(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Người này sao tự dưng biến thành xác sống thế này?!” Cát Dương Chỉ Chỉ hét lớn: “Hoàn toàn phi logic!”
“Nghĩ theo hướng tích cực đi, bây giờ phản diện đã hồi sinh thành công, chúng ta chỉ cần đợi hai nam chính xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, là phân đoạn này có thể qua cửa.” Đổng Thiên Tâm xách chân ghế đứng dậy: “Tiền đề là chúng ta phải cầm cự được đến lúc họ xuất hiện.”
Xác sống vươn bàn tay, móng đen dài sắc nhọn, nhảy vọt tới. Đổng Thiên Tâm cảm giác da đầu tê dại, nghiến răng chống trả: đập từ trước – hụt, quăng sang trái – hụt, vung qua phải – hụt nốt.
Xác sống nhanh đến mức cô, một người bình thường, hoàn toàn không theo kịp. Đột nhiên, một cú tấn công bay thẳng tới mặt, Đổng Thiên Tâm giật mình, vội giơ chân ghế lên đỡ: “Rắc!” Chân ghế gãy, cô lùi liền mấy bước, móng vuốt của xác sống xé gió lao đến…
Cát Dương Chỉ Chỉ nhào lên, bám lấy mặt xác sống, tay chân bé nhỏ khua loạn xạ. Xác sống bị che tầm nhìn, loạng choạng lùi lại. Ngay khi đó, một chân ghế giáng mạnh từ trên xuống, đập thẳng vào đầu nó. Xác sống ngã úp mặt xuống đất, để lộ người phía sau…Nguyễn Nguyệt.
Nguyễn Nguyệt cầm chân ghế, cả người run rẩy dữ dội, nước mắt tuôn rơi không ngừng: “Kinh quá, đây là thứ gì vậy?”
“Cẩn thận!” Đồng tử của Đổng Thiên Tâm co rút mạnh. Lại một con xác sống khác lao tới, mục tiêu chính là Nguyễn Nguyệt. Không kịp nữa rồi!
Ngay lập tức, Đổng Thiên Tâm chợt ngửi thấy một luồng gió – là gió của cô! Lập tức cô tập trung tinh thần, dùng gió bao lấy Nguyễn Nguyệt, kéo cô né sang một bên. Còn mình thì mượn lực đạp đất, bay lên không trung, tung một cú lên gối: “Bốp!” Mặt xác sống nát vụn, phun ra một làn khí đen.
Chưa kịp làm dáng chiến thắng, thì gió đột nhiên tan biến. Đổng Thiên Tâm suýt ngã dập mông. Xung quanh chỉ còn những luồng gió yếu ớt, không thể tụ lại lần nữa.
Thần thuật điều khiển gió đã khôi phục, nhưng chưa hoàn toàn.
Hửm?
Nguyễn Nguyệt bế Cát Dương Chỉ Chỉ, hớt hải chạy tới: “Thượng Quan Hoán Nhiên, cô không sao chứ?”
Đổng Thiên Tâm trừng lớn mắt: Lớp filter đẹp đẽ trên mặt Nguyễn Nguyệt đã biến mất, lộ ra làn da thật, gương mặt cũng không còn thon gọn mà có chút bầu bĩnh của trẻ con. Tuy không tinh xảo, nhưng rất sống động. Quan trọng nhất là đôi mắt cô, trong veo như vừa được rửa sạch.
Đổng Thiên Tâm bỗng hiểu ra.
Dù nam chính có bao nhiêu ánh hào quang và filter, dù nam phụ có đông fan ủng hộ đến mức nào, họ cũng không phải nhân vật chính của thế giới này.
Thế giới này được tạo ra xoay quanh Nguyễn Nguyệt. Chỉ khi cô tỉnh ngộ, ngón tay vàng của cô mới khôi phục. Nhưng giờ dường như chỉ khôi phục một phần. Nghĩa là, cô chỉ mới tỉnh ngộ một chút?
“A a a a a a a!” Bạng Đại Hải không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, chỉ tay ra sau lưng mọi người, hét thất thanh.
Những tên du côn lần lượt đứng dậy, tư thế méo mó kỳ lạ: vai nghiêng, hông lệch, gập trước vẹo sau. Trong hốc mắt đen ngòm tràn ra từng đám sương đen, càng lúc càng dày, tỏa ra mùi hôi kỳ quái. Lũ xác sống ngửa đầu, hít lấy sương đen, phát ra tiếng cười khò khè, trông vô cùng khoái chí.
Mái tóc xanh của Cát Dương Chỉ Chỉ chớp nháy như một chiếc đèn báo động: “Phát hiện nồng độ khí độc vượt chuẩn! 80% là oán khí, 20% là các hạt chất lạ, dự đoán sát thương cực lớn!”
“Đây không phải kịch bản ngôn tình thần tượng sao? Sao lại biến thành phim huyền huyễn rồi?” Bạng Đại Hải hét lớn, rồi tự ngẩn người: “Vừa nãy tôi nói cái gì vậy?”
Đổng Thiên Tâm siết chặt nắm tay, cảm giác gió trong lòng bàn tay mạnh thêm chút xíu: Thật kỳ diệu, chẳng lẽ Bạng Đại Hải tỉnh ngộ cũng giúp khôi phục ngón tay vàng? Anh ta cũng là nhân vật quan trọng sao?
Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ sâu xa. Lũ xác sống đã hút đầy sương đen: “rắc rắc” quay đầu lại, những hốc mắt đen ngòm đồng loạt nhìn về phía mọi người.
Tóc gáy của Đổng Thiên Tâm dựng đứng, lùi lại – không lùi được, vì Nguyễn Nguyệt đã trốn ra sau lưng cô. Bạng Đại Hải lăn tròn nép phía sau Nguyễn Nguyệt. Cát Dương Chỉ Chỉ trốn hẳn trong tóc Đổng Thiên Tâm, chỉ ló mỗi cái đầu xanh đang run lẩy bẩy.
Lũ xác sống ngập tràn oán khí gầm lên rung trời, giơ cao những móng vuốt đen dài, lao thẳng tới. Đổng Thiên Tâm chịu không nổi nữa, hét lớn tuyệt chiêu: “Mang Trú!!!”
“Vút!” Một vòng sáng xoay tròn, tốc độ cao lao xé gió, chém bay đầu một con xác sống. Khói đen từ cổ nó phun ra cuồn cuộn, rồi nó ngã thẳng xuống đất.
Ánh sáng dịu dàng như nước từ trời đáp xuống. Mái nhà bê tông, xi măng, cột thép, dầm gỗ đều tan biến trong ánh sáng, để lộ bầu trời đầy sao. Một thanh niên tóc đen áo đen, tay cầm chiếc muôi sắt bước xuống từ những vì tinh tú. Xung quanh anh là vô số vòng sáng, vạn ánh hào quang chói mắt, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng tựa băng sương.
Mang Trú tiện tay vung muôi, những vòng sáng tựa liềm cắt lúa, quét qua một vòng, chém lũ xác sống tan tác, tứ chi vương vãi, oán khí cuồn cuộn như sóng lớn.
Anh lại xoay tay, gộp hơn mười vòng sáng nhỏ thành một pháp trận có đường kính hơn ba mét. Trận pháp ánh sáng xoay tròn, gào rít, lăn qua toàn bộ nhà kho, nghiền nát mọi xác sống và oán khí, chẳng sót chút gì.
Tất cả mọi người đều ngây người, Đổng Thiên Tâm giơ ngón tay cái: “Ngầu ghê…Ây chà?!”
Mang Trú thoắt cái xuất hiện ngay trước mặt, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, lông mày nhíu chặt, trông như muốn gây sự.
Nguyễn Nguyệt và Bạng Đại Hải đồng loạt lùi lại phía sau, còn Cát Dương Chỉ Chỉ thì nhảy lên vai Nguyễn Nguyệt trốn.
Đổng Thiên Tâm: “Này… anh làm gì thế?”
Mang Trú chỉ tay vào bàn tay của Đổng Thiên Tâm. Lúc này, cô mới phát hiện lòng bàn tay mình có một vết rách sâu, da thịt lật ra, nhưng vì trận chiến trước đó quá căng thẳng nên cô không nhận ra.
Mang Trú: “Chỉ vài tên yêu tà nhỏ mà cũng bị thương?”
Đổng Thiên Tâm: “Này, tôi chỉ là người bình thường thôi, cầm cự được đến giờ đã giỏi lắm rồi!”
Mang Trú: “Vậy tại sao không gọi tôi sớm hơn?”
Đổng Thiên Tâm chớp mắt ngạc nhiên: “Ý anh là, nếu tôi gọi thì anh sẽ xuất hiện thật sao?”
Mang Trú giữ vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời câu hỏi. Anh nhét chiếc thìa vào túi áo, rồi nhẹ nhàng lướt tay qua lòng bàn tay của Đổng Thiên Tâm.
Đầu ngón tay của anh phát ra ánh sáng dịu nhẹ, vừa ấm áp vừa mềm mại, như một chiếc đuôi mèo vuốt qua. Đổng Thiên Tâm giật mình, định rút tay lại, nhưng Mang Trú đã giữ chặt cổ tay cô.
Tim Đổng Thiên Tâm bất giác đập nhanh hơn. Cô lén nhìn Mang Trú một cái.
Mang Trú cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, dường như không nhận ra điều gì bất thường.
Lòng bàn tay cô bắt đầu ngứa, vết thương từ từ liền lại, thậm chí còn nghe được tiếng da thịt tự tái tạo.
Đổng Thiên Tâm cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Anh biết chữa lành vết thương à?”
Mang Trú: “Đây không phải pháp thuật.”
“Thế là gì?”
“Chỉ là khả năng bẩm sinh của tôi… “
Anh nói được nửa câu thì đột ngột dừng lại, buông tay Đổng Thiên Tâm, lùi lại vài bước, quay lưng đi, không nói thêm lời nào.
Đổng Thiên Tâm: “Hả?!”
Tiếng nhạc nền vang lên, dòng bình luận dày đặc hiện trên màn hình:
[Cuối cùng cũng tới cảnh chính rồi!]
[Chu Lang Thần sắp ra tay!]
[Đỉnh cao hành động đây!]
Một chiếc xe địa hình phá cửa lao vào, phanh gấp với tiếng rít chói tai.
Trình Nam Phong mặc áo khoác đen dài, nhảy xuống xe, hét lớn: “A Nguyệt, anh đến cứu em đây!”
Chu Lang Thần mặc lễ phục trắng tinh, cầm gậy golf, tạo dáng đầy phong cách: “Nguyễn Nguyệt, anh cũng tới rồi đây!”
Cảnh đánh nhau tiếp tục với những pha quay chậm, hiệu ứng gió thổi tung tóc, và các dáng “ngầu lòi” được chăm chút kỹ lưỡng.
Đổng Thiên Tâm: “Cái gọi là cao trào anh hùng cứu mỹ nhân… là như này sao?”
Cát Dương Chỉ Chỉ: “Tổ chỉ đạo hành động làm ăn kiểu gì thế không biết!”
Mang Trú quay lưng đi, không dám nhìn tiếp.
Nguyễn Nguyệt vừa xem vừa bật cười: “Ha ha ha, cái này là cái quái gì vậy trời, ha ha ha!”
Cười, cười mãi, khóe mắt ứa ra cả nước mắt.
Cảnh chiến đấu chậm rãi nhưng lố bịch kéo dài đúng một bài nhạc nền, cuối cùng cũng kết thúc. Trình Nam Phong lao tới, ôm chầm lấy Nguyễn Nguyệt trong một cái ôm đầy cảm xúc: “A Nguyệt, em không sao chứ! Tất cả đều là lỗi của anh, lỗi tại anh, là anh đến muộn!”
Nguyễn Nguyệt tựa cằm lên vai Trình Nam Phong, ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi dần tan biến, ánh mắt trở nên xa xăm.
Chu Lang Thần ngước nhìn Trình Nam Phong và Nguyễn Nguyệt, đôi mắt chứa đầy ai oán. Rồi anh ta quay đầu sang Đổng Thiên Tâm: “Thượng Quan, cô không sao chứ…ơ? Bạn học, lại là cô à?” Lại nhìn thấy Mang Trú: “Wow, anh hùng, anh cũng ở đây à! Ấy? Không đúng, cô đáng ra phải là Thượng Quan, nhưng lại không phải…Ê ê ê, sao lạ vậy?”
Sau khi Trình Nam Phong nói xong lời đâu khổ, cuối cùng anh ta cũng nhớ ra lý do mình đến đây. Anh ta buông Nguyễn Nguyệt ra, chỉ thẳng Đổng Thiên Tâm mà tức giận quát lớn: “Thượng Quan Hoán Nhiên, tình nghĩa hai mươi mấy năm của chúng ta, cô lại dám khiến Nguyễn Nguyệt chịu khổ đến mức này! Chỉ vì tôi không thích cô? Tôi nói cho cô biết, dù trên đời này chỉ còn lại mỗi cô là phụ nữ, tôi cũng không bao giờ liếc mắt nhìn cô! Trái tim tôi, mãi mãi thuộc về Nguyễn Nguyệt, cô là đồ điên, hoàn toàn không xứng…”
“Khoan!” Mang Trú nắm chặt ngón tay Trình Nam Phong, làm như sắp bẻ gãy nó. Đổng Thiên Tâm hoảng hốt hét lên: “Đừng! Chúng ta sắp qua màn rồi, nhịn chút đi!”
Trình Nam Phong càng giận dữ hơn: “Một tên vệ sĩ nhỏ nhoi mà dám phản kháng sao?”
“Chính Thượng Quan Hoán Nhiên đã cứu tôi!” Nguyễn Nguyệt đứng chắn trước mặt Đổng Thiên Tâm.
Mang Trú kinh ngạc. Đổng Thiên Tâm vội kéo tay áo anh ta, anh ta lập tức hiểu ý, cùng cô lùi sang một bên, nhường sân khấu cho đôi nam nữ chính.
Trình Nam Phong nghi ngờ: “A Nguyệt, em nói gì vậy?”
Nguyễn Nguyệt điềm nhiên đáp: “Đám lưu manh này bắt cóc tôi và Thượng Quan Hoán Nhiên, là vì có thù với anh. Trước khi anh đến, chính Thượng Quan Hoán Nhiên đã bảo vệ tôi.”
Trình Nam Phong khó tin nhìn cô: “A Nguyệt, tại sao em lại bênh vực cho đồ điên này?”
Nguyễn Nguyệt nhìn lại với ánh mắt kiên định: “Trình Nam Phong, chúng ta chia tay đi!”
Câu nói ấy vừa thốt ra, tất cả đều sững sờ. Không chỉ con người, mà cả thời gian và không gian cũng chết lặng…cả thế giới một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Trình Nam Phong hóa thành một người giấy mờ nhạt.
Chu Lang Thần há hốc miệng. Bạng Đại Hải vốn nằm xỉu trên mặt đất cũng ngóc đầu dậy liếc nhìn, rồi lại ngã quỵ xuống.
Mang Trú biến sắc, Cát Dương Chỉ Chỉ ôm mặt thốt lên: “Xong rồi, xong rồi, cốt truyện chính hoàn toàn bị lệch rồi! Chúng ta sẽ kẹt mãi trong bộ phim này mất!”
Nguyễn Nguyệt lặng lẽ đứng đó, nhìn Trình Nam Phong, rồi nở một nụ cười.
“Nguyễn…Nguyễn Nguyệt?” Đổng Thiên Tâm thận trọng hỏi: “Cô biết mình vừa nói gì không?”
Nguyễn Nguyệt quay đầu lại: “Tôi không phải một con người thật, đúng chứ?”
Đổng Thiên Tâm: !!
Nguyễn Nguyệt ngẩng đầu, quan sát xung quanh: “Nơi này cũng không phải là thế giới thực.”
Cùng với lời nói của Nguyễn Nguyệt, không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ. Nhà kho, chiếc xe jeep, đám lưu manh nằm trên đất đều hóa thành tro bụi. Chỉ còn lại người giấy Nguyễn Nguyệt, Trình Nam Phong, Chu Lang Thần và Bạng Đại Hải.
Lớp lọc màu lấp lánh trên mặt Nguyễn Nguyệt và Chu Lang Thần cũng biến mất. Bộ tóc giả và vết thương của Bạng Đại Hải cũng biến mất, mọi người đứng trong một không gian trắng toát sạch sẽ, bốn bề yên lặng đến rợn người.
Nguyễn Nguyệt khẽ thở dài: “Quả nhiên là như vậy.”
Chu Lang Thần lẩm bẩm: “Chắc chắn là tôi điên rồi!”
Bạng Đại Hải rên rỉ: “Chắc chắn tôi đang mơ!”
Đổng Thiên Tâm thở dài: “Nơi này là một bộ phim thần tượng lãng mạn, các ngươi chính là nhân vật trong phim.”
Nguyễn Nguyệt: “Còn các cô?”
Đổng Thiên Tâm cười gượng: “Những kẻ xui xẻo bị kéo vào thế giới này.”
“Vì sao?”
“Hả?”
“Vì sao phải khiến chúng tôi tỉnh lại?” Nguyễn Nguyệt hỏi: “Để chúng tôi mãi mãi sống trong thế giới hồng phấn lãng mạn kia, không phải tốt hơn sao?”
“Ơ…” Đổng Thiên Tâm nhìn về phía Mang Trú, Mang Trú liếc trái liếc phải, lại nhìn sang Cát Dương Chỉ Chỉ, Cát Dương Chỉ Chỉ bắt đầu lau mũ bảo hiểm của mình.
“Khụ.” Đổng Thiên Tâm gãi đầu: “Thật ra, nghĩ kỹ lại, là các người tự tỉnh dậy mà.”
Nguyễn Nguyệt, Chu Lang Thần và Bạng Đại Hải đều ngớ người.
Đổng Thiên Tâm nói: “Các người thử nhớ lại xem, mình tỉnh dậy khi nào, và tại sao lại tỉnh?”
Chu Lang Thần: “…Tôi phát hiện dưới bàn trong phòng vẽ có một bạn học trốn ở đó, tò mò nên muốn đến xem thử…”
Bạng Đại Hải: “Tôi sợ bị cô đánh chết…nên muốn trốn…”
Nguyễn Nguyệt: “…Tôi muốn tự cứu mình, cũng muốn cứu cô…”
Đổng Thiên Tâm nhún vai, ra vẻ bất lực: “Đúng vậy, là chính các người muốn, rồi làm. Nên đó là lựa chọn của chính các người.”
Ba nhân vật nhìn nhau không nói nên lời.
Chu Lang Thần: “Chúng tôi…”
Bạng Đại Hải: “Lựa chọn của…”
Nguyễn Nguyệt: “…chính mình?”
Từ phía trên truyền đến tiếng gõ phím “tạch tạch tạch.” một con trỏ chuột khổng lồ nhảy ra, nhấp nháy, sau đó hiện lên một chuỗi ký tự: [Tập 20, Kết thúc].
Con trỏ đứng im, không xuất hiện thêm chữ nào khác.
Cảnh tượng bắt đầu tụ hợp, xoay chuyển, tái tổ hợp thành một sân bay đông đúc, dòng người qua lại tấp nập, những chiếc vali đủ màu sắc lăn trên mặt sàn.
Đổng Thiên Tâm phát hiện mình lại trở thành diễn viên quần chúng, số hiệu 32, đứng giữa đám đông, Mang Trú ngay bên cạnh (số hiệu 33), Cát Dương Chỉ Chỉ ngồi trên vai (số hiệu: mô hình), cạnh đó là Bạng Đại Hải, diễn viên quần chúng số 34.
Giữa đám đông, Nguyễn Nguyệt và Trình Nam Phong đứng đối diện nhau, Chu Lang Thần đứng cách đó vài bước, mắt Trình Nam Phong đỏ hoe, còn Nguyễn Nguyệt và Chu Lang Thần đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Bên trên hiện lên dòng bình luận cổ vũ của fan Chu Lang Thần: [Cuối cùng cũng đến tập cuối rồi, vì Chu Lang Thần, tôi đã chịu đựng tình tiết này bao lâu nay.]
[Tóm tắt trước đó: Trình Nam Phong bị thương khi cứu người, mất trí nhớ, quên hết mọi kỷ niệm về Nguyễn Nguyệt và những người khác. Nguyễn Nguyệt đau lòng quyết định ra nước ngoài du học, Chu Lang Thần cũng quyết định theo Nguyễn Nguyệt ra nước ngoài, kiên trì chờ đợi. Đến phút cuối, Trình Nam Phong khôi phục trí nhớ, bắt đầu cuộc hành trình truy thê đầy nước mắt.]
[Lại mất trí nhớ, lại truy thê, thêm một vụ tai nạn xe hơi với bệnh máu trắng nữa là hoàn chỉnh!]
[Chị em ơi, cố lên, sắp xong rồi!]
[Chúng ta phải có đầu có cuối!]
Đúng lúc này, Cát Dương Chỉ Chỉ mở miệng, giọng lại là của Tả Bách: [Chúng tôi đã tìm được trợ lý của Ôn Thuần, lấy được bản thảo đầu tiên của kịch bản.]
Cát Dương Chỉ Chỉ mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một màn chiếu hologram, là trang bìa scan của kịch bản “Tình yêu đẹp như viên ngọc quý”. Hai chữ “Tình yêu” bị gạch ngang.
Dưới chữ ký của Ôn Thuần có hai đoạn chữ viết tay.
Đoạn đầu: [Có thể nhân vật là hư cấu, nhưng nhân vật hư cấu của bạn cuối cùng sẽ trở nên thật trong thế giới này. Chúng sẽ sống lại dưới ngòi bút của bạn, trở thành những sinh mệnh thực sự.]
Đoạn thứ hai: [Giấc mơ không tàn, sự sống không dừng.]
Cát Dương Chỉ Chỉ dùng giọng của Tả Bách đọc đoạn thứ hai: [Tin tức mới nhận được, Ôn Thuần đã qua đời vì tai nạn xe hơi cách đây năm năm. Kịch bản này là tác phẩm cuối cùng, cũng là tác phẩm duy nhất của cô ấy.]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");