Bà Lành đứng đấy nghe thấy Nhung nói thế thì sửng cồ lên, đứa con gái lỡ thì nay có người làm cho có bầu bà liền bám riết lấy. bà Lành giật tay Nhung ra rồi trách:
- Này! Chị có ăn có học mà nói như cứt thế à? Nó làm con gái tôi có bầu thì bắt nó có trách nhiệm . Chị cứ làm như em trai chị có tiền đồ này khác còn con Ánh thì không ra gì chắc...
Nhung tức không làm thế nào được quay ra đánh thằng Minh mấy cái. Giờ thì hay rồi, bà Mai lại thêm một lần sụp đổ vì con cái nữa đây. Con gái tử tế đầy ra không chọn, chọn ngay cái con giời đánh này, mà nó lại là em của Anh rể mình.
Chuông điện thoại của Nhung đổ, đấy là bà Mai, chẳng lẽ bà đã biết chuyện mà định gọi cho cô mắng vốn hay sao. Cô đang phân vân xem có nên nghe hay không, Nhưng thấy xót ruột liền vội nhấc máy. Đầu giây bên kia bà Mai gấp gáp:
- Nhung ơi! Ăn cơm chưa con, đi đến viện ngay nhé, bà Thuấn chết rồi.
- Mẹ nói sao cơ? Bà ấy khỏe mạnh thế sao lại chết?
- Chuyện dài lắm, con đến ngay nhé.
Cuối cùng, Nhung để mặc thằng Minh ở đấy mà tự giải quyết, nó làm thì nó chịu. Còn mình lật đật đi pha sữa để đấy tí Quân cho con ăn. Khổ!mang tiếng làm bố mà đến sữa cũng chẳng biết pha cho con.
Đến viện, đã thấy mọi người ngồi đấy bần thần ,ông Thuấn thì đã đi làm thủ tục đưa bà Thuấn về nhà, bầu không khí ảm đạm của bệnh viện bao trùm lên từng người lạnh lẽo ,tang tóc
Nhung không thấy cái Trúc đâu, cô chột dạ, chắc con điên đấy lại đi đú đởn rồi. Ngày xưa lúc còn sống nó chẳng con bà ấy ra gì, đến giờ bà ấy chết nó cũng chẳng có mặt ở đây. Đúng là con người cạn nghĩa kiệt tình thế là cùng.
Bà Mai thấy con gái liền ngoắc tay ra hiệu ngồi cạnh đây. Phía bên kia Nam đang bế con hĩn,hắn thương mẹ lắm, dù đã chuẩn bị tinh thần rằng bà Thuấn bệnh tật đầy mình có thể đi bất cứ lúc nào. Nhưng trước sự mất mát quá lớn này, hiếm ai có thể cầm lòng mà vững vàng được:
.
- Bà thuấn chết là do con Trúc đẩy xuống dưới cầu thang đấy. Mẹ nói trước để tí con đỡ thắc mắc mà hỏi ông Thuấn hay Thằng Nam thì lại làm bố con nhà ấy đau lòng. Cái con giời đánh thánh vật này chỉ có cho nó xuống mười tám tầng địa ngục mới thôi không ác nữa. Chứ còn sống còn hút chích là còn hại người.
Bà Mai nói nghẹn ngào uất ức thay cho nhà ông Thuấn, Nhung nghe xong thì đứng hình, sao lại có con người ác hơn cả thú thế chứ:
- Ai thấy nó đẩy hay là nó tự bảo thế hả mẹ?
- Nhà không có ai Tất nhiên là nó chối rồi, Nhưng từ khi đẻ con hĩn thằng Nam sợ nó lại bỏ con một mình đi chơi nên lắp camera kín, khi nào nó bỏ đi thì lại phải chạy về trông con. Nghe đâu lúc nó đẩy nó mới hút đá hút cỏ gì đấy, xong về nhà bà Thuấn không biết nói gì nó liền bế bà ấy ra cầu thang rồi thả xuống. Thằng Nam bảo nhìn lại cảnh đấy nó ghê hết chân tay. Con người mà nó làm như bịch bông bịch giấy không bằng. Con Trúc được đưa vào đồn công an rồi,chả biết điên thật hay điên giả nữa. Gọi điện thông báo nhà nó mà bố mẹ nó còn bảo cho bắt bỏ tù luôn đi, người ta không quan tâm,đến chịu thua.
Đúng thật! Đáng lẽ con này phải cho vào tù hay viện tâm thần mới đúng, nó ở ngoài chỉ khổ người khác. Bà Thuấn tuy ác mồm ác miệng thật, Nhưng bị liệt phải nằm một chỗ là trời đã quả báo bà ấy rồi, đằng này.... Nhung thở dài, nhìn Nam ngồi bên cạnh mà xót xa. Nhà mất đi hai người đàn bà, chỉ còn lại hai người đàn ông,căn nhà đã rộng rãi vắng tiếng cười, giờ lại càng thêm sầu thảm ,thê lương.
Ông Thuấn làm xong thủ tục thì ra chỗ hai mẹ con ngồi, ồn truyền đạt lại những lời bà Thuấn nói trước khi chết:
- Trước lúc chết , mẹ thằng Nam gửi lời xin lỗi đến hai mẹ con trong quãng thời gian vừa qua đã không nên không phải với hai người. Bà ấy bảo sẽ đi theo và phù hộ cho hai mẹ con được may mắn.
Những lời này nghe mới thanh thản lương tâm làm sao, cũng may trước khi chết bà ấy còn nhận ra ai là người tốt người xấu . Ngày xưa bà ấy ghét nhung,cũng chỉ tại cái Trúc nó xúi giục, đả kích các kiểu để bà ấy gây khó dễ cho cô ,bà ấy chỉ ác mồm chứ lòng dạ không đê tiện như cái Trúc. Có lẽ sau này, nhà ông Thuấn có thể sống yên bình được rồi.
Bốn người cứ ngồii im lặng như thế cho đến khi xong thủ tục đưa bà Thuấn về. Nhung cũng không nói năng gì về chuyện thằng Minh về nước sớm và làm con gái người ta có bầu, cô không biết nói thế nào và mở lời từ đâu. cho nên, đợi nó về tự giải thích với mẹ là hợp lí nhất.
Đám ma bà Thuấn rất chậm rãi và ổn thỏa ,đến chiều hôm sau đưa đi hỏa táng và mang lên chùa ngay ,bà bị liệt lâu nên cũng không ai đau khổ là mấy, trong thâm tâm họ còn mừng cho ông Thuấn bớt một gánh nặng đời,vì thế đám tang cũng chỉ có những tiếng sụt sịt, tiếng thở dài của từng đoàn người đến viếng .
Lúc bố Nhung mất ,ông Thuấn cũng bận bịu suốt mấy ngày, đến hôm bà Thuấn mất ,bà mai cũng ở đấy phụ việc suốt. Nhung bận con nhỏ ,nên chỉ chạy qua chạy lại chứ chẳng đỡ được việc gì mấy, với lại Quân ghen nên chẳng dám sang nhiều. Thằng Minh từ hôm gặp chốc lát ở nhà cũng biến đi đâu suốt mấy ngày, chẳng biết nó có sáng mắt ra mà thôi ngay cái đứa em chồng hãm cành cạch ấy không nữa.
Cái Trúc được người ta báo nó bị tâm thần do ảo giác quá nhiều, nên ông Thuấn bảo chuyển ngay sang bệnh viện tâm thần cho người ta chăm sóc. Ông không muốn thấy nó thêm một phút một giây nào nữa. Bây giờ đến ruột thịt thân thích người ra còn chẳng cần, ngược lại còn giao cho ông toàn quyền xử lý ,thì ông cần gì nể nang nó nữa. Nếu nó tỉnh táo, không khéo cũbg tử hình chung thân cũng là. Gia đình chồng đã cho nó quá nhiều lần sửa sai đi, Nhưng nó không hề biết trân trọng.
Ba ngay sau khi đám tang bà Thuấn , Nhung tranh thủ về thăm bà nội. Vừa về đến sân đã nghe thấy tiếng bà Mai chát chúa, khóc lóc:
- Mày cầm dao đâm chết mẹ đi, sao hết chị mày rồi đến lượt mày làm khổ tao thế?
Đi đến hè thấy thằng Minh đang quỳ gối trước bà Mai. Trên ghế kia , con Ánh đang ngồi ,mặt cắt không còn giọt máu vì sợ,lắp bắp nói đỡ giúp thằng Minh:
- Mẹ ơi! Chúng con yêu nhau thật lòng, mong mẹ để bọn con được đến với nhau.
Thấy nó sụt sùi nghe sao mà thương thế, bà nội ngồi đấy không những không bênh mà còn đá xéo nhà nó:
- Gớm nữa! Đã cưới xin gì mà mẹ mẹ con con, chị không thấy ngượng mồm à? Nhà chị làm khổ cái Nhung còn chưa đủ hay sao mà giờ đến thằng Minh cũng không tha là thế nào?.Nhà chị nhiều tiền nhiều của lắm cơ mà.
Con Ánh vẫn khóc thút thít, Nhung đứng ngoài này chẳng buồn vào. Sao ngày xưa tính cái Ánh chua hơn cứt ấy thế mà giờ lại ngoan ngoãn mà bám riết lấy thằng Minh? Không biết có phải thay tâm đổi tính mà hiền lành không hay chỉ là đóng kịch. Nhung biết bà Mai cũbg chỉ gào lên cho chúng nó sợ thôi, chứ giờ nó đã vác bụng đến cào mồm ăn vạ thế này, bà không thể không nhận nó cho xong. Cứ cho cái Ánh sinh đẻ đâu vào đấy, rồi dắt nó đi xét nghiệm , không phải con thằng Minh lúc đấy tống cổ đi vẫn chưa muộn.