(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đổng Thiên Tâm bay qua đại dương mênh mông, Tiểu Hoa và những cây hoa đá bám chặt vào tóc đuôi ngựa của cô. Gió thổi qua khiến cánh hoa trên đầu Tiểu Hoa lay động, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp đường bay.
Điện thoại của Cát Dương Chỉ Chỉ vang lên chỉ dẫn to rõ: “Còn cách tâm tà khí 5km… 3,3km… 2km… 1km… Đã đến mục tiêu!”
Bên dưới, sóng biển cuộn lên như mực đen; trên đầu, những đám mây đen xoắn lại, hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, tâm xoáy đầy rẫy oán khí.
Đổng Thiên Tâm cưỡi gió, dừng lại giữa trời và biển, dáng đứng thẳng tắp, tóc bay trong gió, vạt áo phần phật vang lên.
Từ trung tâm mây đen, một bóng đen gớm ghiếc dần hiện ra, kèm theo tiếng cười ngạo nghễ của Thái Tuế vang vọng khắp bầu trời:
“Hahaha! Tam giới đã không còn Chúc Long. Một nhân loại nhỏ bé như ngươi dám mà cản đường ta ư, chắc hẳn đến để chịu chết rồi!”
Đổng Thiên Tâm cười gằn: “Ta không chỉ có một mình!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, tiếng gió rít lên phía sau. Một vạn chiếc drone trải khắp bầu trời, mang theo vô số con mắt cơ khí màu xanh băng.
Tất cả drone đều là loại nông nghiệp chịu tải nặng, chống gió mạnh. Mỗi chiếc gắn một điện thoại vệ tinh với cửa sổ phát sóng trực tiếp, hiển thị một thành viên tộc Lữ tay cầm hoa tươi, bên cạnh là một phân thân của Cát Dương Chỉ Chỉ.
Một vạn người Lữ tộc đồng loạt nhảy điệu trừ tà, xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, nhảy lên nhảy xuống, rồi xoay 360 độ; cánh hoa tung bay khắp nơi.
Thái Tuế nổi giận: “Ngươi đang chế nhạo ta sao?!”
Đổng Thiên Tâm nhướng mày: “Thứ đồ cổ như ngươi, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh công nghệ thời hiện đại! Khởi trận!”
Một mệnh lệnh vang lên, đội drone tạo thành một trận lưới trừ tà khổng lồ, ánh sáng linh thiêng chói lòa lao thẳng vào tâm xoáy oán khí.
Thái Tuế cười nhạt: “Kiến húc cây, thật nực cười!”
Oán khí biến thành những dòng chảy đen cuộn trào, lao tới tấn công đội drone. Nhưng dưới sự điều khiển khéo léo của Cát Dương Chỉ Chỉ, các drone né tránh linh hoạt, vẫn giữ vững trận hình và duy trì ánh sáng trừ tà.
Tại trung tâm trận pháp, Lữ Ngọ cầm hai đóa hồng đỏ, nhảy múa đầy nhiệt huyết, hô vang: “Lữ tộc! Hôm nay quyết một trận sống mái!”
Đám oán khí bị ánh sáng trừ tà đánh tan, co rúm lại. Thế nhưng nồng độ oán khí quá cao, chỉ dựa vào trận pháp trừ tà vẫn chưa đủ phong ấn hay thanh tẩy hoàn toàn.
Thái Tuế phát hiện điểm yếu, cười lớn, triệu hồi thêm oán khí, chuẩn bị phá vỡ trận hình.
Đổng Thiên Tâm giơ tay hô lớn: “Kích hoạt trận thứ hai!”
Một vạn drone khác bật đèn sáng rực, tạo thành vòng trận thứ hai, bao quanh trận đầu và tâm xoáy oán khí.
Vòng trận thứ hai không chở người của Lữ tộc, mà là toàn cảnh livestream concert của Thẩm Ước.
Thẩm Ước mặc trang phục lộng lẫy, cầm micro, nhìn thẳng vào ống kính, nháy mắt: “Người hâm mộ thân yêu, hôm nay, tôi mời mọi người cùng hát ca khúc mới ‘Càn Khôn Nhất Nặc’. Cầu mong hòa bình cho thế giới, non sông mãi an lành!”
Thái Tuế gào thét, phóng ra hàng nghìn mũi nhọn oán khí, tấn công dữ dội. Các drone dần yếu thế, trận pháp lung lay sụp đổ.
Thái Tuế cười ngạo nghễ: “Không có tâm trận, các ngươi đừng mơ chống nổi ta?!”
Đổng Thiên Tâm nghiến răng: “Ai nói không có tâm trận?!”
Cô dùng phong nhận rạch cổ tay, máu đỏ tuôn ra, hòa vào trận pháp. Ánh sáng trừ tà lập tức biến thành màu đỏ rực, mạnh mẽ áp chế oán khí.
“Tâm trận chính là tôi!”
Cả trời đất ngập tràn ánh sáng đỏ như máu, bi tráng mà quyết liệt.
Thái Tuế giật mình: “Cô dám hy sinh chính mình sao?!”
Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá khóc thét từ xa, liều mình đâm thủng tường gió lao đến chỗ Đổng Thiên Tâm.
Khi đến gần, Tiểu Hoa vươn mình, cánh hoa biến thành một đóa hoa đỏ khổng lồ, hấp thụ bớt oán khí, giảm áp lực lên trận pháp.
Thái Tuế hoảng hốt hét lên: “Mi… Đinh Ninh?!”
Đồng thời, bốn cây hoa đá liên kết với Tiểu Hoa, tạo thành trận pháp Ngũ Đức. Dữ liệu hiển thị: “0.34%… 5.88%… 33.13%… 99.99%!”
Khi trận pháp đạt mức tối đa, ánh sáng bùng nổ. Một Chúc Long khổng lồ trắng như ngọc xuất hiện giữa trời đêm. Vảy rồng tỏa sáng, sừng rồng như mã não, đôi mắt vàng kim rực rỡ.
Thái Tuế rống lên trong tuyệt vọng: “Không thể nào!”
Ánh sáng tinh khiết ập xuống, nhấn chìm Thái Tuế, thanh tẩy mọi oán khí.
Đổng Thiên Tâm lơ lửng, ngơ ngẩn nhìn trời đất trở lại bình yên. Nước mắt cô không ngừng rơi khi thấy Chúc Long tan thành tia sáng.
Cô thì thầm trong nước mắt: “Mang Chúc Long về…”
Đột nhiên, một luồng gió mát bao lấy cô. Trước mắt là gương mặt quen thuộc, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Cô thật không biết tự lượng sức mình, Đổng Thiên Tâm!”
Cô òa khóc, nhào vào vòng tay của Mang Trú, vừa khóc vừa cười, vừa gọi tên anh không ngừng: “Mang Trú! Mang Trú! Mang Trú!”
Mang Trú ôm cô, mắt thoáng đỏ lên: “Được rồi, đừng ồn nữa, phiền chết đi được.”
Đôi mày nhíu lại của anh giãn ra một chút, khóe mắt phớt đỏ. Một tay anh đỡ Đổng Thiên Tâm, tay kia vỗ nhẹ lưng cô: “Nghe thấy rồi, ồn chết đi được.”
“Oa oa oa! Mang Trú! Oa oa hu hu hu!”
“Này, đừng lấy nước mũi lau lên người ta!”
Xung quanh chỉ còn vài chục chiếc drone lượn vòng bất lực. Nhờ Cát Dương Chỉ Chỉ mà mọi người mới chứng kiến toàn bộ sự việc qua livestream.
[Tả Bách: “Có nên nhắc họ là chúng ta vẫn đang ở đây không?”]
[Mười tám trưởng lão tộc Lữ:…Xong rồi, tỷ lệ sinh của tộc Chúc Long coi bộ… tiêu tùng.]
[Lữ Ngọ:…Khụ khụ khụ!]
[Thẩm Ước: Không thèm nhìn nữa! Không chịu nổi!]
[Nguyệt Hạ: Các bộ phận chuẩn bị ngay tiết mục encore của buổi biểu diễn đi.]
[Cát Dương Chỉ Chỉ: Cảnh báo tà khí! Cảnh báo tà khí!]
Mang Trú biến sắc, kéo Đổng Thiên Tâm ra sau. Giữa không trung, một luồng tà khí yếu ớt lơ lửng, quấn quanh vài vòng, ngưng tụ thành một cây nấm nhỏ xíu, cất giọng the thé: “Tà khí và oán khí trên đời là bất diệt! Ta là bất diệt! Các ngươi không bao giờ tiêu diệt nổi ta! Rồi một ngày ta sẽ trở lại mạnh mẽ hơn… ”
“Chát!” Tiếng tát chói tai vang vọng.
Thái Tuế ôm “đầu nấm” khổng lồ sững sờ. Đến cả Mang Trú, Đổng Thiên Tâm, và drone cũng bất ngờ.
Tiểu Hoa, với cánh hoa rách nát trên đầu, chống nạnh, hầm hực lơ lửng sau cây nấm: “Thái Tuế không giữ lời hứa sao?!”
Thái Tuế kinh ngạc: “Đình Đình?! Mi là Đình Đình?!”
Tiểu Hoa thở dài: “Chúng ta chẳng phải đã hẹn nhau ở Chung Sơn rồi ư? Lớn lên sẽ cùng nhau hấp thụ tà khí, chuyển hóa thành linh khí đất trời. Ta chỉ lỡ ngủ một giấc mà ngươi đã biến mất. Ngươi có biết ta đã tìm ngươi suốt mười ngàn năm không?!”
Thái Tuế sững sờ: “Ngươi… ngươi đã luôn tìm ta sao?”
Tiểu Hoa bất đắc dĩ: “Tất nhiên rồi, ta đã hứa với ngươi, thì nhất định phải giữ lời.”
Thái Tuế đần thối mặt, rồi bật khóc, nước mắt rơi như mưa, bắn sợi nấm tung tóe.
Tiểu Hoa vỗ nhẹ đầu nấm: “Thôi nào, đừng khóc nữa. Sau này chúng ta cùng hấp thu tà khí, ít ra còn có bạn đồng hành.”
Thái Tuế khóc to hơn.
Mọi người: “…”
Tiểu Hoa nắm tay Thái Tuế, cúi đầu chào mọi người thật sâu. Hai cánh hoa cuối cùng phát sáng, bao lấy Thái Tuế.
Đổng Thiên Tâm bừng tỉnh: “Đây là… nguyện lực của Tiểu Hoa ư?”
Mang Trú ngạc nhiên: “Là sức mạnh của lời thề mà Đình Ninh gìn giữ suốt vạn năm, thanh tẩy oán khí cuối cùng của Thái Tuế…”
Đình Ninh và Thái Tuế biến thành hai luồng sáng nhỏ, nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay Đổng Thiên Tâm. Tiểu Hoa trở thành một hạt giống, Thái Tuế hóa thành một sợi nấm.
Đổng Thiên Tâm toát mồ hôi: “Phải làm sao với hai thứ này đây?!”
Hàng chục drone đồng loạt hét: “Tiêu diệt ngay! Nghiền nát! Đốt cháy đi!”
Mang Trú nhìn hai vật nhỏ trong tay Đổng Thiên Tâm với vẻ chán ghét, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thái Tuế là bất diệt. Tốt nhất nên giữ nó dưới sự giám sát. Nếu có dấu hiệu gì bất thường thì thanh tẩy ngay.”
Đổng Thiên Tâm gật đầu: “Phải dập tắt mầm họa từ trứng nước, đúng không?”
“Hơn nữa, giờ có Đình Ninh ở cạnh, chắc cũng không sao.”
“Ờ… nhưng nên trồng ở đâu cho hợp lý đây?”
“Trong chậu hoa trên ban công đi.”
“Hả?!”
Đám drone: “Ê ê ê, thế này có sơ sài quá không?!”
Một ngày mệt nhoài khởi đầu bằng buổi họp sáng của Giáo sư Tả. Tám giờ, Đổng Thiên Tâm bị Cát Dương Chỉ Chỉ gõ chiêng lôi dậy. Cô vừa ngáp vừa bước vào phòng khách, thấy mọi người đã tề tựu đông đủ: Mang Trú còn đang ngậm bàn chải, tóc Lữ Ngọ rối như ổ quạ, Thẩm Ước đắp mặt nạ, Nguyệt Hạ chỉn chu chuẩn bị đưa Thẩm Ước đi làm.
Tả Bách mặc đồ ngủ, cầm bút điện tử chỉ vào màn hình TV chiếu PPT với tiêu đề:
“Họp tổng kết dự án thanh tẩy Thái Tuế.”
Đổng Thiên Tâm sắp phát điên:
“Giáo sư Tả, Boss tiêu rồi, không cho chúng ta ngủ thêm được sao?!”
Tả Bách thản nhiên bắt đầu tổng kết: “Qua phân tích, tôi và Cát Dương Chỉ Chỉ nhận thấy, điều kiện để Mang Trú hồi sinh gồm các yếu tố: Thứ nhất, Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá đã hy sinh để hình thành Trận Ngũ Đức. Vì Tiểu Hoa và hoa đá chịu ảnh hưởng từ sức mạnh Long Thần mà hóa thành tinh linh, nên cũng có thể xem như phân thân của Mang Trú, giúp tái cấu trúc và triệu hồi Chúc Long.”
Lữ Ngọ chen ngang: “Khụ khụ, cho tôi nói một câu! Trận Ngũ Đức là công sức năm đời Lữ tộc, không thể bỏ qua!”
Tả Bách liếc ngang: “Thứ hai, nguồn năng lượng cuối cùng hội tụ vào Trận Ngũ Đức là tàn dư nguyện lực từ các nhiệm vụ trước, nhất là từ miếng gỗ. Miếng gỗ và kiếm đào mộc đều có chức năng ‘ngón tay vàng’, nhưng miếng gỗ là lá chắn, kiếm đào đỗ là chuyển hóa sát thương. Lần đầu Thái Tuế hồi sinh, Đổng Thiên Tâm dùng miếng gỗ bảo vệ Mang Trú. Có lẽ lần ấy đã giữ lại chút sức mạnh Long Thần, trở thành điều kiện quan trọng cho sự hồi sinh của anh ta.”
Nguyệt Hạ gật gù: “Người giúp đỡ người khác, ắt được trời giúp.”
“Thứ ba, cũng là then chốt, chính là ‘ngón tay vàng’ bong bóng màu hồng.” Tả Bách nhìn sang Mang Trú và Đổng Thiên Tâm, nói: “Bong bóng màu hồng khả năng cao chính là nguyện lực thuần khiết từ sự tâm ý tương thông của hai người.”
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú nhìn nhau. Cô mỉm cười, còn anh Chúc Long thì quay mặt đi.
“Báo cáo dự án kết thúc.” Tả Bách tắt bút điện tử.
Cát Dương Chỉ Chỉ kéo ra slide tiếp theo: “Nhiệt liệt chúc mừng Chúc Long trưởng thành đạt 100%!”
Mọi người: “…”
“À, suýt quên.” Lữ Ngọ móc điện thoại ra bấm: “Khoản tiền thừa kế cuối cùng, một trăm nhìn, đã được chuyển đi.”
Điện thoại Đổng Thiên Tâm kêu “ting”, báo tin nhắn tài khoản nhận 100.000.000 tệ. Cô chỉnh lại bộ đồ ngủ, đứng dậy đầy khí thế:
“Để chúc mừng tôi chính thức đạt mục tiêu nhỏ với khoản tiết kiệm này, hôm nay tôi bao! Mọi người ra ngoài shopping ăn xả láng nào!”
Gió thổi “vù” qua phòng khách.
Nguyệt Hạ lôi Thẩm Ước: “Nhanh lên, sắp trễ lịch rồi!”
Tả Bách kéo Cát Dương Chỉ Chỉ vào thư phòng: “Sắp đến cuối kỳ, phải duyệt luận văn cho nghiên cứu sinh.”
Lữ Ngọ nghe điện thoại, vừa đi vừa nói: “A lô, giám đốc Vương hả? Vâng, 10 giờ sáng tôi sẽ đến.”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Cô lặng lẽ nhìn sang Mang Trú.
Anh ta đặt bàn chải xuống, đi ra ban công xách bình tưới nước cho mấy chậu hoa.
Đổng Thiên Tâm hậm hực đi theo.
Mấy chậu Tiểu Lục, Tiểu Lam, Tiểu Tử, Tiểu Hoàng lại trở về hình dạng hoa đá, nằm phơi nắng, uống nước, trông rất khỏe mạnh. Không biết bao giờ chúng mới hóa thành tinh linh thêm lần nữa đây .
Tiểu Hoa và Thái Tuế được trồng chung một chậu. Tiểu Hoa vừa nhú hai chiếc lá non xanh mơn mởn, còn Thái Tuế thậm chí chưa nảy mầm.
Mang Trú vừa tưới nước vừa dọa:“Hai đứa lần này phải ngoan đấy.”
Đổng Thiên Tâm hùa theo: “Nếu không, Tả Bách sẽ biến hai đứa thành món ‘Đình Ninh xào nấm’ luôn đấy.”
Hai chiếc lá non của Tiểu Hoa khẽ rung, như đang cười.
Đổng Thiên Tâm ngắm chậu hoa hồi lâu, ánh mắt chợt dời sang gương mặt Mang Trú.
Chàng trai trước mặt có bờ vai rộng, vòng eo thon, da trắng mịn hơn tuyết, hàng mi dài cong, ngũ quan thanh tú như ngọc. Đúng là rồng cô nuôi, trông đẹp thật đấy!
Mang Trú hơi cứng người: “Nhìn ta làm gì?!”
Đổng Thiên Tâm cười toe toét: “Vì anh đẹp.”
Mặt, tai, và cổ của Mang Trú đỏ bừng. Chúc Long thuần trắng của tam giới hóa thành… tôm luộc.
Đổng Thiên Tâm khoái chí ngắm tiếp.
Mang Trú thở dài, đặt bình nước xuống, bỗng anh đưa tay kéo cô vào lòng.
Đổng Thiên Tâm giật mình, run bần bật: “Anh làm gì đấy?!”
Mang Trú nghiêm túc: “Ta đói.”
Cô hốt hoảng: “Anh đã trưởng thành 100% rồi, đâu cần ăn hay ngủ nữa đâu?!”
Anh nhẹ siết tay, giữ cô sát ngực anh hơn.
Đôi đồng tử đen của Mang Trú vụt hóa vàng óng như mắt rồng: “Ta đói!”
Đổng Thiên Tâm cảm nhận rõ tim mình đập loạn nhịp. Anh đến gần, hơi thở nóng dần, vòng tay chặt hơn…
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng vang lên tiếng “tút tút tút” kỳ cục trên bầu trời, giống như máy kéo sắp hết xăng vậy…
Không phải máy kéo, đó là một đám mây to cỡ bồn tắm, vừa bay vừa phun từng luồng khói trắng đứt đoạn như khí thải. Cuối cùng, nó đáp xuống ngay bên ban công, nhả ra một làn khói trắng, rồi “khụ khụ khụ” như ông già mệt mỏi.
Đổng Thiên Tâm nhìn kỹ, phía trước đám mây có tấm bảng vàng giống biển số, đề “Tường Vân số 007.”
Trên mây, một cô gái mặc áo dài kiểu cổ điển ngồi xếp bằng, vừa ngáp vừa vươn vai:
“À, cuối cùng cũng tìm được rồi! Đổng Thiên Tâm, hậu duệ tộc Hoạn Long, và Mang Trú, thuộc tộc Chúc Long!”
Mang Trú lập tức cảnh giác: “Cô là ai?!”
Cô gái xua tay lia lịa: “Bình tĩnh, tôi không phải người thường. Tôi là thần tộc!”
Cô rút điện thoại, màn hình hiển thị thẻ công tác sáng rực:
“Tên tôi là Phạm Lan, bà Thổ Địa của miếu thổ địa khu Thanh Long, thành phố Xuân Thành, thuộc Côn Lôn mạch. Hai người thanh tẩy Thái Tuế lập công lớn, giá trị công đức tăng mạnh. Chúc mừng! Hai vị có muốn lên Thiên Đình thi công chức không?”
Mang Trú: “…”
Đổng Thiên Tâm: “… Đây là trò lừa đảo kiểu mới à?”
Cô gái cuống cuồng: “Bà thổ địa thật mà! Trở thành thần tiên dễ lắm! Học một khóa, thi một bài, chịu vài tia sét là xong!”
Mang Trú nổi giận, phóng ra vòng sáng cực lớn. Ai ngờ cô gái kia ném luôn một chiếc chăn lười in hình Peppa Pig, nhanh như chớp quấn gọn cả Mang Trú lẫn Đổng Thiên Tâm thành một bó khổng lồ. Cô ôm cái túi, cưỡi Tường Vân “tút tút tút” bay đi, vừa bay vừa hát:
“KPI năm nay đủ rồi! Tiền thưởng Tết ơi, ta đến đây! Lalala… ”
Gió lạnh thổi qua ban công, bốn cây hoa đá, Tiểu Hoa và Thái Tuế (còn chưa nảy mầm) đều ngẩn tò te.
Tả Bách trong phòng khách cầm ly cà phê nóng, ngó ra ban công trống không. Thong thả đẩy gọng kính.
Trong điện thoại, Cát Dương Chỉ Chỉ kêu inh ỏi báo động.
Tả Bách gọi cho Lữ Ngọ: “A lô, Lữ Ngọ, tôi đây. Khoảng 30 giây trước, Đổng Thiên Tâm và Mang Trú bị một cô gái… ừ… cưỡi một đám mây cà tàn bắt cóc ngay trên ban công. Cô ta tự xưng là thần tộc, có biên chế ở Thiên Đình, vũ khí là chăn lười hình lợn Peppa … Không, tôi không điên, càng không ảo giác. Cô ta bảo sẽ đưa họ đi thi công chức làm thần tiên.”
Tả Bách nhấp ngụm cà phê: “Cậu nghĩ sao nếu tôi đặt tên dự án này là: ‘Phó bản bà Thổ Địa’?”
Tiếng hét của Lữ Ngọ vang vọng khắp thành phố Bách Đảo.
… Hết truyện …
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");