Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 33




Edit: Thủy Tích

Đại khái là đã trải nghiệm qua một lần, cho nên khi Dạ Vân Sâm lần thứ hai tỉnh lại trong lồng ngực Cố Duệ, cậu một chút cũng không cảm thấy có cái gì kinh ngạc cả, thập phần bình tĩnh mà đem bàn tay đang ôm thắt lưng mình bỏ ra, muốn từ trên giường ngồi dậy.

Cố Duệ là một người có giấc ngủ rất nông, cơ hồ là Dạ Vân Sâm vừa động một cái hắn liền tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy một đám ngốc mao lộn xộn đứng lên, trước khi ý thức được hắn đã đưa tay xoa đám ngốc mao kia, xúc cảm mềm mại khiến hắn theo bản năng mà sờ sờ.

Dạ Vân Sâm: «... »

Ngẩng đầu, vẻ mặt Cố Duệ vô cùng đứng đắn nhìn cậu, ảnh ngược của cậu rõ ràng ẩn bên trong con ngươi tối đen của hắn, Dạ Vân Sâm ngẩn ngơ, chẳng biết tại sao, hai má trong nháy mắt liền nóng lên, vì để che giấu phản ứng kỳ lạ của mình, cậu ra tiếng đánh vỡ trầm mặc, hỏi: « Làm sao vậy? »

Sau khi câu nói phát ra, áp lực trên đầu cũng đột nhiên biến mất, Cố Duệ thu tay đặt trên đầu cậu về, mà trong nháy mắt cậu trừng mắt nhìn, Cố Duệ đã từ trên giường ngồi dậy, thuận miệng trả lời một câu: « Không có gì. » Đôi tay vẫn còn cảm nhận được xúc cảm mềm mại do sợi tóc của đối phương lưu lại, hắn phát hiện hắn càng ngày càng thích đụng chạm người này.

Dạ Vân Sâm mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn, ngơ ngác mà "A" một tiếng, nhìn Cố Duệ xuống giường đi đến phòng tắm, mãi cho đến cửa phòng tắm "Ba" một tiếng đóng lại, cậu mới thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ánh dương quang ngoài cửa sổ, có chút khó hiểu mà gãi gãi đầu.

- -- là ảo giác của cậu sao? Vì cái gì cậu cảm thấy Cố Duệ có chỗ nào không giống trước?

Bất quá điểm nghi vấn nho nhỏ đó cũng không dừng lại trong lòng cậu lâu lắm, chưa tới một khắc cậu đã đem nó ném ra sau đầu. Dù sao đối với cậu mà nói, Cố Duệ vẫn luôn là một người thật khó hiểu.

Thời gian nghỉ phép ba ngày hai đêm sắp hết, ăn xong bữa sáng bọn họ liền phải quay về. Ba ngày cũng không tính là lâu nhưng đối với một sinh viên như Dạ Vân Sâm mà nói, đã đủ khiến cậu thiếu hụt một ít chương trình học. Mặc dù có Cố Duệ giúp chào hỏi giáo sư, không cần lo lắng bị trách phạt, nhưng là vẫn có chuyện khiến cậu phiền não, tỷ như một chút bài chuyên ngành cậu nghe không hiểu.

Dưới chân núi « Ngọc Giản Sơn », đơn giản mà cáo biệt, Cố lão gia tử cùng Cố phu nhân trực tiếp về lại Cố trạch, còn Cố Duệ đưa Dạ Vân Sâm về lại trường học.

Xe còn chưa tới cổng trường, Dạ Vân Sâm trước tiên đã nhìn thấy Trần Vũ đang tựa cổng. Bởi vì không muốn để Trần Vũ đợi lâu, Dạ Vân Sâm cũng không cùng Cố Duệ nói thêm gì nhiều, chờ xe dừng lại, chào tạm biệt Cố Duệ xong cậu liền mở cửa xe bước xuống, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về hướng Trần Vũ đang đứng. Chỉ bởi vì cậu muốn tìm Trần Vũ để bù lại một chút kiến thức mấy ngày nay thôi nhưng dừng trong mắt Cố Duệ, lại giống như có một ý vị khác.

Ánh mắt Cố Duệ nặng nề nhìn theo Dạ Vân Sâm, không nói được một lời, mà không có Cố Duệ phân phó, tài xế cũng không dám khởi động xe rời đi, đợi nửa ngày cũng không có chỉ thị, tài xế nhịn không được từ sau kính chiếu hậu trộm liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, rõ ràng vẫn là một khuôn mặt không đổi sắc như trước nhưng chẳng biết tại vì sao, trong tim tài xế liền nhịn không được run rẩy một chút.

Anh ta như thế nào đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí trong xe nháy mắt thấp xuống? Rõ ràng điều hòa vẫn chạy bình thường nha!

Ý nghĩ trong lòng cũng không chút nào hiển lộ lên trên mặt, tài xế theo tầm mắt hắn nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Trần Vũ vươn tay vỗ vỗ bả vai Dạ Vân Sâm, sau đó anh ta liền cảm giác được khí áp trong xe càng giảm thấp xuống hơn nữa.

Làm tài xế riêng của Cố Duệ lâu như vậy, anh ta chưa từng nhìn thấy Cố Duệ lộ ra cảm xúc rõ ràng như vậy, kinh hách bên ngoài, tài xế càng nhiều hơn là tò mò, nhìn nhìn hai người không biết gì ngoài xe lại nhìn nhìn Cố gia đại thiếu mặt trầm như nước trong xe, cuối cùng bởi vì bổn phận cấp dưới nên liền áp xuống tâm lý tò mò, lựa chọn ngậm miệng không nói gì.

Nhưng tuy lái xe lựa chọn ngậm miệng không nói, lại không đại biểu rằng Cố Duệ cho phép hắn ngậm miệng, trong nhất thời áp suất thấp bao phủ toàn bộ xe, thanh âm thanh lãnh của Cố đại thiếu gia không trong dự liệu vang lên, « Biết người đó là ai không? » Ngữ khí thản nhiên khiến người khác không suy đoán được thái độ hắn giờ phút này.

Tài xế đã theo bên cạnh hắn nhiều năm lại chưa bao giờ có thể hiểu biết được hắn, bởi vậy trong nhất thời cũng không hiểu được dụng ý hắn đột nhiên hỏi như thế làm gì, bất quá vẫn là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cấp dưới, có hỏi tất đáp, cẩn thận châm chước một khắc, mới thật cẩn thận mà trả lời: « Đại thiếu, nam sinh kia là bạn của Dạ Tam thiếu. » Nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: « Dường như có thể thường xuyên nhìn thấy họ cùng một chỗ. »

Lời nói của tài xế là thật, nhiều lần anh nhận được lệnh đến rước Dạ Vân Sâm đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ đi chung, nhìn nhiều khó tránh khỏi sẽ hiếu kỳ, có một lần rốt cục nhịn không được hỏi vị trợ lý kia, mới biết được họ là bạn cùng lớp, cũng ở cùng một phòng, chính là bạn tốt của nhau.

Nghe tài xế nói xong, Cố Duệ cũng không có phản ứng gì, tầm mắt lãnh đạm vẫn đi theo bóng dáng hai người nơi cổng trường, mặt không đổi sắc mà nhìn hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trường học, mãi đến thân ảnh họ biến mất nơi cổng trường người đến người đi, Cố Duệ mới không nói thêm gì thu hồi lại tầm mắt.

Tài xế từ sau kính chiếu hậu nhìn nhìn hắn, vẫn không hiểu thái độ của hắn, do dự một chút, thanh âm thật nhỏ mà nỏi thêm một câu: « Tiểu Trương có nói, người vừa rồi tựa hồ chính là bạn duy nhất của Dạ Tam thiếu, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè. » Tiểu Trương trong miệng gã chính là trợ lý của Cố Duệ, tại thời điểm mấu chốt như thế trợ lý Tiểu Trương đại khái sẽ không ngờ rằng trong tình huống mà anh ta không biết anh ta đã bị tài xế không chút do dự mà bán triệt để.

Trầm mặc một khắc, Cố Duệ liền tránh đi cái đề tài này, thản nhiên nói: « Đi thôi. »

Tài xế nhẹ nhàng thở ra, khởi động xe rời đi.

Trong việc học, Dạ Vân Sâm chỉ có thể nói là tàm tạm, thành thích vừa không quá tốt, cũng sẽ không kém quá, nói ngắn gọn chính là một sinh viên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, nếu không phải bởi vì điều kiện ngoại hình xuất sắc, cậu tuyệt đối sẽ là loại người rớt trong một đám đông cũng không thể nào tìm ra được.

Lần này vô duyên vô cớ ba ngày không lên lớp, cố tình còn có môn chuyên ngành, nếu muốn qua được kỳ thi cậu phải học bù lại mới được, thường thường loại thời điểm này, Trần Vũ sẽ có công dụng, đừng nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Trần Vũ mà lầm, trên thực tế gã chính là học bá, nếu muốn học bù tìm gã quả không sai.

Một cú điện thoại của Dạ Vân Sâm, Trần Vũ liền chỉ có thể nhịn đau hủy buổi tối cùng học muội xinh đẹp, tuy rằng là một bộ dáng hung hăng, khóc trời gào đất lên án Dạ Vân Sâm có bao nhiêu vô nhân đạo nhưng gã vẫn là ngoan ngoãn giúp Dạ Vân Sâm bổ túc một khóa. Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, hai người mới kết thúc chương trình học bù, Dạ Vân Sâm đề xuất mời gã ăn khuya, Trần Vũ nhất thời một câu oán hận đều coi như không có.

Ngồi trong nhà hàng nhỏ, Trần Vũ vô cùng phỉ nhổ chính mình không có lập trường, một bữa ăn khuya thế nhưng đã mua được gã, thật sự là rất không nguyên tắc!

Hai người chọn món xong. Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Trần Vũ chợt nhớ đến một chuyện, ngữ khí ái muội hỏi ra vấn đề khiến gã nghẹn cả một đêm: « Vân Sâm, người lúc chạng vạng đưa cậu về chính là Cố gia đại thiếu sao? »

Dạ Vân Sâm đang cúi đầu nhìn thực đơn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gã, thành thực mà gật gật đầu: « Làm sao vậy? »

Trần Vũ mỉm cười: « Xem ra tớ không đoán sai, mấy ngày nay cậu đều cùng một chỗ với Cố gia đại thiếu đúng không? »

Dạ Vân Sâm khó hiểu nhìn gã, « Không phải nha. »

« Không phải? » Trần Vũ thần tình kinh ngạc, « Không cùng Cố gia Đại thiếu hai người một thế giới, vậy cậu làm cái gì? »

Dạ Vân Sâm nói: « Không chỉ cùng một chỗ với Cố Duệ, còn có Cố lão tiên sinh cùng Cố phu nhân nữa, chúng tôi ngây người ở Ngọc Giản Sơn vài ngày. »

Nghe cậu nói xong, Trần Vũ nháy mắt ngạc nhiên mà trừng lớn hai mắt, « Thì ra không chỉ theo Cố gia Đại thiếu thế giới hai người, còn một mình đi gặp người lớn trong nhà! Vân Sâm, cậu được nha! Đến, đến, đến, mau nói cho tớ biết, Cố lão tiên sinh cùng Cố phu nhân đối cậu như nào? Có phải giống mẹ chồng độc ác trong truyền thuyết vẫn luôn gây khó khăn cho cậu không? » Ngắn ngủn một câu, trong đầu Trần Vũ đã não bổ xuất ra một vở kịch mẹ chồng độc ác ngược đãi con dâu mới về nhà chồng chiếu lúc tám giờ.

« Không có, bọn họ đều đối tôi thật tốt. » Dạ Vân Sâm thành thực nói, vừa nghĩ tới Cố lão gia tử cùng Cố phu nhân, trong lòng cậu liền không nhịn được trở nên ấm áp, « Cố lão tiên sinh còn tặng tôi chậu hoa làm quà gặp mặt nữa. » Bây giờ bồn hoa đó còn đặt trong phòng Cố Duệ ở Ngọc Giản Sơn.

Trần Vũ: «... » Điều này sao không giống trong tưởng tượng của gã? Gã cho rằng loại người giống như Cố gia vậy, tất nhiên sẽ không đem Dạ Vân Sâm để vào mắt, « Bất quá như vậy cũng tốt! » Trần Vũ phóng tâm mà gật gật đầu, « Tuy rằng Cố gia Đại thiếu không thể nhưng ít ra gả qua đó cũng không cần lo lắng sẽ bị mẹ chồng ngược đãi, sinh hoạt về sau sẽ càng không ưu sầu. »

Dạ Vân Sâm: «... » Đối với Trần Vũ nhớ mãi không quên chuyện Cố Duệ là "một người không thể", Dạ Vân Sâm đã không biết nên nói gì cho phải, đương sự là cậu còn không để ý, như thế nào người ngoài cuộc như gã so với cậu còn khẩn trương hơn?

Trần Vũ còn muốn tiếp tục đề tài này, may mà rốt cục đồ ăn đã được mang lên, cuối cùng có thể tạm thời dừng lại miệng của Trần Vũ, Dạ Vân Sâm nhẹ nhàng thở ra.

Ăn xong bữa khuya thật nhanh đã sắp mười một giờ, cổng ký túc xá đúng mười một giờ sẽ đóng, hai người chạy thật nhanh cuối cùng đuổi kịp trước khi ký túc xá đóng cửa. Hai người khác cùng phòng ký túc xá hằng năm cũng không ở cho nên khi trở về Dạ Vân Sâm không nhìn thấy bọn họ cũng không để ý lắm.

Mỗi người thay phiên tắm rửa liền bò lên giường chuẩn bị đi ngủ, mới vừa định nằm xuống, điện thoại đặt dưới gối bỗng nhiên chấn động một chút, tâm cậu không khống chế được mà nhảy lên một cái, điện thoại cậu đó giờ đều không có ai tìm, mà tại lúc này gửi tin nhắn cho cậu, ắt hẳn chính là Cố Duệ.

Tâm tình không thể nói rõ mà cầm lấy điện thoại, mặt trên rõ ràng là hai chữ "Cố Duệ" như trong dự kiến, trái tim vốn bình tĩnh không tự giác mà phiếm lên một vòng lại một vòng vui sướng.

Ngủ ngon.

Hai chữ vô cùng đơn giản, dấu chấm tròn ngắn gọn rõ ràng, giống như loại cảm giác người ta cảm thấy từ Cố Duệ, Dạ Vân Sâm nhịn không được hơi hơi nở nụ cười. Hắn quả nhiên là thực cố gắng muốn làm tròn thân phận một người bạn đời hoàn mỹ.

Lập tức lại nhịn không được nghĩ tới đối phương khiết phích nghiêm trọng, rõ ràng là thật không thích tiếp xúc tứ chi cùng người khác lại thật sự muốn miễn cưỡng chính mình cùng ở một gian phòng với cậu, còn có một khuôn mặt gần như vô lại muốn mình lau khô tóc cho hắn đêm qua nữa, còn gọi là có qua có lại, nghĩ nghĩ, một chút buồn ngủ cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, ý cười nơi khóe miệng ngược lại càng thêm sâu sắc.

Sao lại có một người đáng yêu như vậy chứ?

Trần Vũ đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, vừa nhấc đầu lại nhìn thấy Dạ Vân Sâm ngồi trên giường ngẩn người, tổng thể trên mặt rất bình thản thế nhưng vậy mà còn mang theo nụ cười thản nhiên, độ cung khóe miệng rõ ràng như thế nói là do gã hoa mắt gã cũng không tin.

« Vân Sâm, vừa rồi cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? » Kỳ thật căn bản gã cũng không cần hỏi, còn thể nghĩ đến cái gì chứ? Trong khoảng thời gian này, người khác có thể không nhìn thấy Dạ Vân Sâm có biến hóa nhưng gã là người thân nhất với cậu cũng nhìn đến nhất thanh nhị sở, cậu có những thay đổi đó không phải đều bắt đầu từ khi nhận thức Cố gia Đại thiếu sao?

Bị gã nói như vậy, Dạ Vân Sâm nháy mắt phục hồi lại tinh thần, chần chờ một chút, nhẹ khẽ lắc đầu, « Không nghĩ gì cả. » Cậu nhớ rõ, Trần Vũ cũng không giống như tán thành chuyện cậu quan tâm nhiều đến Cố Duệ, vậy nên cậu vẫn là nên ít biểu hiện ra hảo cảm với Cố Duệ trước mặt Trần Vũ một chút đi. Bản thân cậu rất rõ ràng một chuyện, hảo cảm của cậu đối Cố Duệ theo thời gian trôi qua mà ngày càng tăng thêm.

Dạ Vân Sâm rất nhanh trả lời tin nhắn của Cố Duệ, cũng là hai chữ ngủ ngon, lập tức liền tắt đi điện thoại ném sang một bên.

Trần Vũ nhìn cậu, trong lòng không tiếng động mà thở dài, không nói gì nữa, tắt đèn liền bò lên giường, « Đi ngủ đi. » Gã cảm thấy chính mình rất mâu thuẫn, rõ ràng biết chuyện Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ không thể thay đổi được, nhưng lại không nhịn được tò mò bát quái, đồng thời cũng bởi vì Dạ Vân Sâm có thể gả vào hào môn mà cao hứng.

Nhưng cùng lúc gã cũng không hy vọng Dạ Vân Sâm gả cho Cố Duệ, đối với gã mà nói, tình yêu là phải chân chính kết hợp, dù bộ phận nào bị thiếu hụt cũng đều không hoàn mỹ. Bởi vì loại ý nghĩ này mà tâm tình của gã đối với chuyện này vẫn đều luôn rất phức tạp cùng mâu thuẫn.

Nhưng không quản tâm tình Trần Vũ mâu thuẫn như thế nào, đối với chuyện này gã vô lực thay đổi cũng là sự thật. Hôn lễ giữa Cố gia cùng Dạ gia vẫn luôn ngay ngắn có trật tự mà tiến hành, mỗi ngày đi qua, khoảng cách đến hôn lễ lại càng gần hơn, các truyền thông lớn B thị thậm chí cũng đã bắt đầu tranh nhau đưa tin về hôn lễ giữa hai nhà.

Đương nhiên, tin tức đều phải qua Cố gia ngầm đồng ý mới dám đưa ra ngoài. Tin tức Dạ Vân Sâm cùng Cố gia đến Ngọc Giản Sơn nghỉ phép cách ngày đã được truyền ra, nếu không trải qua ngầm đồng ý của Cố gia, căn bản không có một nhà truyền thông nào dám đưa tin, dù sao bọn họ còn muốn sống yên ổn tại B thị.

Tin tức truyền ra đều là tin tốt, tất cả đều tuyên truyền Cố gia Đại thiếu cùng Dạ tam thiếu tình cảm có bao nhiêu tốt, thậm chí ảnh chụp Cố Duệ dắt tay Dạ Vân Sâm cũng đã bị đăng lên, tuy rằng chỉ là một gương mặt nghiêng, độ phân biệt cũng không cao lắm, nhưng người nhận thức Cố Duệ cùng Dạ Vân Sâm đều có thể nhận ra người trên báo chí chính là bọn họ.

Thời điểm Dạ Vân Sâm xem được phần tin tức này là vào ngày tổ chức vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu còn mời Cố Duệ làm bạn nhảy nữa. Xem được tin tức, cậu thật cẩn thận mà nghiên cứu phần tin tức này nửa ngày, vẫn không nghĩ ra tấm ảnh chụp này được chụp vào lúc nào, Cố Duệ nắm tay cậu vào lúc nào nhỉ? Vì cái gì cậu một chút ấn tượng đều không có?

« Vân Sâm, sao cậu còn chưa thay quần áo? Vũ hội sắp bắt đầu rồi! »

Cách thời gian vũ hội bắt đầu còn hai giờ, phần lớn mọi người đã trang điểm, thay quần áo ổn thỏa cả rồi, Dạ Vân Sâm lại vẫn là một bộ dáng không nhanh không chậm, Trần Vũ đứng một bên chỉ có thể lo lắng suông liền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở chút.

Dạ Vân Sâm vẫn là nhìn chằm chằm tờ báo kia, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: « Không vội, còn có thời gian, cũng không phải là vội vàng đi đầu thai. » Còn hơn tiếng lận, thời gian vẫn rất dư dả.

Trần Vũ đã đổi xong quần áo: «... »

« Bạn nhảy của cậu đâu? Như thế nào còn chưa tới? » Trần Vũ chợt nhớ tới chưa từng nghe Dạ Vân Sâm nhắc qua về bạn nhảy, « Cậu không phải là không mời bạn nhảy đó chứ? »

Nói đến bạn nhảy, cuối cùng Dạ Vân Sâm cũng đem lực chú ý ra khỏi tờ báo, ngẩng đầu nhìn hướng Trần Vũ, vô tội nói: « Tôi chưa nói cho cậu biết sao? »

« Nói cho tớ biết cái gì? »

« Tôi mời Cố Duệ nha! »

Trần Vũ: «... »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.