Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 88




Edit: Thủy Tích

Dạ Vân Sâm ghé vào trong ngực Cố Duệ từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, mãi cho đến khi hô hấp khôi phục bình thường vẫn an an tĩnh tĩnh tựa vào lồng ngực hắn, bộ dáng nhu thuận khiến Cố Duệ nhìn xem mà thập phần hưởng thụ, hắn đưa tay nhu nhu đầu Dạ Vân Sâm, nhẹ giọng hỏi: "Em đã hiểu ý của anh chưa?"

Dạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, yên lặng gật gật đầu. Cố Duệ nói rõ ràng đến vậy rồi cậu còn chỗ nào không hiểu nữa chứ? Cậu biết Cố Duệ muốn cậu được tự nhiên một chút, ở trước mặt hắn không cần phải để tâm quá nhiều thứ. Giống như Cố Duệ muốn cậu có thể tự tại một chút thì cậu cũng hy vọng Cố Duệ càng thêm cao hứng.

Rất nhiều thời điểm cậu có thể nhìn ra Cố Duệ muốn cùng cậu thân cận, nhất là sau hôn lễ, nhưng những tin đồn về Cố Duệ nhiều như vậy, trải qua nhiều chuyện cậu muốn không tin cũng không được, nếu đã vậy thì cậu đảm đương vị trí chủ động cũng không phải là không thể, vấn đề duy nhất chính là cậu không hề có chút kinh nghiệm gì, cho nên những bước đầu chỉ có thể bắt chước người khác thôi.

Nhưng mãi đến vừa rồi cậu bỗng nhiên ẩn ẩn có một loại cảm giác, Cố Duệ giống như cũng không hy vọng cậu quá chủ động. Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Cố Duệ, đôi mắt lượng lượng vô cùng nhu thuận, nói rằng: "Kỳ thật em chỉ muốn làm anh vui vẻ, nếu anh không muốn, về sau em không nhắc lại nữa."

Đối diện ánh mắt nhu thuận của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ cảm thấy trái tim mình giống như sắp tan chảy, cảm giác thỏa mãn trong lòng trướng đến tràn đầy, Vân Sâm của hắn sao có thể đáng yêu đến vậy chứ? Thậm chí có đôi khi hận không thể đem cậu đóng gói lại giấu vào trong túi áo thời thời khắc khắc mang theo bên mình, nhưng lại sợ người khác nhìn thấy. Loại cảm giác quý trọng một người này hắn chưa bao giờ có, cũng chỉ có Dạ Vân Sâm mới đủ khiến hắn sinh ra cảm xúc này.

Hắn ôm lấy thắt lưng Dạ Vân Sâm, hận không thể đem cậu xâm nhập vào trong thân thể chính mình.

Từng trận gió nhẹ lướt qua, hoa Tử Kinh không ngừng bay đầy trời, trên đầu hai người dính không ít cánh hoa, hương thơm như có như không quanh quẩn bên mũi lẫn nhau, dưới tình cảnh này, ai cũng không muốn phát ra tiếng đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp.

Chờ đến khi Dạ Vân Sâm cảm thấy mỹ mãn cùng Cố Duệ rời khỏi vườn hoa Tử Kinh thì trời đã gần trưa, Tiêu Vân đã sớm đặt chỗ ăn cơm ở gần đấy, đang đợi bọn họ đi qua. Làm một người dân địa phương, Tiêu Vân rất có tự giác làm chủ.

Thời điểm Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đi vào phòng ăn liền nhìn thấy Tiêu Vân đang ngồi cùng một chỗ với một người đàn ông anh tuấn khí thế bất phàm, ngay từ đầu Dạ Vân Sâm có hơi sửng sốt một chút, lăng lăng một hồi hơi hơi có phản ứng, mới hiểu ra người đàn ông này đại khái chính là một nửa khác của Tiêu Vân mà Cố Duệ đã nói qua với cậu. Nghĩ vậy, cậu không khỏi nghiêm túc đánh giác trên dưới người đàn ông này, phát hiện đối phương tuy rằng an an tĩnh tĩnh ngồi chỗ kia nhưng cả người khí thế khiến người khác vừa thấy liền biết không phải người tầm thường, lớn lên cũng thực anh tuấn, cũng miễn miễn cưỡng cưỡng xứng đôi với Tiêu đại thần của mình đi, bởi vì Tiêu đại thần của cậu không ai có thể sánh bằng!

Tiêu Vân cũng không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ miên man, chỉ ý cười ngâm ngâm mà giới thiệu bọn họ với nhau. Vì thế Dạ Vân Sâm mới biết được người đàn ông kia tên là Lôi Dạ, cậu suy tư trong chốc lát, phát hiện trong đầu không có một chút ký ức gì về người này, cũng liền không để ý tới nữa. Mà Cố Duệ là bạn đại học với Tiêu Vân đương nhiên sẽ nhận thức Lôi Dạ.

Tiếp đón lẫn nhau đơn giản rồi từng người ngồi về vị trí của mình, Cố Duệ ngồi bên cạnh Dạ Vân Sâm, Tiêu Vân ngồi đối diện cậu, trong phòng ăn phần lớn là thanh âm Dạ Vân Sâm cùng Tiêu Vân trò chuyện với nhau, Lôi Dạ cùng Cố Duệ tuy rằng không nói nhiều lắm lại sẽ không làm người có cảm giác tẻ nhạt. Một bữa cơm, không khí coi như ấm áp vui vẻ, hơn nữa hảo cảm của Dạ Vân Sâm đối Lôi Dạ cũng gia tăng không ít, vì thế càng thêm sùng bái Tiêu đại thần, không chỉ đàn dương cầm đàn đến tuyệt vời, liền ánh mắt cũng tốt đến thế!

Trên đường trở về luôn luôn cùng Cố Duệ cường điệu Tiêu đại thần có bao nhiêu lợi hại, Cố Duệ nghe được trong lòng ăn giấm không thôi, sau khi Dạ Vân Sâm không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần Tiêu Vân có ánh mắt tốt, rốt cục Cố Duệ nhịn không được quét mắt nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng trả lời một câu: "Ánh mắt của em cũng rất tốt."

Dạ Vân Sâm há mồm muốn nói: "...."

Hai người lưu lại đây hai ngày, ngày thứ ba liền đi đến địa điểm kế tiếp, hành trình tuần trăng mật lần này dự tính là hai tháng, bất quá kế hoạch thường không cản nổi biến hóa, hai người đi một chút dừng một chút, nơi này chơi nhiều hơn vài ngày, nói đó lưu nhiều trong chốc lát, đối với thời gian trôi qua đã không có khái niệm, chờ đến khi bọn họ ngồi trên máy bay riêng đã là hơn hai tháng sau rồi, so với dự định nhiều hơn gần một tháng.

Đây là lần đầu tiên Dạ Vân Sâm đi du lịch nước ngoài lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên được chơi đến vui vẻ như vậy. Hơn hai tháng, trong đầu chỉ là suy nghĩ kế tiếp muốn đi đâu chơi, muốn nhấm nháp mỹ thực ở địa phương nào, chân chân chính chính vứt bỏ tất cả, chuyến du lịch của hai người, thế giới riêng của hai người, tốt đẹp đến rối tinh rối mù.

Đáng lẽ ra còn muốn tiếp tục du lịch thêm chút nhưng hơn nửa tháng trước Cố phu nhân đã bắt đầu gọi điện thoại nhiều vài lần, tuy rằng từ đầu tới đuôi không hề có bất luận lời nói gì hối thúc bọn họ quay về nhưng trong lòng Dạ Vân Sâm hiểu rõ, đại khái là Cố phu nhân muốn bọn họ mau chóng trở về, huống hồ, Cố Duệ rời đi hơn hai tháng, công ty đã chồng chất một đống công việc cần hắn giải quyết, rất nhiều lần vào nửa đêm cậu nhìn thấy Cố Duệ phải đứng lên nghe điện thoại, phỏng chừng chính là người trong công ty gọi tới.

Lại không quay trở về, người trong công ty phỏng chừng đều sắp điên mất. Cho nên mặc dù vô cùng không muốn, Dạ Vân Sâm vẫn chủ động nói muốn quay về, Cố Duệ cũng không phản đối, nghe Dạ Vân Sâm nói muốn trở về hắn chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú cậu một hồi lâu, mới đem cậu kéo vào lồng ngực, thản nhiên mà nói "Lúc nào muốn đi nữa thì nói cho anh biết", có những lời này của hắn, Dạ Vân Sâm còn có cái gì mà tiếc nuối nữa chứ? Đã sớm cảm thấy mỹ mãn rồi.

Nửa ngày bay trên không trung, lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, Dạ Vân Sâm liền nhìn thấy Cố phu nhân mang theo một đám người chờ sẵn ở sân bay, hơn hai tháng không gặp, Cố phu nhân cũng không có gì biến hóa, nụ cười trên mặt vẫn đồng dạng thân thiết, nhìn một cái liền khiến cho nhân tâm sinh ra hảo cảm.

Sau khi biết Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ muốn trở về, mấy ngày nay Cố phu nhân vẫn luôn đều có chút đứng ngồi không yên, ngày qua ngày, hận không thể nhanh chóng nhìn thấy Dạ Vân Sâm. Trong lúc Dạ Vân Sâm không biết bà đã trộm mắng Cố Duệ không biết bao nhiêu lần, đi cái tuần trăng mật mà thôi, lại dám bắt cóc Vân Sâm ngoan ngoãn, nhu thuận của bà tận hai tháng, làm hại bà hơn hai tháng này không thấy được cậu, quả thật chính là đứa con bất hiếu mà!

Lúc này rốt cục nhìn thấy Dạ Vân Sâm, Cố phu nhân đã sớm cao hứng đến quên mất chính mình thề lúc vừa nhìn thấy Cố Duệ phải mắng cho hắn một trận, bước chân đi thật nhanh đến trước mặt Dạ Vân Sâm, lôi kéo tay cậu cao thấp đánh giá một hồi lâu, phát hiện cũng không có gì không tốt, còn dường như béo hơn chút, trên mặt nhiều thịt thịt hơn, càng khiến khuôn mặt thêm tinh xảo xinh đẹp. Vì thế cuối cùng vừa lòng mà gật gật đầu, lại ái muội mà chớp chớp mắt nhìn cậu, cười nói: "Nhìn qua sắc mặt rất không tồi, hơn hai tháng này hẳn là trôi qua rất dễ chịu đi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.