(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Vậy bà cũng đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cảnh sát lấy lý do cản trở người thi hành công vụ, trực tiếp bắt cả bà cụ Trần.
Tuy không thể kết án, nhưng lấy lý do cản trở người thi hành công vụ thì cũng có thể bắt người tạm giam một thời gian ngắn .
Bà cụ Trần ngây người, ngay cả cơ hội làm loạn cũng không có, lần này cảnh sát quyết tâm đánh đòn cảnh cáo hai người.
Đến đồn cảnh sát, Trần Khang là người đầu tiên bị thẩm vấn, dựa theo bằng chứng tố cáo của Cảnh Tuấn Kiệt, Trần Khang bị phạt tiền và ghi vào hồ sơ là điều không thể tránh khỏi.
Trần Khang sợ đến mức mặt mày tái mét, anh ta không thể ngồi tù, nếu anh ta ngồi tù, cả đời này coi như xong!
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát!”
Trần Khang kêu gào: “Nếu tôi rút lại lời tố cáo với họ, vậy tôi có còn bị kiện vì tội tống tiền nữa không ? Tôi có thể không phải ngồi tù không?”
Lúc này Trần Khang hối hận muốn ch.ế.t, biết thế đã không cùng mẹ lỳ lợm như vậy , dừng lại đúng lúc là tốt rồi . Giờ thì đúng là mất cả chì lẫn chài , còn bị có tiền án !
Bây giờ thành ra thế này, hắn ta thật sự hối hận cũng không kịp.
Cảnh sát thấy có hy vọng kết án vụ việc của Cảnh Tuấn Kiệt , nhìn nhau ánh mắt vui mừng , nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ lạnh lùng , bản khắc , không hề lộ ra.
“Đây là hai vụ việc có tính chất khác nhau và hoàn toàn không liên quan đến nhau . Vụ án tống tiền của anh còn phải xem thái độ của đối phương thế nào ? Có đồng ý hoà giải hay không ? Nếu đối phương đồng ý rút đơn kiện, anh sẽ được xử lý khoan hồng.”
Cảnh sát ' mở hướng đi ' cho Trần Khang .
Trần Khang nghe vậy, lập tức nói: “Vậy anh nói với họ giúp tôi, tôi đồng ý rút lại những lời nói trước đó, hơn nữa tôi cũng sẽ công khai lên tiếng giải thích với công chúng. Tôi còn sẽ khuyên bảo mẹ tôi , chúng tôi sẽ xin lỗi gia đình họ , xin các anh, tôi thật sự không thể ngồi tù!”
Nga
Nếu ngồi tù, có tiền án, cả đời coi như xong!
Cảnh sát lại giả vờ nghiêm túc thẩm vấn một lần, rồi nói: “Tôi sẽ giúp anh truyền lời cho bên nguyên đơn.”
“Được được được, anh nói với anh ấy, tôi không kiện nữa!”
Trần Khang nói.
Cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn, đến phòng khách.
Trương Ngọc Hương và Cảnh Tuấn Kiệt đang chờ ở đó.
Cảnh sát biết họ sốt ruột , nên vào vấn đề luôn , anh nói: “Trần Khang đã đồng ý, nói sẽ phối hợp công khai giải thích, cũng sẽ đi thuyết phục mẹ mình.”
Trương Ngọc Hương nghe vậy, kích động đến mức suýt nữa khóc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");