Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 90




Trong bản QT của tôi, đầu chương 90 với cuối 89 không khớp, có lẽ bị mất một ít rồi í. Nhưng tôi cũng có tìm sang mấy trang khác thấy nó cũng vậy à, thôi thì mọi người đọc đỡ nhé, cũng không khó hiểu lắm đâu <3

Edit: Thủy Tích

Đối với xưng hô của cậu, Phụng lão phu nhân rất bất mãn, bà không muốn bị gọi là "Lão phu nhân" mà muốn nghe cậu gọi một tiếng bà nội, nhưng bà hiểu bây giờ không thể nóng vội, rõ ràng Dạ Vân Sâm còn chưa tiếp thu mình vì thế cũng không nói gì thêm, khẽ gật đầu, thản nhiên lên tiếng: "Có thể."

Thấy thế, Dạ lão gia tử liền sắp xếp một căn phòng khác, đối với hành động của ông Phụng lão phu nhân không nói gì, sắc mặt lãnh đạm quét mắt nhìn một cái, sau đó liền mang theo Dạ Vân Sâm một trước một sau rời đi. Những người đang có mặt vô cùng ăn ý vẫn duy trì trầm mặc nhìn theo bóng dáng của hai người, mãi cho đến khi cửa phòng lần nữa đóng lại cũng chưa có ai lên tiếng đánh vỡ bầu không khí đột nhiên trầm mặc này.

Ánh mắt Cố Duệ nặng nề nhìn theo thân ảnh rời đi của Dạ Vân Sâm cho đến khi không nhìn thấy nữa mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, thần sắc lãnh đạm. Dạ lão nâng chung trà lên hớp một ngụm, tựa hồ như có điều suy nghĩ, một hồi lâu mới chủ động mở miệng bắt chuyện Cố Duệ, Cố Duệ phản ứng thật lãnh đạm, nhưng trên cơ bản vẫn có hỏi tất đáp, dù sao đối phương vẫn là ông của Dạ Vân Sâm, coi như là nhìn trên mặt mũi của cậu vậy.

Dạ lão gia tử cũng coi như sống hơn nửa đời người rồi, cho nên vẫn biết cách khơi gợi câu chuyện, hai người một hỏi một đáp không khí cũng không đến mức xấu hổ, tẻ nhạt.

Mặt khác, Dạ Tư Viện ngồi một bên đến bây giờ vẫn là bộ dáng còn chưa phục hồi tinh thần, bởi vì cô ta đã bị tin tức bất thình lình chấn trụ! Xu hướng phát triển hoàn toàn không trong dự kiến của cô ta!

Mấy ngày hôm trước cô ta còn dự định đi theo kéo quan hệ với Phụng lão phu nhân. Hôm nay đột nhiên lại khiếp sợ mà bị thông báo rằng đứa con riêng Dạ Vân Sâm thế nhưng là cháu trai của bà ta, biến hóa nhanh chóng từ một đứa con riêng không thể ra ánh sáng biến thành Phụng gia thiếu gia cao quý!

Đến lúc này cô ta đã hiểu tại sao Phụng lão không thích mình rồi!

Nghĩ đến trước đây, cô ta đã làm đủ loại chuyện cùng với nói qua những lời nói khó nghe với Dạ Vân Sâm, sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Lấy thân phận địa vị Phụng gia, nếu muốn làm cuộc sống cô ta trôi qua không tốt thì cô ta đừng mong được yên ổn. Quyền thế của Phụng gia tại Lê Nguyên trấn cơ hồ đồng dạng với Cố gia ở B thị, hơn nữa từ đủ loại đồn đãi về Phụng gia xem ra hiển nhiên lịch sử gia tộc còn muốn lâu đời hơn Cố gia.

Vừa nghĩ tới người từng bị mình miệt thị bỗng dưng có núi dựa lớn như vậy, trừ bỏ theo bản năng cảm thấy sợ hãi ra, trong lòng Dạ Tư Viện càng nhiều hơn là căm hận cùng không cam lòng, dựa vào cái gì Dạ Vân Sâm có thể có đãi ngộ tốt như vậy chứ? Cô ta đã từng xem thường Dạ Vân Sâm từ tận trong đáy lòng nguyên nhân chủ ý là do cậu ta là một đứa con riêng, nhưng hiện giờ đột nhiên nói cho cô, Dạ Vân Sâm không chỉ không phải là đứa con riêng không thể gặp người mà thân phận cậu ta thế nhưng cao đến độ cô ta vọng tưởng cũng không kịp, cô ta phi thường không cam lòng!

Cô ta mím chặt môi, sắc mặt âm trầm đến cơ hồ có chút dọa người. Mà cùng so với sắc mặt cô ta, Dạ Nguyên Giang tuy rằng không tốt hơn chỗ nào nhưng ít ra cũng không thể hiện quá rõ ràng đến vậy, hơi hơi rũ xuống mí mắt che khuất ánh mắt tràn ngập khói mù, bàn tay nắm chén trà dùng sức đến độ gân xanh hiện ra rõ ràng.

Nhưng ít ra, giờ phút này trên mặt y vẫn có thể cười ra được.

Mỗi người có tâm tư khác nhau, trong nhất thời chỉ còn lại giọng nói của Dạ lão văng vẳng trong phòng, Dạ lão đang bận rộn đánh hảo quan hệ với Cố Duệ, có lẽ xuống tay từ phía Cố gia có thể khiến Dạ Vân Sâm nhanh chóng đáp ứng trở về Phụng gia không chừng, về phần phản ứng của Dạ Tư Viện cũng không phải là điều hiện tại ông ta muốn quan tâm đến. Mà ông ta dốc sức muốn thuyết phục Dạ Vân Sâm tự nhiên không chỉ vì Phụng lão, càng nhiều kỳ thật vẫn là vì Dạ gia, chỉ cần Dạ Vân Sâm trở về Phụng gia, ông ta không sợ Dạ gia sẽ không chiếm được sự giúp đỡ từ Phụng gia, dù sao thì nói cho cùng Dạ Vân Sâm cũng vẫn là người Dạ gia. Ông ta có thể vừa vặn mượn dùng Dạ Vân Sâm đánh động quan hệ với Phụng gia, như vậy đối sự phát triển về sau của Dạ gia vô cùng có lợi.

Tuy rằng Dạ lão gia tử đem ý đồ của mình che giấu đến vô cùng cẩn thận nhưng Cố Duệ đồng dạng là thương nhân làm sao có thể không rõ ràng trong lòng ông ta đánh cái chủ ý gì, sự chán ghét đối Dạ gia càng sâu sắc, vì thế thần sắc trên mặt càng thêm lãnh đạm, nhưng do vẻ mặt hắn luôn đạm mạc như thế, dù có lạnh hơn nữa vẫn không thay đổi, Dạ lão gia tử cũng không để trong lòng.

Mà một bên khác, Dạ Vân Sâm đi theo Phụng lão một trước một sau đi vào một căn phòng khác, Dạ lão chuẩn bị là một phòng trà, ông ta trong lúc ngẫu nhiên có nghe Dạ Vân Sâm nhắc tới cậu có cùng Cố Duệ học một chút về pha trà liền có ý an bài như vậy. Đương nhiên Phụng lão cũng nghe Dạ lão nhắc tới, khi hai người bước vào phòng, bà liền bảo Dạ Vân Sâm ngồi vào vị trí pha trà.

Xuất phát từ một loại phẩm đức tôn lão yêu ấu tốt đẹp, Dạ Vân Sâm cũng không cự tuyệt, ngồi vào vị trí liền cúi đầu yên lặng bắt đầu pha trà, cũng không nhìn tới Phụng lão đang ngồi đối diện, cậu cũng có thể rõ ràng cảm nhận được tầm mắt chớp cũng không chớp đang dừng lại trên người mình, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, tuy cậu không phản ứng cũng không chứng tỏ cậu không có cảm giác gì, trên thực tế đối tầm mắt bà như vậy cậu cảm thấy thực không thoải mái.

Tâm tình người pha trà sẽ ảnh hưởng tới hương vị trà thành phẩm, có thể đoán được, dưới dạng tâm tình này pha trà, tư vị khẳng định sẽ không khá được chút nào. Phụng lão phu nhân uống qua đủ loại trà ngon khi một ngụm trà này vào miệng nháy mắt liền nhíu mày, một ngụm nước trà ngậm trong miệng có chút nuốt không trôi, nhưng nghĩ đến đây là do Dạ Vân Sâm tự tay pha cho mình, lại cố nén khó chịu nuốt xuống, nhưng buông cái chén xuống liền không cầm lên lần nào.

Dạ Vân Sâm nhìn bà một cái, cảm thấy hiểu rõ, liền dừng động tác trên tay, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đối phương, tầm mắt cậu lạnh lùng thản nhiên, hoàn toàn không thấy chút thân cận như ngày đầu gặp gỡ, Phụng lão hơi ngẩn ra, loại thái độ mang theo bất hòa này, bà không có khả năng nhìn không ra. Trong lòng ẩn ẩn một tia không thoải mái, bà vẫn còn nhớ lần đầu gặp, thiếu niên với thần thái lạnh nhạt cười rộ lên lại có vẻ vô cùng ấm áp, trong nháy mắt người trước mắt lại biến thành cậu thiếu niên tận lực bảo trì khoảng cách, loại chênh lệch thật lớn này làm lòng bà có chút giật mình.

Bất quá Dạ Vân Sâm cũng không nhìn thấy vẻ giật mình trên mặt bà, sau khi dừng động tác liền lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, thấy Phụng lão mãi mà không mở chuyện, liền hơi hơi rũ xuống mí mắt, nhưng rất nhanh cậu lại nâng lên mắt nhìn bà, thản nhiên nói: "Lão phu nhân, nếu bà không có gì để nói thì chúng ra trở về đi." Cậu không muốn tiếp tục phí thời gian cùng bà nữa, loại chuyện này một chút ý nghĩa cũng không có.

Nghe vậy, Phụng lão nhất thời phục hồi lại tinh thần, cau mày: "Con cảm thấy ta gọi con ra sẽ không có chuyện gì sao?"

Dạ Vân Sâm trầm mặc không nói.

"Hơn hai tháng ắt hẳn cũng đủ để con tiêu hóa mọi chuyện rồi, suy nghĩ khi nào theo ta về nhà?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.