn bà về phía ngõ hẻm tối đen.Đèn đường bỗng điên cuồng chớp nháy, ánh sáng lập lòe hỗn loạn. Từ đầu ngõ tối om vang lên những tiếng “ú u ú” kỳ quái như tiếng gào khóc của vô số dã thú.“Xin hãy giúp chúng tôi!” Giọng của bà cụ vang lên từ bóng tối, lần này mang theo ý đe dọa rõ ràng.Mang Trú nhíu mày, vạt áo và mái tóc dài của anh ta không gió mà tự bay, giọng nói trầm tĩnh, đanh thép: “Cô ấy đã nói rồi, cô ấy không muốn.”Lời vừa dứt, những luồng sương đen từ đầu ngõ cuồn cuộn lao ra, tựa như những quả bom khói có linh hồn, rít gào lao về phía Mang Trú và Đổng Thiên Tâm. Trong nháy mắt, Mang Trú vội giơ tay, mười ngón lật qua lật lại kết ấn: “Nguyên thủy thừa thiên, khôn hậu tải vật. Hộ!”Một vòng sáng chói lòa từ dưới chân anh ta bừng lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Đổng Thiên Tâm, vững vàng bảo vệ cô ở chính giữa. Những luồng sương đen quấn quanh vòng sáng phát ra những tiếng rít chói tai. Chỉ cần đến gần, chúng sẽ lập tức bị vòng sáng đánh tan, buộc phải rút lui.Đổng Thiên Tâm tò mò đưa tay chạm thử, nhưng không thể chạm vào ánh sáng, còn có cảm giác mát lạnh như ánh trăng bị đông cứng trong tủ lạnh.Không thể tấn công Đổng Thiên Tâm, những luồng sương đen chuyển mục tiêu sang Mang Trú. Nhưng anh ta chỉ ung dung di chuyển giữa chúng, từng bước tựa như rồng bay phượng múa, liên tiếp vỗ tay, chém, quét, đẩy. Trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ sương đen đã tan biến không còn dấu vết.Đổng Thiên Tâm nhìn đến ngây người, khi hoàn hồn lại, cô đã vỗ tay tán thưởng: “Quá đỉnh!”Mang Trú đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén như như chớp quét qua xung quanh.Đèn đường vụt tắt, cả con hẻm chìm vào bóng tối tĩnh mịch, chỉ còn ánh sáng từ vòng sáng trên đầu Đổng Thiên Tâm le lói, chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Mang Trú.Hắn khẽ nhíu mày.“Gào...!”Hai con hung thú từ bóng tối bất ngờ lao ra. Toàn thân chúng đen tuyền, mắt đỏ rực, trên đầu có sừng đỏ, bốn vó tựa chân trâu, răng nanh sắc nhọn như loài hổ. Tốc độ của chúng còn nhanh hơn cả tiếng gào, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Mang Trú.Hắn tung người lên, tay trái quét mạnh một chưởng vào cổ con hung thú bên trái. Ngay sau đó, thân hình xoay tròn như cơn lốc, chân phải bật ngược ra sau, vạt áo trắng như tuyết vạch một vệt sáng trong bóng tối, dùng một chiêu “Rồng vẫy đuôi” đánh trúng đầu con hung thú bên phải.Hai con thú đồng loạt gào lên thảm thiết, lảo đảo lùi lại vài bước, khóe miệng rỉ ra máu đen.Đổng Thiên Tâm lấy tay che miệng, mắt mở to: “Wow! Tên này dù nói chuyện chẳng dễ nghe, nhưng phải công nhận là có chút bản lĩnh đấy.”Ánh mắt hai con hung thú lóe lên tia sáng đỏ, thân hình đan chéo lao tới tấn công một lần nữa. Chúng dường như đã khôn ngoan hơn sau lần thất bại vừa rồi, không còn liều lĩnh tấn công bừa bãi mà bắt đầu phối hợp với nhau. Một con đánh vào phần trên, một con đánh vào phần dưới, động tác ăn ý đến kỳ lạ.Mang Trú một mình đối đầu hai con thú, chiêu thức biến hóa khôn lường, khiến người ta hoa cả mắt. Trong chốc lát, trận đấu rơi vào thế cân bằng, không ai chiếm được thế thượng phong.Không biết từ lúc nào, Mang Trú bị dụ đến gần đầu ngõ hẻm.Bất ngờ, từ bóng tối trong ngõ bắn ra một luồng sương đen khổng lồ, bao trùm lấy hắn. Bề mặt sương đen xoáy tròn với tốc độ chóng mặt, như tơ nhện quấn chặt, chỉ trong giây lát đã tạo thành một lớp vỏ cứng, trông tựa như một cái kén khổng lồ màu đen.Mang Trú bị phong kín bên trong. Hai con hung thú vừa đứng canh bên cạnh, vừa nhe răng vừa thở dốc, hiển nhiên cũng đã kiệt sức.Tên ngốc này rốt cuộc có làm nên trò trống gì không vậy? Mới khen vài câu đã bị tóm gọn rồi!Đổng Thiên Tâm sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên. Nhưng vừa nhảy, cô phát hiện ra một điều bất ngờ: vòng sáng bảo vệ xung quanh cô có thể di chuyển theo! Đây quả thật là một điều đáng mừng. Không chần chừ thêm, cô cúi đầu đội ánh sáng, lao thẳng tới: “Lũ khốn kiếp, cút hết cho ta! Đấy là một trăm triệu của ta đấy! Ai dám động vào anh ta thì chờ chết đi!”Vòng sáng lao tới phá tan sương đen, sau đó va mạnh vào cái kén đen, phát ra tiếng “rắc” cùng những tia sáng lấp lánh rơi xuống. Cái kén khẽ rung chuyển.Hai con hung thú tức giận gầm lên, một con lao tới. Đổng Thiên Tâm vội quay đầu bỏ chạy, nhưng hai chân người sao có thể nhanh hơn bốn chân thú. Chưa đầy hai giây, cô đã bị đuổi kịp. Hung thú bổ nhào, hàm răng sắc nhọn cắn trúng vòng sáng, khiến vòng sáng vỡ một góc. Hung thú rú lên thảm thiết, lùi lại, đồng thời răng nanh cũng gãy mất một chiếc.Đổng Thiên Tâm toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Vòng sáng này có vẻ chẳng bền lắm, phải nhanh lên! Nghĩ vậy, cô bèn đổi hướng, chạy ngoằn ngoèo như chữ “S”, tăng tốc lao thẳng vào cái kén đen thêm lần nữa. Với một tiếng “bụp”, cái kén bị cô phá ra một đường nứt dài.Vòng sáng tan biến thành những mảnh ánh sáng nhỏ li ti rồi biến mất hoàn toàn. Tiếng gầm gừ của hung thú lập tức áp sát bên tai cô, hàm răng sắc bén chỉ cách cổ cô một chút. Đổng Thiên Tâm nghiêng người tránh kịp, hai tay cô bám chặt lấy cổ con thú, bị nó phun đầy nước dãi tanh tưởi lên mặt.Đúng lúc nguy hiểm, một bàn tay đột ngột thò ra từ vết nứt trên cái kén đen, lướt sát qua trán cô, tung ra một chưởng mạnh mẽ đánh thẳng vào đỉnh đầu hung thú. Con thú rú lên đau đớn, bị đánh bay ra xa.Cái kén đen rách toạc, Mang Trú bước ra, ánh sáng phủ quanh người, vạt áo trắng phất phơ trong bóng tối, anh ta nhẹ nhàng đáp xuống đất.Hai chân Đổng Thiên Tâm mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất: “Trời ạ, chút nữa thì toi đời rồi!”Mang Trú nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trách cứ, định nói gì đó thì con hung thú còn lại đã nhào tới. Anh ta nghiêng người, nhấc đầu gối lên, đá một cú vào bụng con thú. Con thú bị hất văng sang ngang, lăn vài vòng trên đất rồi nằm im bất động.Con hung thú còn lại cố gắng bò lên, che chắn cho đồng bọn, miệng phát ra những tiếng gầm gừ yếu ớt, khóe miệng đầy máu, hiển nhiên đã kiệt sức.Xung quanh, sương đen tụ lại rồi tan ra, mỏng dần đến mức không thể tạo hình, như thể cái kén đen vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức mạnh của nó.Cuối cùng, Mang Trú cũng có cơ hội mở miệng: “Chú thuật bảo vệ sao có thể dùng để tấn công? Đúng là hồ đồ!”Đổng Thiên Tâm vội bật dậy, lau mồ hôi trên trán, đáp tỉnh bơ: “Chú thuật gì, dùng sao chả được, miễn thắng là được!”Mang Trú tức đến mức mắt trợn tròn.Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm hai con hung thú, ngờ vực hỏi: “Chúng là… yêu quái sao?”“Không phải.” Mang Trú quay đầu, ánh mắt nhìn về phía đầu ngõ.Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn phá vỡ sự tĩnh lặng. Bà cụ trong bộ sườn xám đỏ từ trong bóng tối bước ra, đứng cách hai con hung thú chỉ vài bước chân, ánh mắt bi thương nhìn chúng.Tiếng gầm gừ của hai con thú dần lắng lại, ánh sáng đỏ trong mắt chúng mờ đi, thoáng hiện lên một tia nước long lanh.Không hiểu vì sao, Đổng Thiên Tâm bỗng cảm thấy lòng có chút buồn bã. Cô vô thức siết chặt ống tay áo của Mang Trú.Mang Trú liếc nhìn cô khó chịu, một tay kết ấn, miệng đọc: "Trung chính tán hối, càn huy đức hợp, tịnh!"Hai vòng sáng từ trên trời hạ xuống, bao phủ lên hai con hung thú. Lần này, vòng sáng có đường kính rất nhỏ, chỉ bằng một cái chậu rửa mặt, ánh sáng cũng mờ nhạt, chập chờn như bóng đèn đường bị hỏng.Bộ lông đen trên cơ thể hai con thú hóa thành sương trắng, từ từ tan biến, để lộ ra hình dáng con người. Một người là bà lão tóc ngắn bạc, mặc đồ thể thao; người kia là ông lão hói đầu, mập mạp, mặc một chiếc áo ba lỗ nhàu nhĩ.Dưới chân họ chỉ còn lại những cái bóng mờ nhạt.Ba người già nhìn nhau một lát, rồi cùng phá lên cười.Đổng Thiên Tâm há hốc mồm: "Họ... họ... họ đều là ma sao?!"Mang Trú đáp: "Là nguyện lực hóa hình.""Nguyện lực gì cơ?""Sức mạnh từ lời thề nguyện."Đổng Thiên Tâm có vẻ hiểu ra đôi chút: đại khái là một loại sức mạnh từ lời thề hoặc ước muốn, có lẽ cũng tương tự như oán khí mà cô từng gặp trước đó."Nếu nguyện lực hóa hình... thì trông ai cũng xấu vậy sao?"Mang Trú bình thản nói: "Nguyện lực vốn vô hại. Chỉ là họ bị oán khí lơ lửng giữa trời đất xâm nhập vào thân thể, khiến tâm trí mất đi bản ngã, mới hóa thành hình dạng tà ma như vậy."Nói đến đây, ánh mắt Mang Trú thoáng sắc lạnh. Anh ta nhìn quanh, hàng lông mày cau chặt hơn."Vậy nên, các ngươi đuổi theo tôi cả quãng đường dài như vậy là để nhờ tôi giúp các người hoàn thành tâm nguyện ư?" Đổng Thiên Tâm quay sang hỏi ba người già.Ba người già gật đầu ngoan ngoãn."...Tâm nguyện gì mà phải làm lớn chuyện thế này?"Ba người cùng lúc chìa tay ra. Trong lòng bàn tay họ đều đặt một quân bài mạt chược có chữ bát vạn (八萬)Trong đầu Đổng Thiên Tâm như có tiếng chuông vang lên “ting” một tiếng. Cô lục trong túi, lấy ra quân bài mạt chược mà mình nhặt được trước đó, run rẩy nói: "Chẳng lẽ... là...”Ba người già mỉm cười hiền hậu: "Chúng tôi thiếu một tay."Đổng Thiên Tâm: "..."Làm ầm ĩ đến mức này, chỉ để tìm người chơi bài sao?!Bỗng nhiên, cơ thể Mang Trú lảo đảo.Đổng Thiên Tâm giật mình: “Anh sao vậy?!"Mang Trú định mở miệng, nhưng hai bên tai bỗng phun ra khói phù phù, rồi hóa thành đôi tai mèo lông xù.Đổng Thiên Tâm: "..."Mang Trú đưa tay che lấy tai, ánh mắt lảng tránh: "Ta... đói rồi..."Tiểu kịch trườngCảnh sát Tiểu Vương đứng nhìn theo bóng lưng của Đổng Thiên Tâm và Mang Trú khuất dần. Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, vội vã gửi tin nhắn vào nhóm chat.Tiểu Vương mới vào nghề: "Tôi vừa thấy bạn trai của Đổng Thiên Tâm!!!!!!!"Chị Lưu: "Là ai? Thằng nhãi nào? Đã điều tra lý lịch chưa?!"Ông Triệu: "Tên gì? Nhà ở đâu? Có việc làm ổn định không? Có biên chế chưa?!"Tiểu Vương mới vào nghề: "Anh ta mặt mày khó ưa, nhưng siêu đẹp trai, đẹp trai cực đỉnh, đẹp đến mức phát sáng!"Chị Lưu: "Đẹp trai thì có ăn được không?"Tiểu Vương mới vào nghề: "Với gương mặt đó, làm minh tinh chắc chắn sẽ là đỉnh lưu!"Ông Triệu: "Rốt cuộc tên là gì?"Tiểu Vương mới vào nghề: "Hình như là mang mang gì đó…”Ông Triệu:"?"Chị Lưu: "???"Lão Trương lo lắng: "Chẳng lẽ là Mang Trú?"Tiểu Vương mới vào nghề: "Đúng rồi, Đổng Thiên Tâm gọi anh ta như vậy."Lão Trương lo lắng: (gửi tin nhắn thoại) "Tôi nói đây chính là duyên phận mà~~~"Ông Triệu: "Đuổi lão Trương ra khỏi nhóm ngay!"Chị Lưu: "Đá ông ta ra!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");