Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 82




Edit: Thủy Tích

Chờ đến khi hai người đã thu thập thỏa đáng xuống lầu thì đã gần tám giờ, tất cả thành Cố gia đều đã ngồi trong phòng khách, Cố lão gia tử, vợ chồng Cố phu nhân cùng với Cố Vân Hiên đều ở, khi nhìn thấy hai người đi xuống, ánh mắt đều tụ lại trên người hai người, hoặc im lặng, hoặc mỉm cười, cũng có lạnh nhạt, nhưng tổng thể đều mang theo thiện ý.

Đây là lần đầu tiên Dạ Vân Sâm nhìn thấy thành viên Cố gia có mặt đông đủ như vậy, trong lòng không khỏi có chút câu nệ, nhất là đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa cậu và cha của Cố Duệ - Cố Đình, trong lòng cậu càng thêm khẩn trương hơn.

Sau khi nhìn thấy Cố Đình, rốt cục Dạ Vân Sâm mới hiểu rõ khí tràng trên người Cố Duệ được di truyền từ ai, ngoại hình Cố Duệ kỳ thật có nét tương đồng với Cố phu nhân, nhưng khí chất lãnh đạm, thanh lãnh trên người lại không sai biệt với Cố Đình, nhưng so ra thì Cố Đình tương đối khó đối phó hơn một chút, cũng tương đối sắc bén hơn, dù sắc mặt bình thản quan sát người khác nhưng lại sinh ra cảm giác áp bách thật sâu.

Vừa nhìn thấy Dạ Vân Sâm, trên mặt Cố phu nhân liền lộ ra tươi cười sung sướng, vẫy vẫy tay gọi, ý bảo cậu đi qua, Dạ Vân Sâm tự nhiên là thuận theo, vài bước đã đi tới, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, trên tay đã bị Cố phu nhân nhét vào một ly sữa ấm áp, bà cười với cậu: « Tối qua ngủ có ngon giấc không? Uống ly sữa ấm trước đã. »

Dạ Vân Sâm trừng mắt nhìn, theo bản năng ôm chặt ly sữa trong tay, trên tay liền truyền tới độ ấm thoải mái, phản ứng chậm một nhịp mới nói lời cảm ơn Cố phu nhân. Nhưng không biết vì cái gì mà khi nhìn nụ cười trên mặt Cố phu nhân cậu lại cảm thấy tươi cười ấy không đúng lắm, giống như có một tầng ý nghĩa khác vậy, bất quá Cố phu nhân cũng không cho cậu có cơ hội suy nghĩ đã thúc giục cậu mau uống hết ly sữa.

Dạ Vân Sâm không còn cách nào đành phải ngoan ngoãn đem sữa trong ly uống xuống, Cố phu nhân vẫn luôn mỉm cười chăm chú nhìn cậu, càng xem sung sướng trong mắt lại càng rõ ràng, đứa con dâu này bà càng xem càng thích, vừa ngoan vừa manh, quả thật chính là sinh ra khiến người đau, nhìn một cái liền hận không thể đem nó sủng lên tận trời, thiếu niên mềm mềm manh manh như vậy mới là đứa con đáng yêu trong cảm nhận của bà nha!

Cố Duệ phía sau Dạ Vân Sâm đi đến trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng gật gật đầu với Cố lão gia tử cùng Cố Đình, cung kính gọi một tiếng: « Ông nội, ba. »

Nghe được thanh âm của hắn, Cố Đình thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chú Dạ Vân Sâm, nhìn về phía đứa con trai vẫn luôn khiến ông cảm thấy kiêu ngạo, hơi hơi vuốt cằm, đạm thanh nói: « Đã đông đủ, chúng ta dùng cơm thôi. »

Nói sao thì cũng là ngày mà gia đình có thêm thành viên mới cho nên bữa cơm đầu tiên cũng muốn mọi người cùng nhau dùng chung, đây là gia quy bất thành văn của Cố gia, không quản là chuyện quan trọng như thế nào, vào những dịp trọng đại như vậy mọi người phải rút ra thời gian để cùng nhau dùng một bữa cơm, người Cố gia đặc biệt xem trọng những bữa cơm đoàn viên như thế này.

Một năm nay bởi vì Cố thị đang khai thác thị trường nước ngoài, từ năm trước Cố Đình đã phải thường trú ở nước ngoài, khó được có ngày mọi người trong gia đình quây quần như vầy, cùng Cố phu nhân cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên đối với loại ngày này đương nhiên là càng quý trọng hơn. May mà Cố phu nhân là người biết cảm thông, biết ông công tác vất vả, thường thường đều sẽ rút ra thời gian rảnh rỗi bay sang nước ngoài gặp mặt cho nên tình cảm hai vợ chồng không có bởi vì khoảng cách mà bất hòa, ngược lại là càng thêm vững chắc.

Thời điểm biết Cố phu nhân tìm đối tượng kết hôn cho Cố Duệ, Cố Đình một chút kinh ngạc cũng không có liền tiếp nhận thông tin này, ông vô cùng tin tưởng mắt nhìn người của Cố phu nhân, qua nhiều năm như vậy cũng bởi vì có Cố phu nhân giúp ông xử lý ngăn nắp mọi chuyện trong nhà, không khiến ông phải nhọc lòng việc gì cả cho nên đối với mọi chuyện mà Cố phu nhân làm cho đến bây giờ ông không có chút dị nghị mà luôn lựa chọn tin tưởng.

Huống hồ ông cũng tin tưởng Cố Duệ sẽ không phải là loại người sẽ tùy ý để Cố phu nhân an bài mọi chuyện cho mình, nếu bản thân nó không nguyện ý thì vô luận Cố phu nhân có nói như thế nào nó cũng không có khả năng sẽ đồng ý, nếu ngay cả đương sự cũng không có ý kiến gì thì ông đương nhiên cũng không có ý kiến.

Cho nên tuy rằng đã sớm biết đến sự tồn tại của Dạ Vân Sâm, ông cũng không hề vội vã chạy về xem, gia huấn Cố gia chính là mỗi người đều phải có trách nhiệm với chuyện của mình, mặc dù là cha mẹ cũng chỉ có quyền cho ý kiến chứ không thể cường bách đối phương làm chuyện chính mình không nguyện ý. Cũng bởi vì vậy trong hôn lễ ngày hôm qua mới là lần đầu tiên Cố Đình nhìn thấy Dạ Vân Sâm, so sánh với ảnh chụp lại càng thảo hỉ hơn một chút, từ đó cho thấy ánh mắt Cố phu nhân quả nhiên không kém.

Người một nhà vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn bữa sáng, trong bữa cơm Cố Đình rất săn sóc chủ động hỏi han Dạ Vân Sâm, sau khi ăn xong Dạ Vân Sâm rõ ràng thân cận với ông hơn một chút, không giống ngày hôm qua mang theo câu nệ. Nhìn thấy nhanh như vậy mà Dạ Vân Sâm đã dung nhập vào Cố gia, Cố phu nhân vui như mở cờ trong bụng, thời điểm nhìn thấy Cố Đình cùng Dạ Vân Sâm nói chuyện phiếm với nhau, Cố phu nhân ngồi bên cạnh lại càng thêm vui vẻ.

Ăn xong bữa sáng, Cố Đình liền trở lại thư phòng xử lý công việc, công ty chi nhánh ở nước ngoài có mấy hạng mục đang vào thời kỳ mấu chốt cho nên Cố Đình không chỉ người trở về mà công việc yêu cầu phải xử lý cũng mang theo về, quả thật là một khắc cũng không thể đình lại, hơn nữa ngày mai đã phải bay trở về, may mà công việc đã sắp trở vào quỹ đạo, chỉ cần ông kiên trì thêm mấy tháng thì rất nhanh đã không cần phải qua bên kia nữa.

Trừ bỏ Cố Đình ra, các thành viên khác của Cố gia đều ngồi lại trong phòng khách nói chuyện phiếm, ánh mắt Cố phu nhân năm lần bảy lượt đảo lên cổ Dạ Vân Sâm, ý cười nơi khóe miệng thấy thế nào cũng giống như mang theo ái muội, Dạ Vân Sâm bị bà nhìn đến có chút không hiểu ra sao, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thừa dịp Cố phu nhân không tiếp tục nhìn, cậu tiến lại nói nhỏ bên tai Cố Duệ, « Vừa rồi mẹ nhìn em có chút kỳ lạ. » Bắt đầu từ hôm qua Dạ Vân Sâm đã bị bắt gọi theo Cố Duệ, nhiều lần bị sửa đến cuối cùng cũng đã nghe lời sửa miệng được rồi.

Nghe vậy, Cố Duệ quay đầu nhìn cậu một cái, lúc nhìn đến cổ ánh mắt bỗng nhiên hơi lóe lên một chút, vươn tay chỉnh chỉnh áo cậu, thản nhiên nói: « Áo có chút lệch. » Dấu răng lúc sáng hắn vừa cắn ra trên cổ cậu như ẩn như hiện lộ ra, khó trách sao ánh mắt Cố phu nhân lại biến đến ái muội như vậy.

Dạ Vân Sâm không hề hay biết gì, vừa nghe hắn nói vậy liền như bừng tỉnh đại ngộ mà gật gật đầu, không nghi ngờ gì.

Cố Vân Hiên đột nhiên "Hì hì" một tiếng bật cười, khiến Dạ vân Sâm không hiểu gì nhìn lại đây, khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Dạ Vân Sâm cười lại càng khoa trương hơn, khóe miệng rất nhanh rộng đến mang tai, không ngừng mà khoát khoát tay: « Không có gì, không có gì. » Sao lại có người ngốc như vậy chứ? Rõ ràng trước kia cảm thấy cậu ấy rất thông minh mà.

Bất quá Cố Vân Hiên rất nhanh vui quá hóa buồn, y cười như vậy nháy mắt đã hấp dẫn lực chú ý của Cố phu nhân, mày bà hơi hơi chọn, bỗng nhiên nói: « Vân Hiên, nhân sinh đại sự của Cố Duệ đã giải quyết xong, kế tiếp sẽ đến lượt con. »

« A? » Cố Vân Hiên cười hết nổi, tuy y không phải con ruột của Cố phu nhân nhưng từ nhỏ đã được bà nuôi lớn, không phải mẹ ruột cũng xem như là vậy, nếu Cố phu nhân muốn y làm cái gì y rất khó cự tuyệt, bởi vì y vô lực chống đỡ Cố phu nhân!

« Con còn trẻ nha... »

Lời này còn chưa nói xong đã bị Cố phu nhân đánh gãy, chỉ thấy ánh mắt bà nhẹ nhàng quét qua, nói: « Còn trẻ cũng có thể nói chuyện yêu thương, cũng không phải bắt con lập tức kết hôn! »

Cố Vân Hiên lập tức nói sang chuyện khác: « Chuyện chúng ta cần phải thảo luận hiện giờ phải là chuyện của anh và chị dâu, mẹ xem anh với chị dâu vừa mới kết hôn, tuần sau là đi hưởng tuần trăng mật, lúc này mà thảo luận chuyện của con không phải quá sớm sao? »

Nghe vậy, Cố phu nhân nhịn không được liếc y một cái, đương nhiên cũng biết y đang lảng sang chuyện khác, nhưng cũng lười đi vạch trần, tiếp tục nói chuyện phiếm với Dạ Vân Sâm. Cố Vân Hiên thấy lực chú ý rốt cục đã dời đi chỗ khác, không khỏi từng ngụm to thở ra, y thật sợ Cố phu nhân cứ ôm lấy vấn đề này không tha! May mà hiện giờ toàn bộ lực chú ý của Cố phu nhân đều đặt trên người Dạ Vân Sâm rồi, y tạm thời có thể không cần lo lắng nữa.

Thời gian một tuần nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trong chớp mắt đã trôi qua, Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm ngồi trên máy bay tư nhân đi hưởng tuần trăng mật, Dạ Vân Sâm vốn đã mong đợi ngày này thật lâu rồi, trừ bỏ lần đó đi chụp ảnh cưới, cậu chưa từng rời đi B thị, hơn nữa còn được đi cùng với Cố Duệ, chỉ có hai người bọn họ trong hành trình trăng mật, chỉ cần tưởng tượng thôi đã khiến trong lòng cậu nhịn không được nổi lên nhè nhẹ ngọt ngào.

Ngày mà bọn họ đi, trừ bỏ người Cố gia đi tiễn, Phụng lão phu nhân cùng Dạ lão gia tử cũng đột nhiên xuất hiện, nếu Phụng lão phu nhân không đột nhiên xuất hiện trước mặt, Dạ Vân Sâm thiếu chút nữa đã quên đi nhân vật này rồi, cũng tự nhiên mà quên luôn chuyện về thân thế của cậu nữa, mãi đến khi nhìn thấy bà đứng trước mặt cậu mới nhớ tới chuyện này.

Lần này xuất hiện ở đây ngoài chuyện đưa tiễn bọn họ, Phụng lão phu nhân chủ yếu là muốn nhắc nhở Dạ Vân Sâm một chút, bà không phải là người rất kiên nhẫn, nhưng nếu kiên nhẫn chờ đợi mà có thể đạt được mục đích thì bà không để ý miễn cường chính mình kiên nhẫn hơn chút.

Lần này bà cũng không kiêng dè người Cố gia, trước mặt người Cố gia bà bảo Dạ Vân Sâm sau tuần trăng mật phải cùng bà trở về Phụng gia, lúc ấy Cố phu nhân đã biết nội tình vừa nghe thấy mày nhịn không được dựng lên, Cố Duệ thì vẫn bất động thanh sắc nhưng đôi mắt lại không hề chớp mà trầm mặc nhìn Dạ Vân Sâm, Cố lão gia tử vốn không biết nội tình chờ một bên lại không rõ lí do mà nhìn Phụng lão phu nhân, nội tâm tràn đầy nghi hoặc.

Phụng lão phu nhân chọn thời điểm này nói chuyện, Dạ Vân Sâm không biết bà có dụng ý gì, trong lòng lại sinh ra một tia tức giận, đối với chuyện trở về Phụng gia trong miệng bà sản sinh nồng đậm chán ghét, vốn khi nhìn Phụng lão phu nhân không có cảm giác gì đặc biệt nhưng lúc này đây cậu đột nhiên có một loại phiền táo không muốn nhìn thấy đối phương.

Cứ cho là cậu là người Phụng gia thì thế nào? Lúc trước không cần cậu liền vứt bỏ, hiện giờ muốn cậu trở về liền phải ngoan ngoãn trở về sao? Chẳng lẽ xem cậu là con rối của bọn họ sao? Dạ Vân Sâm cậu cứ cho không phải là nhân vật quan trọng gì nhưng ít ra cũng còn là một con người, bà ấy không thể tôn trọng ý nghĩ của cậu một chút sao?

Thật sự cho rằng cậu là con rối không có cảm giác sao?

Bỗng nhiên liền có một loại ý nghĩ không muốn lại che giấu xúc động trong nội tâm nữa, có vài thời điểm đối với vài người không quan tâm đến có làm hại người khác hay không, cậu cần gì phải để ý chứ?

Cho nên Dạ Vân Sâm cái gì cũng chưa nói, thậm chí đáp lại một tiếng cũng đều lười mở miệng, cũng không thèm nhìn tới Phụng lão phu nhân một cái, chào tạm biệt Cố phu nhân xong thậm chí cũng không chờ Cố Duệ liền trực tiếp xoay người ngồi vào máy bay, lưu lại mọi người với sắc mặt khác nhau, Cố phu nhân là nội tâm mừng thầm, Cố lão gia tử cùng Cố Vân Hiên là kinh ngạc cùng buồn bực, bọn họ chưa từng nhìn thấy Dạ Vân Sâm lãnh đạm như vậy.

Mà Phụng lão phu nhân đang cố gắng khắc chế tâm tình, trên mặt vẫn hiện lên vài điểm bất mãn, nhưng khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm đi không quay đầu, cuối cùng vẫn chỉ bất đắc dĩ mà thở dài, năm đó đích thật bà vô cùng có lỗi với Dạ Vân Sâm, tâm cậu sinh bất mãn cũng là chuyện thường tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.