(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng sớm, tâm trạng của Lữ Ngọ, vị luật sư chủ chốt tại Văn phòng Luật sư Đằng Long, không được tốt đẹp cho lắm.
Từ khi áp dụng quy định thời gian hòa giải trước khi ly hôn, số lượng vụ ly hôn của văn phòng tăng vọt. Tuy rằng điều này giúp chỉ tiêu KPI của văn phòng tăng cao, nhưng ai từng xử lý vụ ly hôn đều hiểu rõ nỗi đau của nó.
Sáng nay, Lữ Ngọ giải quyết hai vụ hòa giải ly hôn. Một bên là cặp đôi mắng chửi nhau hai tiếng đồng hồ, từ chuyện vặt vãnh đến cả tổ tiên đời thứ mười chín. Bên kia thì xô xát hỗn loạn, đánh nhau tưng bừng. Cuối cùng, người chồng còn xông qua vòng vây, để lại trên mặt Lữ Ngọ ba vết cào, còn tuyên bố: “Không phải đàn ông thì không xứng làm luật sư!”
Lữ Ngọ ngồi trên ghế, cầm gương nhỏ, cẩn thận thoa thuốc sát trùng lên vết thương. Anh càng nghĩ càng thấy bất an, lo lắng người chồng đó có thể mang bệnh gì đó. Tốt hơn là lúc tan làm nên đến bệnh viện kiểm tra, tiêm phòng dại và uốn ván cho chắc.
Thực tập sinh mới đến là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp, vẫn mang trong mình những ước mơ đẹp đẽ về tình yêu. Những gì cô chứng kiến sáng nay để lại một cú sốc tâm lý lớn. Vừa dọn dẹp văn phòng, cô vừa lẩm bẩm: “Vì sao lại thế này? Không phải ai cũng kết hôn vì tình yêu sao? Chẳng lẽ hôn nhân thực sự là mồ chôn của tình yêu?”
Lữ Ngọ nhẹ nhàng đạp mũi chân, chiếc ghế xoay tròn một vòng. Anh đổi góc ánh sáng để nhìn gương: “Làm nghề này lâu rồi, cô sẽ tự hiểu thôi. Cái gọi là tình yêu chẳng đáng là gì, nhà cửa, tài sản, quyền nuôi con… đó mới là thứ thật sự quan trọng.”
“Tôi vẫn tin vào tình yêu và hòa bình!” Cô thư ký nhỏ lầm bầm, ôm tập tài liệu phồng má bước ra ngoài.
Lữ Ngọ lắc đầu: “Còn trẻ quá, trải đời chưa đủ!”
Chưa dứt lời, cô thư ký đã chạy quay lại, mắt sáng rực: “Luật sư Lữ, bên ngoài có một mỹ nữ siêu cấp muốn gặp anh!”
Lữ Ngọ đổi góc ánh sáng lần thứ ba: “Có hẹn trước không?”
“Cô ấy nói mình là quản lý của Thẩm Ước, có việc quan trọng cần trao đổi trực tiếp và sẵn sàng trả gấp ba lần phí tư vấn!”
“Thẩm Ước ư?” Lữ Ngọ đặt chiếc gương nhỏ xuống. Anh nhớ ra rồi, Thẩm Ước chính là diễn viên đóng vai nam phụ Châu Lang Thần trong thế giới phim thần tượng.
Cô thư ký hạ giọng thì thầm: “Cô ấy có vẻ mặt đầy sát khí. Anh có muốn gặp không?”
Ánh mắt Lữ Ngọ lóe sáng: “Mời cô ấy vào.”
Quản lý của Thẩm Ước lại tìm đến tận đây? Muốn làm gì? Có chuyện gì? Chẳng lẽ ảnh hưởng từ nguyện lực đã gây ra hậu quả nào đó, giờ họ đến tính sổư? Mười phần thì tám, chín phần không phải người lương thiện.
Lữ Ngọ quyết định phải đề cao cảnh giác. Anh chải tóc, xịt keo, lục trong ngăn kéo lấy ra chiếc kính viền vàng (sau lần đầu tiên thấy Đổng Thiên Tâm đeo, anh không bao giờ thiếu món này), pha một tách cà phê đen, món đồ không thể thiếu của giới tinh anh. Sau khi mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, Lữ Ngọ ngồi ngay ngắn giữa làn hơi nước của cà phê, nheo mắt với vẻ cao ngạo.
Cửa kêu một tiếng, có người bước vào.
Lữ Ngọ ngẩng đầu lên, rồi… chiếc kính viền vàng trượt xuống sống mũi.
Trước mắt anh là một người phụ nữ khí chất ngời ngời, áo sơ mi trắng, quần âu đen, tóc nâu xoăn búi lỏng, khuôn mặt thon gọn, đôi mắt sáng màu, trang điểm tinh tế.
Lữ Ngọ nuốt khan một ngụm, không biết vì sao, người phụ nữ trước mặt lại mang đến một loại khí chất kỳ lạ, ép tim anh đập loạn nhịp. Cảm giác này giống như lần đầu anh nhìn thấy điện hạ Mang Trú… thậm chí còn mãnh liệt hơn.
“Chào luật sư Lữ.” Người phụ nữ đưa danh thiếp: “Tôi là Nguyệt Hạ, quản lý của Thẩm Ước.”
Lữ Ngọ lập tức đứng phắt dậy, đặt tách cà phê xuống, đưa hai tay đón lấy danh thiếp: “Tôi là Lữ Ngọ, luật sư của công ty Long Đằng. Mời ngồi.”
Nguyệt Hạ: “Cảm ơn. Tôi…”
“Cô muốn uống gì không?” Lữ Ngọ lao đến bàn pha trà, luống cuống hỏi: “Cà phê? Trà? Hay là tôi?”
“Hả?”
“Khụ, tôi nói là ME… ý tôi là trà hương thảo, đặc sản ở đây. Ha ha ha ha.” Lữ Ngọ chỉ muốn tát mình một cái.
“Nước lọc thôi, cảm ơn.”
Lữ Ngọ bưng hai cốc nước lọc quay lại, trái tim nhỏ đập càng lúc càng rộn ràng.
Nguyệt Hạ: “Luật sư Lữ, tôi xin vào thẳng vấn đề. Ngày 3 tháng 9, anh đã ủy thác cho năm vị tiền bối trong ngành liên hệ với Thẩm Ước, có chuyện này không?”
Ngày 3 tháng 9? Đó chính là lúc Đổng Thiên Tâm và điện hạ Mang Trú bước vào thế giới phim thần tượng.
Lữ Ngọ nghiêm sắc mặt: “Đúng.”
“Có tiện tiết lộ lý do không? Tại sao hôm đó anh lại gấp gáp tìm Thẩm Ước như vậy?”
Lữ Ngọ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê. Trực giác mách bảo anh rằng Nguyệt Hạ trước mặt không phải người đơn giản. Nếu cô dám ngồi đây, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí có khi đã điều tra thông tin. Lời nói dối thông thường chắc chắn không qua mắt được cô. Trong trường hợp này, nguyên tắc tốt nhất là “chín thật, một giả.”
“Văn phòng luật của chúng tôi nhận một vụ án liên quan đến quyền thừa kế. Trong khối di sản có một cuốn kịch bản, và kịch bản này có liên quan đến Thẩm Ước. Chúng tôi cần anh ấy cung cấp một số manh mối. Khi đó tình hình vụ án khá cấp bách, tôi buộc phải nhờ vài mối quan hệ. Nếu điều đó gây phiền phức cho Thẩm Ước, tôi xin lỗi.”
Nguyệt Hạ gật đầu: “Thì ra là vậy. Vậy vụ án tiến triển suôn sẻ chứ?”
Lữ Ngọ hơi sững sờ.
“Wow, cô ấy thật tốt bụng, còn lo lắng cho vụ án của mình nữa.”
“Khụ.” Lữ Ngọ điều chỉnh biểu cảm: “Đã giải quyết thuận lợi rồi.”
“Đây có phải là chuyện liên quan đến kịch bản “Tình yêu đẹp như viên ngọc quý” không?” Nguyệt Hạ hỏi tiếp.
Lữ Ngọ: “Đúng thế.”
“Hừ hừ, cô ấy rõ ràng đã điều tra trước. Mình đúng là thông minh thật.”
“Xin hỏi, có thể tiết lộ chút về việc Ôn Thuần qua đời như thế nào không?”
Câu hỏi của Nguyệt Hạ khiến Lữ Ngọ nhận ra một luồng khí lạ, suy nghĩ một lúc rồi quyết định trả lời thật: “Năm năm trước, tai nạn giao thông.”
Nguyệt Hạ nhíu mày.
“Có gì không ổn sao?”
“Nói thật lòng, trước khi đến đây, tôi cũng đã điều tra qua về luật sư Lữ. Nghe nói anh rất có danh tiếng trong ngành.”
Lữ Ngọ ưỡn ngực, đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, hào hứng giới thiệu hàng loạt bằng khen và cúp trên kệ sách phía sau: “Lữ mỗ đây chỉ đạt được chút thành tích nho nhỏ, chẳng hạn như: Luật sư nổi bật trong Chambers khu vực Đại Trung Hoa, Ngôi sao trẻ ALB Trung Quốc, Luật sư được khách hàng yêu thích năm của asialaw Awards, danh hiệu Luật sư xuất sắc toàn quốc của Bộ Tư pháp, và giải thưởng cống hiến cấp quốc gia…”
“Luật sư Lữ, tôi đang nói về một ngành khác cơ.” Nguyệt Hạ ngắt lời. “Tộc trưởng nhà họ Lữ – Lữ Ngọ.”
Ánh mắt Lữ Ngọ lóe sáng, mỉm cười: “Cô Nguyệt, cô điều tra được không ít thứ nhỉ.”
Nguyệt Hạ im lặng một lát rồi tiếp: “Tôi nói vậy có thể hơi đường đột. Rạng sáng ngày 4 tháng 9, Thẩm Ước đột nhiên gọi điện cho tôi, nói… anh ta muốn đổi nghề, làm ca sĩ.”
“À – hả?”
“Thẩm Ước trời sinh không có khiếu âm nhạc, hoàn toàn không hợp với việc ca hát. Nhưng anh ta như bị ma ám, nhất quyết không từ bỏ. Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng anh ta bảo rằng đã mơ một giấc mơ đầy cảm động. Trong mơ, có người nói với anh ta rằng phải dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, không bao giờ bỏ cuộc.”
“…”
Nguyệt Hạ thở dài, xoa trán: “Ban lãnh đạo công ty nghĩ rằng Thẩm Ước bị ma nhập. Ban đầu tôi cũng thấy ý nghĩ đó thật buồn cười, nhưng sau khi nghe luật sư Lữ nhắc đến Ôn Thuần… giờ tôi cũng không chắc nữa.”
Ngừng một lúc, cô nói thêm: “Thẩm Ước bảo người trong mơ là một cô gái trẻ, tuy không nhìn rõ mặt nhưng lại cảm giác rất quen thuộc. Và giấc mơ đó rất giống với một cảnh trong Tình yêu đẹp như viên ngọc quý.”
Lữ Ngọ cũng xoa trán: Chết tiệt, đây chắc chắn là hậu quả của nguyện lực.
“Xét đến tính chất đặc biệt của công việc nhà họ Lữ, tôi nghĩ khả năng Thẩm Ước bị ma nhập không phải là không có cơ sở.” Nguyệt Hạ nhìn thẳng vào Lữ Ngọ: “Tộc trưởng Lữ, anh có gợi ý gì không?”
Lữ Ngọ nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ vỗ tay lên kệ sách. Kệ sách dịch sang một bên, lộ ra một tủ bí mật bên trong. Ở trung tâm của tủ, một chứng chỉ khung vàng sáng chói đề dòng chữ:
Người thừa kế văn hóa phi vật thể: “Linh vũ”
“Nguyệt tiểu thư, cho phép tôi tự giới thiệu lại. Tôi là Lữ Ngọ, đã làm công việc trừ tà cầu phúc 14 năm, được nhà nước chứng nhận, kinh nghiệm phong phú, đánh giá cao, luôn tận tâm phục vụ cô.”
Cô thư ký nhìn Nguyệt Hạ, người khi đến thì sát khí ngút trời, nhưng khi ra khỏi cửa lại bình tĩnh hòa nhã, trong lòng vô cùng tò mò. Cô cầm hai tập hồ sơ bước đến gõ cửa: “Luật sư Lữ, anh…”
Cửa lớn hé mở ra một khe nhỏ.
“Hả?!!”
Những bông hồng đỏ rực rỡ từ ngăn kéo, từ dây kéo của gối sofa, từ ống nước của máy pha cà phê, từ hộp bút, từ khe bàn phím liên tục tuôn ra như suối… Chúng tràn đầy sức sống, đổ ào ra ngoài cửa lớn, nhanh chóng lan tỏa khắp văn phòng.
Lữ Ngọ soi mình trong gương, vừa ngân nga một bài hát:
“Bông hồng, bông hồng xinh đẹp nhất ~
Bông hồng, bông hồng rực rỡ nhất ~
Nở rộ giữa mùa hè ~
Bông hồng, bông hồng, tôi yêu em ~~”
Cô thư ký: …
Xong rồi, tộc trưởng “nở hoa” thật rồi.
*
Lúc Đổng Thiên Tâm thức dậy, Tả Bách đang nấu canh, cả căn nhà tràn ngập hương thơm. Đổng Thiên Tâm hài lòng hít hà vài hơi, bước ra ban công ngắm cảnh và phơi nắng.
Mang Trú lại xách một bình nước nhỏ, tưới cho chậu sen đá giả và hoa đỏ nhỏ. Dưới ánh mặt trời, góc nghiêng của Mang Trú trắng gần như trong suốt, sống mũi cao thanh tú, hàng lông mi khẽ động, yết hầu gọn gàng. Đổng Thiên Tâm tựa người vào khung cửa, nhìn một phút, hoặc có lẽ hai phút, cảm thấy từng sợi tóc của Mang Trú cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng tự hào.
Không hổ là rồng của cô nuôi, khỏe mạnh thật đấy!
Mang Trú đặt bình nước xuống, thở dài, mặt đầy khó chịu nhìn qua: “Cô định làm gì đấy?”
Đổng Thiên Tâm thong thả bước tới: “Tôi đến xem hoa nhỏ của tôi. Wow, lớn lên rồi này.”
Hoa nhỏ trong chậu sen đá đã cao thêm ba tấc, mọc ra hơn mười chiếc lá xanh mướt đẫm sương, bông hoa cũng to hơn, từ kích thước nắp chai giờ đã đường kính hơn năm centimet. Những cánh hoa mềm mại bung nở, để lộ nhị hoa trắng muốt.
Đổng Thiên Tâm hài lòng: “Không uổng công tôi ngày đêm chăm sóc!”
Mang Trú lầm bầm: “Rõ ràng là tôi chăm mà…”
Đổng Thiên Tâm cúi đầu xuống ngửi, vui mừng reo lên: “Wow, có mùi thơm rồi! Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy hoa nhỏ có mùi thơm đấy. Mang Trú, anh thử xem, có giống mùi hoa quế không?”
Nói rồi, cô kéo Mang Trú lại. Mang Trú không kịp đề phòng, suýt đập mặt vào má cô, vội vàng lùi lại, suýt nữa làm trật cổ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Má Đổng Thiên Tâm hơi ửng đỏ dưới ánh nắng. Do mới thức dậy, lông mi cô cong vút, mũi khẽ động đậy, miệng lẩm bẩm: “Hoa nhỏ thơm quá, nhìn ngon ghê…” Môi cô đỏ mọng.
Mang Trú đột nhiên dâng lên cảm giác đói cồn cào khó tả. Ánh mắt anh như dính vào môi cô, không thể nào rời ra được.
Tim Đổng Thiên Tâm bỗng đập mạnh hai nhịp, nhanh chóng quay đầu lại, đối diện ánh mắt của Mang Trú.
Yết hầu của Mang Trú lại trượt lên xuống một lần.
Đổng Thiên Tâm: “Tại sao anh nhìn tôi mà nuốt nước bọt?”
Mang Trú: “… Không, không có…”
Hai chữ cuối nhỏ như tiếng muỗi.
Đổng Thiên Tâm nheo mắt: “Có phải anh muốn uống máu tôi không?!”
Mang Trú ngẩn người ba giây mới phản ứng: “Cái… cái gì?!”
Đổng Thiên Tâm ép sát: “Ở Hoàng Sa Bảo, anh bất ngờ nắm tay tôi, hút một hơi, sau đó đột nhiên sức mạnh bộc phát, lại còn nói đã dùng cấm thuật gì đó. Tôi về nghĩ kỹ lại, thực ra cấm thuật của tộc Chúc Long các anh chính là uống máu tôi để hồi phục sức mạnh Long Thần, đúng không?!”
Mặt Mang Trú tái mét, lùi nhanh hai bước, mím chặt môi, ánh mắt dao động, quai hàm siết chặt, như thể quyết tâm rất lớn, hít sâu một hơi, nói: “Đối với tộc Chúc Long, nếu trực tiếp hấp thu khí của người trong tộc Hoạn Long, tuy có thể tạm thời gia tăng sức mạnh Long Thần rất nhiều, nhưng sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu trong nhiều ngày, thậm chí còn nguy hiểm hơn. Thêm nữa, việc này cực kỳ dễ nghiện. Nếu cơ thể hình thành sự phụ thuộc, hậu quả sau đó sẽ không thể tưởng tượng nổi. Vì thế, hấp thu khí của người trong tộc Hoạn Long là phương pháp cực đoan, được liệt vào cấm thuật.”
Đổng Thiên Tâm: …
Sao nghe mô tả này kỳ kỳ, giống như cô là loại… chất k.ích thích bất hợp pháp nào đó thế?
“Hậu quả không thể tưởng tượng nổi là gì?” Đổng Thiên Tâm nhìn Mang Trú chằm chằm, cực kỳ đề phòng.
“Chẳng lẽ… anh sẽ không kiềm chế được mà ăn tôi?!”
Mang Trú hốt hoảng: “Cô nói linh tinh gì đấy?! Tôi làm sao mà ăn… ăn cô được…”
Nói vậy nhưng ánh mắt anh không tự chủ được dán vào mặt cô. Cảm giác đói khát không thể diễn tả càng mãnh liệt, mà dường như lại không phải đói theo nghĩa thông thường. Nó cũng chẳng liên quan đến “khí” của người trong tộc Hoạn Long, chỉ đơn giản là… “đói” chính con người cô…
Đổng Thiên Tâm cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi hết da gà, nhìn chằm chằm Mang Trú.
Biểu cảm của Mang Trú rất kỳ lạ. Ban đầu anh ngẩn người, ánh mắt chậm rãi lướt qua người cô. Rồi đột nhiên, trong một thoáng, ánh mắt ấy trở nên đầy tính xâm lược, nhưng rất nhanh lại dịu dàng, hóa thành một sự mềm mại đáng sợ, như muốn nuốt chửng cô trong một miếng. Nhưng đồng thời, anh lại kìm chế, không nỡ, giống như muốn từ từ nếm từng chút, từng chút một. Sau đó ánh mắt anh đột ngột tỉnh táo, vẻ hoảng loạn thoáng qua, mặt và cổ đỏ bừng.
Đổng Thiên Tâm lùi ba bước lớn, chỉ vào anh: “Anh, anh, anh, anh đỏ mặt làm gì?!”
Mang Trú: “Tôi, tôi, tôi không có!”
“Rõ ràng anh muốn ăn tôi! Bị tôi nói trúng, nên chột dạ rồi phải không!”
“Hoàn, hoàn toàn không có chuyện đó!”
“Thế sao anh lắp bắp?!”
“Tôi không, không lắp bắp!”
“Rõ ràng có!”
“Không có!”
“Khụ khụ khụ!” Tả Bách đứng ở khung cửa, gõ muôi vào cửa.
“Nhà chúng ta chưa đến mức đói kém đến mức phải hầm thịt người chứ?”
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú im bặt.
Tả Bách thở dài: “Thịt người không ngon đâu, đi ăn cơm đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");