Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 6




Edit: Thủy Tích

Ở phía xa xa dường như còn mơ hồ truyền đến tiếng cười vui vẻ, mà càng bước đến gần mái đình này lại càng thêm u tĩnh, chỉ cách nhau một đoạn, mà lại như là hai thế giới.

Dạ Vân Sâm chậm rãi đi vào đình, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, theo thói quen tựa lưng vào cái cột phía sau. Gió đêm nhẹ nhàng phất qua sợi tóc trên trán cậu, mang theo một chút khí tức mùa hè.

Cậu mệt mỏi day day huyệt thái dương, tầm mắt tùy ý nhìn con cá chép bơi trong ao nhỏ phía xa xa, nội tâm vô thức mà suy nghĩ vẩn vơ, con cá chép nhìn như vô cùng tự do nhưng kỳ thật cả đời đều bị giam trong cái ao nhỏ tù túng này.

Chúng nó cũng không có khả năng thay đổi vận mệnh bản thân.

"Xoạch" một tiếng, thanh âm nhánh cây bị đạp gãy truyền đến đem Dạ Vân Sâm kéo về hiện tại. Cậu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Triệu Niệm đứng ở phía dưới đình, ngẩng đầu, ánh mắt không chút che giấu ác ý nhìn chằm chằm cậu.

Dạ Vân Sâm nhìn gã một cái rồi như không chút quan tâm mà thu hồi tầm mắt, xem đối phương tựa như không khí. Nhưng Triệu Niệm lại không thể chấp nhận có người lại xem nhẹ sự tồn tại của gã như vậy, gã bước nhanh tiếng về phía cậu. Sau khi đứng trước mặt Dạ Vân Sâm, thì từ trên cao nhìn xuống mà nói: "Dạ gia không dạy mày làm người phải có lễ phép sao? Nhìn thấy tao mà không thèm chào hỏi, mày cho là mày hơn người ở điểm nào? Bất quá chỉ là một cái DÃ-LOẠI".

Gã cũng không thèm đè ép thanh âm của mình vì thế ở cái địa phương vắng vẻ này lại có vẻ rất vang dội, quấy nhiễu những sinh vật trong ao làm bọn chúng hết con này tới con khác thức giấc bơi tới bơi lui khiến mặt nước trong ao gợn sóng li ti.

Dạ Vân Sâm không hiểu ra sao mà nhìn về phía Triệu Niệm, Triệu Niệm là người cậu quen mặt nhất trong khoa ngoại trừ Trần Vũ, đại khái là do người này thường xuyên chạy đến trước mặt cậu khẳng định sự tồn tại của bản thân, từ ngày đầu nhập học, Triệu Niệm chưa từng có ý định ngừng những hành động vô bổ này.

Hành động hôm nay thường xuyên có thể nhìn thấy, trừ bỏ lúc đầu còn thấy kỳ lạ, đến bây giờ đã thành thói quen. Một ngày nào đó mà Triệu Niệm không còn như vậy nữa, có lẽ cậu sẽ cảm thấy không quen.

Triệu Niệm thích nhất là đem hai chữ "DÃ LOẠI" treo ở bên miệng. Vẫn luôn cho rằng hai chữ này sẽ đả kích được cậu, nhưng chỉ có trời biết, đối với hai chữ này Dạ Vân Sâm một chút cũng KHÔNG ĐỂ Ý!

"Cũng phải, một đứa con riêng nghèo kiết xác làm sao có thể so với những người chân chính giàu có! Một DÃ-LOẠI không có giáo dưỡng cũng thực là bình thường!"

Không biết bạn có phải là người tốt không nhưng nếu tự dưng bị người khác chỉ vào mũi mà mắng như vậy thì làm sao có thể bình tĩnh nổi?! Nhưng Dạ Vân Sâm thì khác, lúc nghe thấy những lời nói không thoải mái, cậu đều sẽ tự động tránh đi, hoặc là nói, đối với những loại người như vậy, cậu cho tới bây giờ cũng không thèm nghe vào tai.

Vì thế kết quả là, không quản Triệu Niệm nói gì, Dạ Vân Sâm vẫn thủy chung không hé một lời, mặt không đổi sắc mà nhìn gã. Bởi vì cậu đang ngồi nên lúc nhìn Triệu Niệm không tránh khỏi phải hơi ngẩng đầu, tư thế này thập phần giống như đang chuyên chú lắng nghe nhưng nếu Trần Vũ có mặt ở đây, có thể nhìn ra ngay được là Dạ Vân Sâm lại đang ngẩn người.

Triệu Niệm nói rất nhiều lại một chút đáp lại cũng không có nên sắc mặt không khỏi càng khó nhìn hơn, gã liền cố gắng giương cao giọng: "Dạ Vân Sâm, tao đang nói chuyện với mày đó, mày có nghe không?"

"Hửm?" Dạ Vân Sâm lập tức hồi thần, đôi mắt vô tội chớp chớp nhìn về phía Triệu Niệm: "Cậu bạn học này, cậu đang nói chuyện với tôi sao?"

"Vô nghĩa! Nơi này chỉ có tao với mày, tao không nói chuyện với mày, chẳng lẽ là cùng ma nói hả?" Triệu Niệm cảm giác chính mình sẽ sớm tức khí mà chết. Mỗi lần đối mặt, Dạ Vân Sâm sẽ luôn khiến gã tức đến khó thở. Gã cố tình lại không thể khống chế chính mình mà đi dạy bảo Dạ Vân Sâm, nhưng đến cuối cùng người phải hứng chịu bài học lại là mình. Muốn nói trên đời này người khiến gã không vừa mắt nhất, không cần hoài nghi Dạ Vân Sâm chính là người đó.

Sự tồn tại của Dạ Vân Sâm luôn không ngừng nhắc nhở bộ dạng ngu ngốc của gã.

"A" Dạ Vân Sâm gật gật đầu, sau đó, sẽ không có sau đó.

Triệu Niệm xém chút nữa không nói nổi: "Dạ Vân Sâm, mày khẳng định là đang cố ý, tuyệt đối là cố ý!" Ngón tay gã chỉ vào Dạ Vân Sâm run run, rất giống với căn bệnh Parkinson: "Tao, tao, tao khẳng định sau khi mày gả đến Cố gia sẽ không còn đắc ý như vầy được nữa đâu".

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm dừng một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài đình, là một mảnh tối đen như mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có. Có lẽ sau vài giây đồng hồ, cậu quay đầu lại, dùng loại ánh mắt đạm mạc mà nhìn Triệu Niệm. Ánh mắt kia thế nhưng theo bản năng đẩy Triệu Niệm về sau một bước.

Nhưng ngay lập tức Triệu Niệm lại đắc ý dào dạt mà hô: "Mày cho là được gả vào nhà giàu thì tốt lắm sao?" Về những lời đồn đãi liên quan đến Cố đại thiếu gia Cố gia, cả B thị ai mà chưa nghe nói qua? Huống chi, trừ bỏ những lời đồn đãi đó đi, chỉ cần nhìn Dạ Vân Sâm được gả vào nhà giàu, đều khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái.

Người bên ngoài đều cho rằng một khi được gả vào nhà giàu sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng thế giới này vẫn luôn chú ý đến vấn đề môn đăng hộ đối, số lượng người có gia cảnh nghèo khó được gả vào nhà giàu mà được hưởng hạnh phúc có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phần lớn đều là có kết cục không tốt!

"Tao thật muốn nhìn xem một chút mày sau khi gả vào Cố gia có còn duy trì được vẻ mặt bình thản này không!" Triệu Niệm vô cùng oán giận vì dù gã có khiêu khích đến đâu, Dạ Vân Sâm trừ bỏ biểu tình bình thản vẫn là bình thản.

Nếu gã được một lần nhìn thấy bất kỳ biểu cảm khác trên khuôn mặt Dạ Vân Sâm thì nhất định sẽ thống khoái chết mất!

Dạ Vân Sâm thản nhiên nhìn gã một cái, bộ dáng hơi có chút nhàm chán, nói: "Vậy cậu cứ chờ mà xem!"

"Hừ!" Triệu Niệm kiêu căng hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có cảm giác giành chiến thắng. Bởi hơn một năm nay, đây là lần duy nhất gã cảm thấy mình đang chiếm thế thượng phong: "Bị người nhà mình xem như một quân cờ, Dạ Vân Sâm, mày cũng thật là đáng thương!" Ném một câu vui sướng lại, Triệu Niệm liền ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi như vừa lập được chiến công hiển hách lắm.

Dạ Vân Sâm tùy ý nhìn lướt qua bóng lưng gã, rồi lập tức thu hồi tầm mắt, hơi hơi dựa về phía sau, nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài, khuôn mặt trắng nõn lại được ánh trăng chiếu rọi có vẻ càng thêm nhẵn nhụi nhu hòa, giống như một món đồ sứ lạnh lẽo phát sáng.

Khi cậu đưa tay lên che đi hai mắt, động tác vô ý này khiến cho áo sơ mi trắng bị kéo lên lộ ra một ít xương quai xanh, làn da trắng nõn mịn màng không thua gì nữ sinh.

Cách đó không xa, một người đứng trong bóng cây nhẹ nhàng nhếch khóe môi, phát ra tiếng cười khẽ: "Hóa ra, đây là chị dâu tương lai của tôi sao?" Từ âm thanh có thể đoán đây là một người đàn ông trẻ tuổi, cũng trên dưới hai mươi, thân hình biếng nhác cao gầy tựa vào thân cây, khuôn mặt ẩn hiện dưới bóng cây khiến người khác không thấy rõ diện mạo.

Một người đàn ông khác đứng bên cạnh nghe vậy trầm mặc một chút mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "...Nếu gọi Dạ Vân Sâm thì hẳn là không sai."

Người đàn ông nói chuyện lúc nãy nghe vậy quay đầu sang nhìn gã, hơi hơi nhướng mày, cà lơ phất phơ nói: "Trần Nặc, nghe thanh âm của anh dường như có chút tiếc nuối? Đối với chị dâu tương lai có tâm tình khác sao?"

Thanh âm hắn cà lơ phất phơ phối hợp cùng với biểu tình tùy ý cơ hồ như nhau, nhưng lại khiến Trần Nặc mãnh liệt kinh sợ, rõ ràng bên trong còn mang theo ý tứ cảnh cáo, "Nhị thiếu nói cái gì vậy, tôi làm sao dám đối với bạn đời của Đại thiếu gia mang theo tầm tình không đúng chứ?"

Người đàn ông bị Trần Nặc gọi là Nhị thiếu cười như không cười mà nhìn gã, rồi lại quay đi, giống như rất không để ý mà nói rằng: "Không có là tốt. Nếu có người ngấp nghé với người của Cố gia, Cố Vân Hiên tôi đây sẽ là người giết hắn đầu tiên." Mặc dù dùng ngữ khí nhạt nhẽo nói nhưng lại khiến Trần Nặc ra một thân mồ hôi lạnh, nháy mắt liền câm như hến.

Ngẩng đầu thấy Cố Vân Hiên đã quay sang nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm, Trần Nặc mới trộm thở ra một hơi dài, bên tai lại nghe thấy Cố Vân Hiên tiếp tục bình luận: "Điều kiện ngoại hình ngược lại rất không tồi, cái mặt than kia cùng anh trai tôi thật giống nhau." Hắn vừa lòng mà huýt sáo "—cũng không biết có thể gợi lên thú tính của anh trai không nữa!"

Anh trai cậu không phải là bị cái kia sao!

Trần Nặc nhịn không được trong lòng thầm mắng một câu.

"Trần Nặc, cái biểu tình kia của anh là sao?" Vừa mới ngẩng đầu đã thấy Cố gia Nhị thiếu gia đang nhìn mình, Trần Nặc sợ tới mức lông tơ dựng thẳng lên liền bật thẳng người tỏ vẻ tâm mình vô cùng ngay thẳng: "Là biểu tình vô cùng đồng tình! Nhị thiếu nói cái gì đều đúng!"

Cố gia Nhị thiếu đối với hành động chân chó của gã tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ, khẽ hừ một tiếng, lúc này mới xoay bước nhẹ nhàng đi xa.

Trần Nặc lại có chút không nỡ mà liếc mắt nhìn Dạ Vân Sâm ở cách đó không xa, nhưng lập tức liền thu hồi tầm mắt, bước nhanh đuổi theo sau Cố Vân Hiên: "Nhị thiếu, sao đêm nay cậu lại ở nơi này?"

Thanh âm dần dần đi xa, trong mái đình mang phong cách cổ xưa, thiếu niên nãy giờ tựa vào cây cột đình vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ. Một trận gió đêm ngẫu nhiên thổi qua mang theo một chút hơi lạnh.

Thật lâu sau, lâu đến khi chung quanh không còn một tiếng động, lửa trại bên kia sớm đã tan, thiếu niên tựa vào cột đình vẫn không nhúc nhích bỗng động một cái, hai bàn tay che mắt chậm rãi buông xuống, cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm tối như mực, con ngươi trong trẻo, sâu thẳm có chỗ nào giống người vừa tỉnh ngủ chứ.

Thực sự là thanh tỉnh đến rõ ràng.

- -- quân cờ?

Cậu nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt, biểu tình không chút đau khổ cũng không có vui mừng.

Từ năm bảy tuổi bước chân vào cửa Dạ gia, cậu không phải luôn là một quân cờ sao?

CHƯƠNG 7:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.