Ánh chẳng thèm để ý đến thái độ của cả nhà đang lo sợ đếm thế nào, ung dung ăn nể thứ này đếm thứ khác. Đúng là nó vô tư quá thể, chẳng như bố mẹ nó đang hoang mang vô cùng:
-Bầu với thằng nào?
. -Gia cảnh nó thế nào?
- Con với cái,chưa cưới xin đã chửa...
Bà Lành lỡ lời, vội nhìn sang Nhung xem cô có chạnh lòng hay không,Nhung chẳng sao. Cô biết thực lòng cái Ánh lấy chồng bao nhiêu năm chẳng có con ông bà lo lắm, giờ có bầu sướng quá ấy chứ. Ông bà chỉ lo nó chọn người không xứng đáng mà lỡ dở một lần đò nữa thì khổ:
- Ôi dào con điên này! Giờ này mày còn ăn được cơ à? Cháy nhà đến đít rồi mà còn ung dung. Nói nghe xem nào, gia cảnh thằng đấy nó như nào? Có ổn không, nó đang làm việc gì?
Ông đánh cái bốp vào đầu đứa con gái tí nữa thì cắm mặt vào bát canh nghi ngút. Khổ thân con bé!lớn tồng ngồng rồi mà hơi tí lại ăn đánh. Ánh thản nhiên:
-Nhà ở đâu con cũng chưa vào, nhưng nom có vẻ tử tế và hiền lành lắm,Mặt còn non choẹt ấy. Bọn con quen nhau trên mạng , con cũng kể con có một đời chồng nhưng chưa có con. Anh ý không những không chê ngược lại còn thương con lắm,mà còn là giai tân cơ đấy
- Giời đất! Chưa biết nhà cửa ở đâu mà mày cũng trao thân cho nó được à?
Nghe cái Ánh kể về cha đứa bé trong bụng mắt ánh lên lấp lánh hi vọng, một đều anh, hai đều anh nghe sao mà mặn quá thể. Ông bà việc gì mà cứ phải sửng sốt, nó cũng còn gì để mất đâu, nó mà không lấy chồng thì cũng cặp hết thằng này đến thằng khác. Giờ úp được thằng mù ấy cái Ánh có phước quá rồi còn gì mà kêu than.
- Tao vẫn không tin có thằng nó lại tốt như thế,mày đừng vì lời ong bướm rồi lại sập hầm phát nữa, một lần với bố mẹ mày đã nhục hơn con chó rồi đây này.
- Bố mẹ yên tâm, con tin tưởng vào mối quan hệ với người này lắm, nhất định người ra sẽ không bỏ con đâu.
Cái câu này người trong nhà có vẻ đã nghe quá quen về điều khẳng định chắc nịch của nó, họ chỉ còn biết thở dài , mong sẽ có người tốt để cứu vãn cuộc đời tăm tối của nó.
Ngày hôm sau bà Lành đưa con gái đi siêu âm, thai vẫn còn bé, mới được gần ba tuần. Về nhà, bà không cho nó động chân động tay vào việc gì , chỉ có ngồi ăn với ngủ không. Chả hiểu sao nó thì béo tròn béo trục ra mà bà Lành cứ kêu gầy, thế là bà bắt nó ăn bao nhiêu là thứ. Công nhận bà Lành già nhưng có kinh nghiệm chăm trẻ con ghê lắm, cái nào tốt cái nào xấu bà thuộc như lòng bàn tay . Nhung mở tủ lục lại mấy bộ váy bầu còn mới mang đi giặt giũ thơm tho đưa cho cái Ánh mặc đỡ phí. Ngày trước cô bầu bì vì giấu mọi người nên vẫn mặc quần ôm như thường, đến lúc nghỉ học mới dám mang váy bầu ra mặc. Nhung cũng không ưa cái Ánh, Nhưng thôi, nó có người thương lo lắng cho nó rồi rước nó đi cho thì cũng mừng:
- Ánh này! Chị có mấy bộ váy bầu còn mới lắm ,chị giặt sạch sẽ rồi. Em cứ giữ lấy mặc cho thoải mái.
Chẳng ngờ, nó không thèm quan tâm, còn mặc kệ Nhung cứ chìa đống váy bầu trước mặt. Nhung đã cố gắng hòa thuận với nó, nhưng nó có biết điều đâu. Tức mình, Nhung cho hết váy vào tròn sọt rác , cái Ánh thấy thế hơi điên tiết, nó muốn Nhung phải nói dăm ba câu nài nỉ thì nó mới ỏn ẻn nhận. Ai ngờ ,cô chẳng nói câu gì lại vứt đi luôn. Đúng lúc bà Lành đi xuống dưới cầu thang, thấy Nhung vứt quần áo mới đi thì tru tréo:
- Quần áo làm sao mà vứt đi mớ thế? Thừa của thừa cải à?
Thấy mẹ xuống, cái Ánh õng ẹo ra nắm tay bà Lành mách:
- Chị ấy bảo có ít đồ bầu cũ mang ra cho con mặc, con đã cảm ơn rồi mà chị ý bảo chị ý vứt vào sọt rác bới lên mà lấy, mẹ bảo như thế có được không? Bình thường cứ làm ra vẻ hiền lành, bây giờ con có bầu thì quay ra ghét con, không có ai ở đây chị ý đanh đá ghê lắm
- Này!ai bảo ở đây không có ai. Bố mày nằm ở đây mày coi như chết rồi à?mày cũng già mồm phết nhỉ. Chị dâu mày mang xuống đưa mày giả vờ câm điếc, nó tức mới mang đi vứt. ấy thế mà giờ còn lên giọng đòi mẹ mày bênh vực. Phải tao là con Nhung, tao vả cho mày rời hết răng ra chừa cái thói đặt điều.
Ông Lành ngồi ở ghế tựa khuất bàn uống nước, đôi mắt lim dim nói vọng ra làm cái Ánh không nói thêm được câu nào. Nó hay bị bố đánh nên sợ lắm. Bà Lành thấy chồng nói thế thì đánh lảng , vừa dắt con vào phòng vừa nói:
- ôi dào! Thèm gì mấy cái đồ cũ ấy, mai mẹ đi mua cho nhiều cái đẹp hơn.
Ông Lành nhìn con dâu ái ngại, Nhung cười lắc đầu, chắc ông cũng khó xử lắm. Nhà có hai đứa con lúc nào cũng được mẹ chiều nên chỉ biết bênh mẹ,còn ông thì chúng nó coi như quân thù.
Mấy hôm sau, Cái Ánh nhảy chân sáo về báo người yêu nó tối sẽ đến ăn cơm nói chuyện thưa gửi luôn. Cả nhà chuẩn bị chu đáo lắm, từ ăn mặc, đồ ăn uống đều cẩn thận không xảy ra sai sót gì. Dù không ai nói, nhưng mọi người đều hiểu, Ánh nó đã dẫm phải cứt một lần rồi, giờ chỉ còn nước là ân cần, mến khách cở mở cho người ta thấy mình đàng hoàng mà thương con gái thôi. Nhung khá tờ mò về cái thằng người yêu con Ánh, không biết có phải người tốt đẹp gì hay không.
Đã quá giờ hẹn nhưng chẳng thấy ma nào tới. Có lẽ thằng cha đấy đã lắp não vào và mất hút không rây dưa gì với cái Ánh nữa. Trong khi cả nhà đã không còn có thể chờ được nữa thì giục nhau ăn cơm trước, Nhưng Áng vẫn nhất quyết đợi, nó có vẻ thương người này ghê gớm lắm:
- Kìa!anh ấy đến rồi kìa!Con đã bảo mà,con có chọn nhầm người đâu.
Mặc cho tiếng giày tây lộp cộp vào tận nhà, Nhung cố cắn nốt miếng thịt nhai đầy mồm, cả chiều nay làm cơm khiến bụng cô đói meo. Cái Ánh chạy ra ôm trầm lấy gã rồi dắt hắn vào nhà. Câu đầu tiên nhìn thấy nhà vợ tương lai chả phải chào,chả phải hỏi thăm ,mà là một câu hỏi vô cùng sửng sốt :
-Ơ ! Chị Nhung, sao chị lại ở đây?
Miếng thịt gà từ trong mồm Nhung cứ thế rơi độp xuống bàn,bàn tay đầy mỡ còn chưa kịp lau. Cô ngẩng lên nhìn gã thanh niên trai trẻ ,bất giác mặt cô tối sầm lại,ngạc nhiên xen lẫn với một sự hoảng sợ vô cùng :
- Tao phải hỏi mày mới đúng, tại sao mày lại ở đây? Sao mày nói với mẹ là hơn tháng nữa mày mới về....
Minh và Nhung cứ nói nhau qua lại căng thẳng, bây giờ là đến lượt cả nhà trố mắt ra . Quân thì nhận ra ngay dù đi năm năm tướng tá Minh đã phổng phao cao to không khác gì trai tây nhưng cái nét ngây ngô thì vẫn còn hiện hằn . Thấy cái Ánh vẫn không rời tay thằng Minh, Nhung gào lên đòi giải thích:
- Mày nói đi! Tao cần nghe chính mồm mày nói chuyện này là thế nào?cái thai của con Ánh là thế nào?
- thực ra em về được gần hai tháng nay rồi , do em tốt nghiệp sớm và được nghỉ đông nên về trước. Ánh với em quen nhau qua mạng, cái thai này....
Thằng Minh đang ấp úng giải thích thì Nhung nhảy đến tát bốp một cái vào mặt em, nếu không có cái Ánh can chắc có lẽ Nhung xé xác thằng Minh ra mất. Sao đời lại sinh ra tình huống éo le thế này kia chứ. Nhung quắc mắt lên nhìn em trai:
- Mẹ đã tin tưởng mày thế nào?Sao mày có thể nói dối mẹ ,dối bà ,dối cả chị mày như thế hả? Mày nói đi !Giờ mày mới tốt nghiệp, mày là con người ta có bầu, thì tiền đâu, tiền đâu mà mày nuôi con.
Nhung bực tức vừa chửi em vừa khóc, cái Ánh bây giờ mới tá hỏa ra Nhung là chị gái Minh. Mọi hôm nó chỉ gây sự cho Nhung điên tiết, ấy thế mà hôm nay nó rụt rè, nhẹ nhàng nói cô:
- Chị Nhung!Giờ em mới biết chị là chị gái anh ấy, chúng em yêu nhau thật lòng,mong chị...
Nhung định giơ tay vả cho nó một cái thì nó tránh, đến giờ này mà nó còn nói cái giọng này với Nhung:
- Mày dẹp mẹ cái điệu chảy nước này đi!mày hơn cả tuổi tao đấy Ánh ạ, nó chênh mày đến tận gần chục tuổi mà mày anh em ngọt xớt thế á? Thôi thì tao quỳ xuống lạy mày.! Mày tha cho thằng em tao một con đường sống đi,thằng bé còn tương lai, còn gia đình,nó không thể rúc vào một đứa đã qua một lần đò như mày được.