(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vậy là, Đổng Thiên Tâm chính thức “nghỉ hưu non”, bước vào một cuộc sống an nhàn chỉ cần ăn chờ chết một cách hạnh phúc.
Buổi sáng, cô ngủ đến khi tự tỉnh, gọi một phần bánh chiên áp chảo qua ứng dụng giao đồ ăn. Nằm dài trên ban công hướng biển, hứng gió biển thổi mát, vừa nhấm nháp bánh vừa uống trà sữa, lướt mấy video ngắn trên mạng… không gì thoải mái hơn thế.
Mang Trú lại đang chăm chỉ tưới nước cho chậu sen đá giả và một cây hoa đỏ nhỏ xinh. Đôi tay anh thon dài, các khớp xương nổi bật, móng tay được nước làm ướt nên lấp lánh, tựa như thủy tinh tinh xảo. Đúng là một tác phẩm hoàn mỹ từ bàn tay của Đấng Sáng Tạo.
Nhưng trong đầu Đổng Thiên Tâm lại hiện lên ý nghĩ: Móng tay của Chúc Long liệu có thể dùng làm thuốc không nhỉ? Vảy tê tê là dược liệu quý hiếm và đắt đỏ, thì móng của Chúc Long chắc hẳn càng có giá trị hơn.
Đáng tiếc là móng tay của Mang Trú lúc nào cũng được cắt gọn gàng, không để lại chút “nguyên liệu” nào.
Đổng Thiên Tâm cảm thấy con rồng ngốc này có lẽ mắc bệnh sạch sẽ.
Nhà cửa lúc nào cũng sạch bong không một hạt bụi. Cô hoàn toàn không biết Mang Trú dọn dẹp vào lúc nào, nhưng mọi món đồ trong nhà… từ bàn chải đánh răng, khăn giấy, kem dưỡng da, giỏ quần áo bẩn, dép đi trong nhà, kéo, dụng cụ xỏ giày, giá đỡ điện thoại, cho đến đũa và ống hút dùng một lần từ đồ ăn giao đến… đều có chỗ của riêng nó và bắt buộc phải ở đúng vị trí đó.
Hôm qua, sau khi dùng kéo, Đổng Thiên Tâm tiện tay đặt nó lên bàn ăn (dù vị trí của kéo phải nằm ở ngăn thứ tư của hộc tủ bên trái tủ gỗ phòng khách). Kết quả là Mang Trú cầm chiếc kéo đi theo sau lưng cô suốt nửa tiếng, ánh mắt đầy sát khí, mây đen kéo kín trời. Mãi đến khi Đổng Thiên Tâm chịu nhét chiếc kéo về đúng chỗ, khuôn mặt anh mới dịu đi.
Ngoài ra, mỗi đêm vào đúng nửa đêm, sau khi tắm rửa thay quần áo, Mang Trú sẽ ngồi kiết già nhắm mắt thiền định trên ban công, bất kể mưa gió.
Lần đầu tiên trông thấy cảnh đó, Đổng Thiên Tâm suýt ngã ngửa vì sợ. Theo bản năng, cô nghĩ anh đang hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nên không dám làm phiền, lặng lẽ rón rén quay đi. Nhưng đúng lúc đó, Mang Trú đột nhiên mở mắt, ánh mắt rực sáng như hai ngọn đèn pha, và hừ lạnh.
Đổng Thiên Tâm giật thót: “Anh luyện công bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”
Mang Trú điềm tĩnh trả lời: “Ở căn hộ số 1309, tòa A, chung cư Tân Viên 24, chồng ngoại tình. Anh ta tự cho rằng mình làm rất kín kẽ, nhưng không biết vợ đã sớm phát hiện, âm thầm thu thập bằng chứng, thuê luật sư, và nộp đơn ly hôn. Đến nước này rồi mà anh ta vẫn giả vờ đau khổ rơi nước mắt. Đúng là một tên cặn bã.”
Đổng Thiên Tâm bật định vị tìm kiếm, phát hiện chung cư Tân Viên cách đây tận 30km.
“…Anh… rảnh quá hả?”
“Lắng nghe nguyện vọng nhân gian, quan sát ánh sáng từ muôn nhà, là bài học tu luyện hàng ngày của tộc Chúc Long. Sao lại gọi là rảnh rỗi?”
“…Tôi tôn trọng, và chúc anh thành công.”
Ngoài sở thích hóng chuyện, Mang Trú còn một thú vui khác.
Mỗi ngày, vào buổi sáng, trưa và tối, anh đều tưới nước cho cây hoa đỏ nhỏ. Loại nước anh dùng là nước tinh khiết từ máy lọc. Đôi khi anh còn thì thầm trò chuyện với nó. Nhưng hễ Đổng Thiên Tâm đến gần, anh lập tức ngừng lại và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đổng Thiên Tâm đoán rằng thói quen này có lẽ do bị cô ảnh hưởng. Bởi cô cũng thường xuyên trò chuyện với mấy chậu sen đá giả để giảm stress. Mang Trú lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, có lẽ là vì trong lòng chứa nhiều áp lực mà không biết giải tỏa.
Chạng vạng buông xuống, Mang Trú luôn đứng trên ban công ngắm cảnh, lặng lẽ nhìn bầu trời nơi đường chân trời khi ánh sáng ngày dần tàn nhường chỗ cho màn đêm, cho đến khi bóng tối hoàn toàn bao phủ đại dương mênh mông.
Đổng Thiên Tâm chưa bao giờ hỏi lý do, bởi cô có cảm giác, đó là một phần mà cô không thể chạm tới.
Mục tiêu hiện tại của cô thật đơn giản: sống yên bình qua ngày, nấu cơm đúng giờ cho Mang Trú, và nuôi vị “Điện hạ Chúc Long” này béo trắng mũm mĩm.
Mang Trú giờ đã có thể tự do chuyển đổi giữa hình dạng người và mèo, phát triển rất thuận lợi. Mỗi ngày tiến độ tăng đều đặn 1-2%. Khi tiến độ trưởng thành đạt 100%, cô sẽ nhận nốt 70 triệu tiền thừa kế. Gửi tiền vào ngân hàng lấy lãi, rồi lại gửi lãi chưa dùng hết… cứ thế tiền sinh tiền, lãi đẻ lãi. Ha ha…
Cô sẽ chu du khắp đất nước, rồi đi khắp thế giới, phơi nắng trên bãi cát Maldives, đọc sách trong ngôi nhà trắng bên bờ biển Aegean, đến Nam Cực chụp cực quang, ghé thăm thung lũng tách giãn Đông Phi, ngắm đỉnh Everest, cưỡi lạc đà ngắm hoàng hôn trên sa mạc… rồi thì…
Rồi thì… Mang Trú sẽ ra sao?
Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm vào thanh tiến độ giao đồ ăn trên điện thoại… còn 3 phút nữa đồ ăn sẽ tới… Mang Trú ngồi đối diện bàn ăn, đang tập trung thưởng thức món bò bít tết cô cẩn thận làm, ăn đến mức mũi lấm tấm mồ hôi.
Cô chợt nghĩ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nuôi dưỡng, có nên “thả” Mang Trú về tự nhiên không nhỉ?
Hình ảnh đầu tiên khi cô đưa Mang Trú phi gió lên không trung hiện lên trong đầu… khi đó, cô đã nghĩ, Mang Trú nên thuộc về bầu trời và đại dương, tự do bay lượn giữa đất trời…
Tiếng chuông cửa vang lên. Mang Trú liếc nhìn Đổng Thiên Tâm, thấy cô lại đang chìm trong giấc mơ ban ngày, đành đứng dậy tự ra mở cửa. Vừa nhận bốn túi đồ ăn lớn từ ba anh chàng giao hàng chen chúc, thì Tả Bách đẩy hai chiếc vali lớn bước vào, quăng lên bàn một chiếc túi hồ sơ.
Đổng Thiên Tâm ngơ ngác rút tài liệu ra xem, chỉ đọc được tiêu đề mà đã sững sờ: “Hợp đồng thuê nhà? Bên cho thuê là tôi á?”
Tả Bách nói: “Ký túc xá trường tôi đang sửa chữa, cần vài tháng mới xong. Tạm thời tìm không ra chỗ ở phù hợp. Tôi thấy nhà cô còn một phòng lớn trống, ánh sáng cũng tốt.”
Đổng Thiên Tâm kéo dài một tiếng “Ồ”, tựa vào ghế, bày ra vẻ phong thái của một bà chủ nhà, ngón tay gõ lộp cộp lên bàn: “Đây là khu biệt thự đắt đỏ nhất nhì Bách Đảo đấy, không rẻ đâu!”
“Một phòng, ba nghìn tệ một tháng, cao hơn giá thị trường 15%.” Tả Bách lấy bút ra: “Ký đi.”
Vẻ mặt và giọng điệu của Tả Bách mang nét quyền uy đặc trưng của một giáo viên, khiến Đổng Thiên Tâm theo phản xạ cầm bút ký ngay một nét thảo. Chợt khựng lại, không đúng, cô mới là bên cho thuê mà!
“Khụ khụ, vấn đề không phải ở tiền!” Đổng Thiên Tâm đập bàn: “Tôi bây giờ là phú bà sở hữu 30 triệu đấy nhé! Chút tiền này không đủ tôi nhét kẽ răng đâu…”
“Bịch”, Mang Trú ném hộp đồ ăn sang bên, vài giọt dầu đỏ bắn lên hợp đồng thuê nhà. Món gà dầu đỏ trong hộp trông ảm đạm, đã quá thời gian ăn ngon nhất.
“Món gà này đúng là đủ để nhét kẽ răng.” Tả Bách lấy ra một hộp cơm kín, bên trong là món móng giò hầm đậu nành thơm lừng.
Bụng Đổng Thiên Tâm réo “ọc ọc”.
“Trong thời gian thuê, tôi sẽ lo chuyện nấu ăn.” Tả Bách lấy thêm thìa. Đổng Thiên Tâm thử một miếng, vị ngon khó tả. Cô lập tức ném thìa, chụp bút, ký xoành xoạch lên hợp đồng, bắt tay Tả Bách: “Giáo sư Tả, chào mừng anh dọn đến!”
Tả Bách mỉm cười, mở laptop, vào trang chủ kênh livestream của “Cát Dương Chỉ Chỉ”. Bên trên avatar của kênh có thêm một tấm bảng nhỏ ghi chữ “Kỷ niệm”.
Các video livestream hiếm hoi của Cát Dương Chỉ Chỉ vẫn còn nguyên, còn thêm nhiều người hâm mộ mới. Có lẽ hiểu được ý nghĩa của chữ “Kỷ niệm”, bình luận và tin nhắn đều tràn đầy lời chúc phúc và tưởng nhớ.
Đổng Thiên Tâm vui vẻ thử bấm một lượt thích. Một nhân vật hoạt hình mặc đồng phục lao động từ giữa màn hình nhảy ra, chạy một vòng quanh video rồi giơ tay làm ký hiệu chiến thắng. Hình tượng hoạt hình này được thiết kế dựa trên avatar của Cát Dương Chỉ Chỉ, tóc xanh, đeo mặt nạ, trên mặt nạ có hai vệt đỏ đáng yêu.
Mang Trú vẫn nhai bò bít tết, má phồng lên một bên: “Giống cậu ấy thật.”
Đổng Thiên Tâm mỉm cười: “Thật tốt, cậu ấy vẫn ở đây.”
Tả Bách lấy thêm gà nướng, xá xíu, ngỗng quay ra: “Toàn là tôi tự làm đấy.”
Đổng Thiên Tâm hiểu ra, Tả Bách không đến đây để thuê nhà, mà là để trả ơn bằng cách nấu ăn. Thế thì cần gì khách sáo, cứ ăn thả ga thôi.
Mang Trú vẫn vật lộn với miếng bò bít tết cứng ngắc. Tả Bách không chịu nổi, đẩy phần xá xíu tới: “Thử chút đi.”
Mang Trú: “Không ăn được.”
Đổng Thiên Tâm: “Dạ dày anh ấy đặc biệt, chỉ ăn được đồ tôi nấu.”
Tả Bách: “Nhưng tôi nhớ bữa sáng lần trước của anh ấy là… đồ ăn cho mèo…”
“Đồ ăn cho mèo cũng phải do tôi tự tay xào mới được.” Đổng Thiên Tâm đáp.
Tả Bách đẩy gọng kính: “Vậy có thể đưa ra một giả thuyết, rằng thực đơn của Mang Trú không thực sự cần cô nấu từ A tới Z, mà chỉ cần cô làm qua vài bước, như hâm nóng, đảo sơ, xông khói, hoặc chỉ đơn giản là bày biện thôi?”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Mang Trú: “…”
Ba phút sau, Mang Trú đã gặm xong chiếc đùi ngỗng được Đổng Thiên Tâm “đích thân” cho vào lò vi sóng hâm nóng. Anh nhìn chăm chăm vào chiếc đĩa trống, vẻ mặt tối sầm như mây đen cuộn trên đỉnh đầu, áp suất không khí đột ngột giảm sâu.
Đổng Thiên Tâm: “Sao rồi?”
Mang Trú: “Không có bất kỳ khó chịu gì.”
Tả Bách: “Xem ra giả thuyết của tôi đã đúng.”
Đổng Thiên Tâm phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, reo mừng: “Tôi cuối cùng cũng không phải nấu ăn nữa rồi, ha ha ha ha ha!”
Trên trán Mang Trú, gân xanh mờ mờ hiện lên rồi lại biến mất. Anh nghiến răng, thốt lên: “Hóa ra là vậy! Thì ra là vậy! Nếu sớm biết thế này, tại sao tộc tôi phải chịu đựng nghệ thuật nấu nướng kinh hoàng của tộc Hoạn Long suốt mấy nghìn năm chứ! Thật là quá đáng mà!”
Tả Bách tỏ vẻ không tin nổi: “Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng có ai thử cách này sao?”
Đổng Thiên Tâm bật cười khúc khích: “Giáo sư Tả, anh không hiểu đâu, cả tộc rồng họ đều cố chấp lắm, căn bản chẳng biết linh hoạt là gì.”
Gân xanh trên trán Mang Trú giật mạnh. Anh định phản bác, nhưng chẳng tìm được lời nào, đành cắn răng nhẫn nhịn.
Sau bữa tối, hội chứng ưa sạch sẽ của Mang Trú lại phát tác. Anh giúp Tả Bách dọn dẹp phòng ốc. Những việc vụn vặt như thế này, tất nhiên không cần đến tay bà chủ nhà. Đổng Thiên Tâm thoải mái cuộn tròn trên sofa, vừa nghe tiếng tivi vừa lướt qua một loạt phim ngắn, trong lòng cảm thấy cuộc sống tương lai nhất định sẽ ngày một tốt đẹp.
Các bộ phim ngắn đều có công thức giống nhau: đầy kịch tính, lắm cú twist, cảm xúc mãnh liệt, hoàn toàn phi logic. Đổng Thiên Tâm lướt qua mười mấy bộ, chẳng có gì hứng thú, cho đến khi dừng lại ở một bộ phim có tên vô cùng sến súa: “Tình yêu đẹp như viên ngọc.”
Tuy tên phim nghe cũ mèm, nhưng lượt xem, bình luận và đánh giá lại cao ngất. Phần mô tả tập đầu chỉ ngắn gọn một câu: “Đây là lần đầu tiên Trình Nam Phong và Nguyễn Nguyệt gặp nhau, yêu từ cái nhìn đầu tiên, lôi đình vạn quân.”
“Có vẻ thú vị đây.”
Đổng Thiên Tâm ngồi thẳng dậy. Cô muốn xem thử “lôi đình vạn quân” rốt cuộc là như thế nào.
Câu chuyện mở đầu với việc nữ chính Nguyễn Nguyệt vượt qua vô số vòng phỏng vấn để gia nhập một công ty thiết kế hàng đầu trong ngành, trở thành thực tập sinh thiết kế trang sức mà cô mơ ước.
Đột nhiên, một bụi hoa cỏ từ trong màn hình chồm ra, ướt đẫm và mềm oặt, đập thẳng vào mặt cô. Mùi hương nồng nặc và tiếng vo ve chói tai khiến đầu óc cô quay cuồng.
Đổng Thiên Tâm hoảng hồn, tay phải theo phản xạ quờ quạng loạn xạ. Một tiếng “keng” vang lên, chiếc thìa rơi khỏi tay. Mắt cô tối sầm lại, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Tả Bách cầm máy hút bụi, nhìn phòng khách trống không. Anh đã thấy rất rõ: mười giây trước, Đổng Thiên Tâm giống như một sợi mì bị hút thẳng vào chiếc điện thoại.
Chính xác hơn là chiếc thìa trên tay cô… và Mang Trú cũng bị hút vào trong.
Điều này có khoa học không?
Tả Bách nghĩ: “Đúng là… gặp quỷ mà.”
Chiếc điện thoại của Đổng Thiên Tâm nằm yên trên sofa, vẫn đang phát bộ phim ngắn. Tả Bách nhặt lên, xem một lát, đẩy gọng kính, sau đó gọi điện cho Lữ Ngọ: “Luật sư Lữ, tôi là Tả Bách đây. Đổng Thiên Tâm và Mang Trú vừa bị một loại lực lượng không rõ… có khả năng là cái ‘nguyện lực’ mà các anh nói… hút vào điện thoại. Không, anh không nghe nhầm đâu, nghĩa đen đấy…”
Tả Bách bình tĩnh kéo điện thoại ra xa tai, chờ Lữ Ngọ hét ầm lên suốt 30 giây. Sau đó anh bật loa ngoài, tiếp tục nói: “Bộ phim phát trong điện thoại là một phim ngắn sản xuất dây chuyền, tên là ‘Tình yêu đẹp như viên ngọc.’ Tôi không nghiên cứu phim thần tượng, cũng chẳng có số liệu gì làm cơ sở. Nếu anh thấy hứng thú, có thể qua đây cùng tôi thảo luận.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");