(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ha ha ha, cái gì thế kia?!” Thẩm Ước chỉ vào Mang Trú, cười ngặt nghẽo, nghiêng ngả không thôi.
Mang Trú mặt mày nhăn nhó, ngồi ăn bánh bao xá xíu, trên đầu có bốn cây hoa đá đang xếp thành vòng tròn ríu rít trò chuyện.
Nguyệt Hạ nhìn bông hoa nhỏ trên vai Đổng Thiên Tâm, mắt sáng như sao: “Dễ thương quá, nó còn biết cười kìa, mắt to thế này. Có sản xuất hàng loạt được không? Cho tôi một con đi!”
Đổng Thiên Tâm lúng túng: “Ờ… chắc không được đâu…”
Lữ Ngọ gắp cho Nguyệt Hạ một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc: “Đừng lo, đợi tụi nó lớn chút, ổn định rồi, tôi sẽ bảo Mang Trú tặng cô một con.”
Nguyệt Hạ hào hứng: “Thật á?” Cô vuốt nhẹ cánh hoa trên đầu bông hoa nhỏ, lấy điện thoại ra và gõ nhanh: “Tôi quen mấy cao thủ trong giới búp bê, hay là đặt vài bộ váy cho nó đi.”
Chỉ lát sau, đối phương gửi tới mấy chục mẫu thiết kế tham khảo. Đổng Thiên Tâm, Nguyệt Hạ và bông hoa nhỏ chụm đầu vào màn hình điện thoại, chọn đến hoa cả mắt.
Nguyệt Hạ: “Bộ kiểu Hán phục thời Minh này đẹp ghê!”
Đổng Thiên Tâm: “Bộ phong cách công chúa Disney này xinh quá!”
Bông hoa nhỏ: “Á y y ô ô~”
Mang Trú nhai bánh bao, má phồng lên, vừa nhai vừa lén lút ngó sang. Cổ anh ngày càng vươn dài, đầu bốn cây hoa đá cũng thò ra hóng hớt.
Đổng Thiên Tâm bất thình lình quay lại: “Anh cũng muốn đặt vài bộ cho Tiểu Hoàng, Tiểu Lục, Tiểu Tử và Tiểu Lam à?”
Mang Trú vội nuốt chửng: “Chúng xấu xí thế, mang ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt tộc Chúc Long.”
Bốn cây hoa đá lập tức nhảy dựng lên, phản đối dữ dội.
Giọng Mang Trú nhỏ dần: “Ừm, có đồ nam không?”
Đổng Thiên Tâm dở khóc dở cười: “Con rồng ngốc này cứ phải khẩu thị tâm phi à?”
Vậy là họ đặt tổng cộng hai mươi bộ quần áo: bốn bộ cho bông hoa nhỏ, mười sáu bộ cho bốn cây hoa đá (mỗi cây bốn bộ).
Bốn cây hoa đá vui mừng nhảy cẫng lên, bám lấy Mang Trú hớn hở. Trán Mang Trú nổi gân xanh, giận dữ gầm lên. Còn Thẩm Ước thì cười đến suýt ngất.
Tả Bách gõ bàn: “Cả nhà yên lặng nào, hôm nay đông đủ rồi, tranh thủ họp nhóm một chút đi.”
Cát Dương Chỉ Chỉ kéo ra một biểu ngữ từ màn hình điện thoại: “Họp nhóm lần hai dự án Long Thần… Tóm tắt bài học từ sự kiện Nam Kỳ Đảo.”
Thẩm Ước chỉ vào mũi mình, giọng oang oang: “Từ lúc nào tôi thành người trong nhóm thế hả?!”
Tả Bách: “Anh ăn chực bữa sáng của chúng tôi cả tuần rồi, không làm không có ăn.”
Thẩm Ước nghẹn lời.
Nguyệt Hạ vui vẻ: “Kể từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, cũng lâu rồi tôi chưa họp nhóm. Thú vị đấy, hôm nay thảo luận gì vậy?”
Cát Dương Chỉ Chỉ mở slide trình chiếu: “Chủ đề một: Báo cáo tình hình điều tra lớp học trực tuyến của Cao Sĩ.”
Giọng Tả Bách đều đều: “Cao Sĩ đã tổ chức ba khóa học trực tuyến, nội dung chủ yếu giảng dạy phiên bản đơn giản hóa của Trận pháp Cải Mệnh. Tạm gọi là Trập pháp Cải Mệnh 2 để tiện nghiên cứu.”
Anh mở thêm một slide khác, trên đó là vài biểu đồ phức tạp so sánh giữa Đại Trận Tam Hợp Bàn, Trận pháp Cải Mệnh và Trập pháp Cải Mệnh 2:
“Qua đối chiếu, có thể thấy rõ ba trận pháp này cùng một hệ. Trận pháp Cải Mệnh là phiên bản rút gọn của Đại Trận Tam Hợp Bàn, còn Trập pháp Cải Mệnh 2 là phiên bản đơn giản hóa hơn nữa.” Tả Bách kết luận.
Đổng Thiên Tâm tóm gọn: “Vậy tức là Trập pháp Cải Mệnh 2 cũng tương đương một phiên bản nhỏ của Tam Hợp Bàn?”
Tả Bách gật đầu: “Uy lực của Trập pháp Cải Mệnh chỉ bằng một phần mười nghìn của Đại Trận Tam Hợp Bàn, còn Trập pháp Cải Mệnh 2 chỉ bằng một phần mười của Trập pháp Cải Mệnh. Vấn đề là, ba khóa học trực tuyến của Cao Sĩ có tổng cộng 999 học viên.”
Lữ Ngọ than thở: “Con số này xui xẻo thật!”
Cát Dương Chỉ Chỉ tiếp tục: “Chúng tôi đã truy vết IP của 999 người này. Phần lớn họ sử dụng máy chủ nước ngoài để che giấu địa chỉ. Mất gần một tháng, chúng tôi mới tạm thời xác định được vài nghi phạm.”
Danh sách gồm năm người, tất cả đều là KOL (người có ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội):
Linh Lan Sắc Cầu Vồng, lĩnh vực: mỹ phẩm, làm đẹp, thẩm mỹ; người theo dõi: 3 triệu
Kim Sắc Hoàng Đại, lĩnh vực: video ngắn; người theo dõi: 4,2 triệu
Thu Thu, lĩnh vực: bình luận phim ảnh; người theo dõi: 1,89 triệu
Ai Biết Tương Lai, lĩnh vực: nhảy múa; người theo dõi: 5,06 triệu
Anh Hai Thứ Hai, lĩnh vực: bình luận xã hội, ý kiến sắc bén; người theo dõi: 10,06 triệu
Tả Bách kết luận: “Như mọi người thấy, cả năm người này đều là KOL có triệu lượt theo dõi. Nhất là Anh Hai Thứ Hai, chỉ trong chưa đầy bốn tháng, số người theo dõi đã vượt mười triệu, phí quảng cáo trên livestream lên tới 800 nghìn tệ.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Đổng Thiên Tâm chống tay lên đầu: “Cảm giác tiền chẳng còn giá trị gì cả!”
Thẩm Ước thắc mắc: “Ngày nào tôi cũng lướt điện thoại, sao lại chưa từng nghe đến ai trong số họ thế?”
Tả Bách giải thích: “Đây chính là hiệu ứng bong bóng thông tin. Hiện tại, Cát Dương Chỉ Chỉ sẽ tiếp tục theo dõi hoạt động và động thái mạng của năm người này. Nếu phát hiện điều bất thường, sẽ thông báo kịp thời.”
Cát Dương Chỉ Chỉ vỗ bụng cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chủ đề 2: Nghiên cứu cơ chế tương tác giữa ô nhiễm đại dương và năng lượng cảm xúc tiêu cực (oán khí)
Mọi người: “Hả?”
Lữ Ngọ hắng giọng: “Chủ đề này do Lữ tộc đề xuất, để tôi… đại diện Lữ tộc… giải thích.” Anh không quên nháy mắt rất phong cách với Nguyệt Hạ.
Mọi người: “…”
“Trong nhiều năm qua, với tốc độ gia tăng của quá trình công nghiệp hóa và đô thị hóa, chất lượng môi trường biển đã liên tục suy giảm. Lữ tộc đã tiến hành giám sát và vừa hoàn thành báo cáo này.”
Mang Trú không nhịn được cắt ngang: “Nói kết luận đi.”
Lữ Ngọ nghẹn lời: “Kết luận là ô nhiễm đại dương khiến môi trường sống của các tinh linh và tinh quái trong biển ngày càng tồi tệ. Oán khí của chúng đang gia tăng nhanh chóng, đây là một xu hướng rất đáng lo ngại.”
Đổng Thiên Tâm thoáng ngẩn người: Trong trí nhớ của cô, từ khi Mang Trú tỉnh dậy, mỗi hoàng hôn anh đều ngắm biển và bầu trời. Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này sao?
Mang Trú chỉ lạnh nhạt đáp: “Biết rồi.”
Chủ đề 3: Chia sẻ thông tin về năng lực đặc biệt phát hiện trong sự kiện Nam Kỳ Đảo
Tả Bách hỏi: “Mang Trú, anh vẫn kiên quyết giữ bí mật về năng lực đặc biệt này sao?”
Mang Trú quay đầu đi, cổ cứng đờ. Bốn cây hoa đá trên đầu cũng đồng loạt quay lưng lại với Tả Bách, đồng thanh “Hứ” một tiếng.
Mọi người: “…”
Rõ ràng là thú cưng học theo chủ nhân.
Chuyển sang trò chuyện bên lề.
Tả Bách hỏi Thẩm Ước: “Sao rồi, đại minh tinh, dạo này công việc thế nào?”
Thẩm Ước ngẩng cao đầu tự hào: “Tuần trước, bộ phim đóng máy, nhạc phim OST đã thu âm xong. Đĩa đơn Bạch Lộc Vi Sương doanh thu vượt 100 triệu. Album mới đã chốt nhà sản xuất. Quý tới, tôi sẽ làm khách mời tại chương trình âm nhạc ăn khách nhất. Và…ừm hừm!”
Anh đứng dậy, cúi đầu chào bên trái, bên phải: “Kể từ hôm nay, tôi chính thức trở thành khách mời thường trực của chương trình phát thanh đêm Lắng Nghe Trái Tim Bạn thuộc tập đoàn Truyền thông Loan Điểu! Mọi người vỗ tay đi nào!”
Mọi người ngẩn ra, không ai vỗ tay.
Lữ Ngọ: “Giờ này còn ai nghe phát thanh? Chương trình đó là gì thế?”
Thẩm Ước ngạc nhiên: “Lắng Nghe Trái Tim Bạn mà! Tôi nghe từ nhỏ đến lớn, siêu nổi tiếng luôn đó!”
Cát Dương Chỉ Chỉ mở tư liệu: “Lắng Nghe Trái Tim Bạn là một chương trình phát thanh trò chuyện tâm lý đêm khuya, phát sóng từ thứ Hai đến Chủ Nhật vào lúc 23:00 – 24:00. Đối tượng chính là người dân đô thị từ 18 đến 65 tuổi, nhất là những người đối mặt với áp lực cuộc sống, khó khăn tình cảm, hoặc bế tắc trong nghề nghiệp.
Mục tiêu chương trình: Cung cấp một nền tảng ấm áp để chia sẻ, giúp người nghe giải tỏa áp lực và tìm cách giải quyết vấn đề qua sự lắng nghe và tư vấn chuyên nghiệp.”
Nguyệt Hạ bổ sung: “Thực tế, chương trình này vốn là phát thanh, nhưng từ năm năm trước đã bắt đầu chuyển đổi đa phương tiện, phát sóng đồng thời trên cả nền tảng mạng và đài phát thanh, kết hợp với chiến lược marketing của Tập đoàn Loan Điểu. Ảnh hưởng và danh tiếng đều đứng hàng đầu quốc gia.”
Quan trọng nhất là mọi người đã quá quen thuộc với gương mặt của Thẩm Ước. Giờ anh muốn chuyển mình làm ca sĩ thì cần một nền tảng tập trung vào giọng hát. Chương trình này là lựa chọn tốt nhất.”
Thẩm Ước phấn khích: “Tối nay là tập phát sóng đầu tiên, cũng là lần đầu tiên tôi trình bày trực tiếp ca khúc mới Ngày Mai Trời Lại Sáng. Ý nghĩa rất đặc biệt đó!”
Anh đặt chân lên ghế, không biết từ đâu rút ra chiếc micro bluetooth, bắt đầu hát:
“Ánh đèn phố xa xa…
Những ngôi sao cũng thầm lặng…
Giấc mơ luôn thật mơ hồ…
Cuối cùng ngủ ngon một giấc…
Bình yên nằm giữa đất trời…
Tay chân sáng rực bước giữa làn gió…
Cánh chim xanh vút qua bầu trời…
Ngày mai trời lại sáng…”
Đây là lần thứ hai Đổng Thiên Tâm nghe giọng hát “bình thường” của Thẩm Ước. So với lần trước ở đảo Nam Kỳ, lần này càng khiến cô rung động. Giọng hát của anh không còn vẻ u sầu, thanh thoát như khi mang năng lực của Lộc Thục. Thay vào đó, nó tràn đầy hy vọng và khích lệ, khiến lòng người dâng trào cảm xúc mãnh liệt, không nguôi.
Mọi người lặng đi trong giây lát, sau đó bất giác vỗ tay tán thưởng màn trình diễn của Thẩm Ước.
Mang Trú “hừ” một tiếng, không vỗ tay cũng chẳng thèm chê bai, xem như đã rất nể mặt. Bốn cây hoa đá trên đầu anh thì như bị mê hoặc, còn Tiểu Hoa thì nhảy tưng tưng trên tay Đổng Thiên Tâm, hớn hở reo hò.
Dù không hiểu Tiểu Hoa đang nói gì, Đổng Thiên Tâm vẫn cảm nhận được ý muốn của nó.
“Có thể nào tôi đến nghe buổi phát sóng trực tiếp không, giám đốc Nguyệt?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
Nguyệt Hạ cười đáp: “Tất nhiên rồi! Lúc nào cũng hoan nghênh, hôm nay cũng được luôn!”
Lữ Ngọ chen vào: “Tôi cũng muốn đi!”
Tả Bách thì từ chối: “Tối nay tôi có lớp.”
Cát Dương Chỉ Chỉ trên màn hình cũng thêm vào: “Cộng một.”
Bốn cây hoa đá sốt ruột nhảy nhót trên đầu Mang Trú, nhưng anh hừ một tiếng: “Ta. Không. Đi!”
Bốn cây hoa đá lập tức “hu hu hu” rồi “ri ri ri” vừa khóc vừa lăn lộn.
“Ta đã nói là không đi, là không đi!”
*
10 tiếng sau, vào 7 giờ tối.
Mang Trú ngồi trong xe bảo mẫu, cổ đeo thẻ nhân viên, khuôn mặt đen như mực. Bốn cây hoa đá yên vị trên vai anh, lắc lư ca khúc khải hoàn.
Đổng Thiên Tâm cười đến không chịu nổi: “Ai đó từng bảo giữ lời như đinh đóng cột mà?”
Mang Trú lạnh lùng đáp: “Chúng kéo tóc ta, rụng đến mười sợi lận đó.”
“Phì!”
*
Tòa nhà Truyền thông Loan Điểu.
Bên ngoài xe, tiếng hò reo của người hâm mộ vọng lại. Cách khoảng 500 mét là tòa nhà Tập đoàn Truyền thông Loan Điểu.
Loan Điểu là một tập đoàn truyền thông cấp tỉnh, sở hữu hai kênh truyền hình vệ tinh, năm kênh truyền hình mặt đất, sáu tần số phát thanh, một nền tảng video, một nền tảng phát trực tiếp, một công ty quảng cáo và một công ty truyền thông tích hợp. Đây là một tập đoàn truyền thông đa ngành.
Trụ sở tập đoàn cao 50 tầng, bức tường kính hình vòng cung phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ của thành phố Bách Đảo. Dưới bầu trời đêm, tòa nhà sáng rực như một dải ngân hà.
Con đường chính trước cửa tòa nhà, tên là Tinh Hà, là đường một chiều. Phần lớn diện tích đường được dành làm nơi tụ tập cho người hâm mộ và các “trạm tỷ” có hàng rào chắn và máy bán hàng tự động. Đây là điểm hẹn quen thuộc cho các fan đưa đón thần tượng, luôn đông đúc người qua lại.
Nhóm bước vào tòa nhà Loan Điểu.
Nguyệt Hạ bảo vệ Thẩm Ước xuống xe, Lữ Ngọ bảo vệ Nguyệt Hạ, Tả Bách theo sát Lữ Ngọ, vừa đi vừa hóng chuyện. Cả nhóm bước vào cửa chính giữa tiếng đèn flash và hò reo của fan. Nghe nói trước khi vào chương trình còn có buổi gặp mặt fan.
Trong khi đó, tài xế chở Đổng Thiên Tâm và Mang Trú đến cửa phụ. Nhân viên do Nguyệt Hạ sắp xếp đã chờ sẵn, đưa hai người vào đại sảnh.
Bước trên sàn nhà bóng loáng, Đổng Thiên Tâm ngước nhìn màn hình quảng cáo khổng lồ trên trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Ký ức về Loan Điểu.
Thực ra, “công ty cũ” của cô cũng thuộc Tập đoàn Loan Điểu.
Ngày trước, khi nộp đơn xin việc, cô cũng nhắm đến danh tiếng của tập đoàn này. Tưởng rằng vào làm sẽ được làm việc trong một môi trường hào nhoáng, không ngờ với lý lịch khiêm tốn, cô lại bị phân đến công ty quảng cáo tàu điện… một đơn vị nhỏ bé chẳng mấy được coi trọng. Từ ngày đi làm đến lúc nghỉ, cô thậm chí không biết cửa chính của trụ sở nằm ở đâu. Ai ngờ hôm nay, cô lại bước vào đây với tư cách trợ lý của minh tinh. Cuộc đời quả thật kỳ lạ.
“Lắng Nghe Trái Tim Bạn” là chương trình vàng của tần số phát thanh tổng hợp, phát sóng tại tầng 20-25 của tòa nhà. So với các tầng truyền hình và truyền thông tích hợp, khu vực phát thanh rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều.
Nhân viên mở cửa an ninh, dẫn hai người vào khu vực chờ của đài phát thanh. Nhìn thấy người phụ trách, Đổng Thiên Tâm sững người: “Tiểu Lưu? Cậu lên tổng công ty rồi sao?”
Tiểu Lưu cũng bất ngờ: “Chị Đổng? Không phải chị về nhà thừa kế gia sản rồi à?”
“… Hôm nay tôi vi hành để khảo sát lòng dân.”
Hai người đồng nghiệp cũ gặp lại, vui vẻ cười phá lên.
Tiểu Lưu vừa được điều về tổng công ty cách đây hai tháng, mọi thứ vẫn còn lạ lẫm, nên dồn cả bụng chuyện tám mà chưa có ai để kể. Gặp Đổng Thiên Tâm hôm nay, Tiểu Lưu như người buồn ngủ gặp gối, kéo Đổng Thiên Tâm ngồi gần sát, ghé đầu kể chuyện một cách hào hứng.
Tiểu Lưu: “Chị đi không bao lâu, cái công ty thoi thóp của bọn mình cũng phá sản rồi!”
Đổng Thiên Tâm: “Wow!”
“Trụ sở tổ chức tuyển chọn lại nhân viên kỹ thuật. Những ai có năng lực thì được giữ lại làm ở tổng công ty. Chị còn nhớ chị Từ ở phòng biên tập không?”
“À, bà mẹ đơn thân ấy hả?”
“Đúng rồi, là chị ấy. Nhờ giỏi kỹ thuật biên tập mà được chuyển qua phòng hậu kỳ cho các chương trình giải trí. Công việc tuy vất vả hơn, nhưng lương tăng gấp ba lần, lại còn được thưởng dự án. Chị ấy mời thêm bảo mẫu mới, cuối cùng cũng thoát khổ rồi.”
“Wow!”
“Lão Lý thì không trúng tuyển, nhưng may mà có vài mối quan hệ nên được cho nghỉ việc trước hạn. Giờ ông ta ở nhà an dưỡng, cũng xem như có cái kết đẹp.”
“Ơ hơ…”
“Còn nhớ sếp Hùng chứ?”
“Nhớ nhớ nhớ!”
“Bị tố có quan hệ lằng nhằng với cấp dưới, vợ đòi ly hôn. Mà chức vị của sếp ấy toàn nhờ mối quan hệ với vợ. Vợ đi rồi, quan hệ cũng đứt. Trước đây lại gây thù chuốc oán nhiều người, nên bị gạt ra rìa.”
“Bị gạt ra rìa thế nào?”
“Giờ bị đình chỉ, chuyển qua trung tâm nhân sự dự phòng, mỗi tháng tự đóng bảo hiểm. Thảm lắm.”
“Trời đất ơi! Tiểu Lưu, nửa năm qua đời cô giống như phim truyền hình vậy!”
“Chứ còn gì nữa, còn hơn cả phim Hàn Quốc nữa!”
Hai người tám chuyện đầy hào hứng, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích. Nhưng đang nói thì nhận ra bầu không khí xung quanh có gì đó là lạ. Họ bèn ngẩng đầu lên…
Trước cửa phòng đạo diễn, năm sáu cái đầu thò ra, toàn là các đạo diễn trẻ, mỗi người cầm một chiếc cốc cà phê, dựng thẳng tai nghe lén. Một biên tập viên tin tức đi ngang qua, mặc áo sơ mi trắng với quần đùi, chân đi dép xỏ ngón, tay cầm bản tin, cổ rướn dài để hóng chuyện. Chú kỹ thuật viên thì ôm cái bình nước rỗng đi qua đi lại tới bốn lần…
Lố bịch nhất là Mang Trú… à không, là bốn cây hoa đá trên đầu anh ta. Tai chúng bỗng dưng to ra cả vòng.
Cả tầng vốn đã yên tĩnh, giờ yên đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Tiểu Lưu vội sửa lại dáng vẻ nghiêm túc: “À khụ khụ, mọi người bận rộn quá nhỉ!”
Các đạo diễn rụt đầu về, biên tập viên tin tức cúi đầu xem lại bản tin, chú kỹ thuật cuối cùng cũng nhận ra bình nước của mình đã trống rỗng. Còn Mang Trú thì lần lượt gõ đầu từng cây hoa đá.
Tiểu Lưu ngượng chín mặt, kéo Đổng Thiên Tâm đi tham quan phòng phát thanh.
Mỗi kênh phát thanh đều có hai phòng phát sóng, một phòng phát sóng chính, một phòng chuẩn bị. Điều này đảm bảo chương trình được kết nối liền mạch và hiệu quả. Trong thời đại vội vã này, có lẽ chỉ có phát thanh là vẫn kiên trì giữ truyền thống phát sóng trực tiếp mọi chương trình suốt 24 giờ.
Phòng phát thanh có một bàn điều khiển màu xanh da trời, dài hơn ba mét, đầy các nút bấm, cần gạt và thanh chỉnh âm. Chính giữa bàn điều khiển là bốn màn hình máy tính, hai bên trái phải mỗi bên có bốn micro, màu bạc sáng loáng, trông rất đắt tiền. Tai nghe thì màu đỏ tươi, có vẻ cũng thuộc hàng cao cấp.
Bên phải bàn điều khiển có một thiết bị đen kỳ lạ, cao hơn người một chút, trông chẳng có nút nào ngoài một nút hình vuông có dán dấu chấm than đỏ.
Đổng Thiên Tâm tò mò: “Cái này là gì thế?”
“Đó là thiết bị trì hoãn. Chức năng là để tránh những lỗi không đáng có khi dẫn chương trình hoặc trò chuyện trực tiếp.” Tiểu Lưu giải thích: “Phòng phát thanh thực tế có độ trễ tám giây so với bên ngoài. Trong tám giây này, mọi lỗi lầm đều được ghi vào thiết bị. Nếu có sự cố, chỉ cần bấm một lần là xóa bốn giây, bấm hai lần là xóa tám giây.”
“Vậy tại sao lại là tám giây?”
Đổng Thiên Tâm chưa nói dứt lời thì một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên khắp cả tầng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");