Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 3




Edit: Thủy Tích

Bà mới không tin rằng bà ưu tú như vậy, mà con trai bà lại mắc cái bệnh đó đó.

Cố phu nhân nói xong mới phát hiện Cố Duệ chẳng có tí phản ứng nào, trong lòng hiện lên một tia bất đắc dĩ đồng thời trên mặt cũng có chút phẫn nộ. Đứa con trai này của bà, dù có kén cá chọn canh thì cũng không tìm thấy một chỗ nào không tốt, một chỗ duy nhất khiến bà không biết phải làm sao đó là tính tình nó quá lạnh nhạt.

Mặc dù khi đối xử với người mẹ là bà vẫn tương đối nhu hoà một chút, nhưng vẫn sẽ khiến người ta có cảm giác thật lạnh nhạt. Giống như là nó tự tạo cho mình một cái lá chắn vô hình, tự đem chính mình tách ra khỏi hoàn cảnh xung quanh.

Tuy ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài không ngừng. Một bên nhớ nhung thời điểm con trai còn nhỏ cũng từng manh chết người, chẳng hiểu tại sao lớn lên lại không đáng yêu nữa mà lại ưu sầu như ông già. Một bên lại ra sức khuyên nhủ: "Dạ gia Tam công tử là do mẹ trải qua tầng tầng suy xét, cuối cùng mới định ra một người vừa lòng để làm con dâu đó. Thân thể và các phương diện khác đều đạt tiêu chuẩn, về sau nếu muốn mang thai cũng không thành vấn đề. Chờ hai tháng nữa, nó tròn mười tám tuổi, liền tính toán đến chuyện kết hôn thôi."

Nói xong câu cuối cùng: "Liền tính toán đến chuyện kết hôn thôi" Ngữ khí giống như "Hôm nay trời thật đẹp", là một dạng tùy ý. Nhưng chỉ có trời mới biết, bà vì hôn sự của đứa con trai này tâm can đều muốn nát. Cũng đã 25, 26 tuổi mà một mối nhân duyên cũng chưa có, mỗi lần bà đề cập đến chuyện này thì y như rằng đều trầm mặc, mặc cho bà nói gì cũng vô dụng.

Đến đây, Cố phu nhân thật sự không nhịn nổi nữa, truyền ra tin tức muốn tuyển bạn đời cho hắn, thế mà Cố Duệ lại không có phản đối, đối việc bà làm có thể nói là chỉ đâu đánh đó, này nhưng khiến Cố phu nhân mừng phát điên rồi. Nhanh chóng bắt tay chuẩn bị, trong một mớ hỗn độn định ra Dạ gia Tam công tử.

Liên hôn lần này đã được ký kết, mối hôn sự này không thể chạy đi đâu được.

"Con lát nữa phải đem tư liệu về đối phương nhìn xem, ký tên vào "Hiệp nghị hôn ước", hôn lễ con không cần lo lắng, mẹ sẽ cho người tìm những người chuyên nghiệp làm đến ổn thỏa."

Nghe vậy, Cố Duệ hơi hơi vuốt cằm, tỏ vẻ không có ý kiến, cũng không có bộ dáng vui vẻ chờ mong nên có, lặng im nghe Cố phu nhân nói nói một thôi một hồi rồi mới được thả đi. Cầm túi tư liệu về phòng, việc đầu tiên làm khi trở về phòng là đem nó ném đến một góc không nhìn tới trên bàn làm việc, rồi đến phòng tắm rửa tay.

Hắn không dùng nước để rửa tay, mà dùng xà phòng tỉ mỉ tẩy rửa mấy lần, rồi dùng nước rửa lại một lần mới coi như tạm xong.

Từ phòng tắm đi ra, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, hắn dừng một chút rồi mới không nhanh không chậm bắt máy. Là Kha gia đại công tử Kha Sĩ Lăng gọi tới, đây là người duy nhất không hề e dè tính tình lạnh nhạt của hắn mà mặt dày mày dạn đem hắn làm bạn tốt. Vì nghe tin hắn sắp kết hôn, mặc dù đang ở nước ngoài cũng phải gọi điện "an ủi" bạn mình một chút.

"Đến nói với tôi, người sắp nhảy vào bể khổ cùng cậu là ai, để tôi còn đi an ủi hắn đây?" Từ di động truyền ra một thanh âm cà lơ phất phơ, tràn ngập ý tứ chờ xem kịch vui, xuyên qua điện thoại cũng có thể liên tưởng đến dáng vẻ sung sướng khi người khác gặp họa của người này.

Cố Duệ an tĩnh chờ gã nói xong, lập tức lạnh nhạt trả lời: "Cậu nếu ghen tị, tôi có thể nói với Kha phu nhân rằng cậu cũng muốn lập gia đình!"

"Đừng! Đừng! Đừng! Tôi cũng không muốn sớm như vậy mà đã phải từ bỏ cuộc sống độc thân đâu" Kha Sĩ Lăng phản đối mãnh liệt: "Mẹ tôi từ sớm đã lo lắng cho hôn nhân đại sự của tôi, cậu mà nói vậy chả khác nào hại chết tôi rồi. Tôi sai, tôi nhận sai còn không được sao?"

Cố Duệ thản nhiên nói: "Trễ rồi!" Liền không thèm để ý tiếng la cực kỳ thê thảm ở đầu dây bên kia, quyết đoán cúp máy cái rụp.

Nhìn đồng hồ một cái, sắp đến giờ cơm tối, vì thế hắn liền đem điện thoại di động thả về chỗ cũ, đi xuống lầu. Về phần bộ tài liệu kia sớm đã bị hắn quẳng ra sau đầu.

- ----.-----

Đại học Andsel là trường đại học quý tộc nổi tiếng ở B thị. Tại đây, hầu hết đều là con ông cháu cha thành phố B. Tuy nhiên, bất luận ở nơi nào cũng không có khả năng chỉ toàn là quý tộc.

Đại học Andsel cũng không ngoại lệ, vì muốn có thêm danh tiếng nên trường học hằng năm cũng sẽ tiếp nhận một số sinh viên điều kiện gia đình tuy bình thường nhưng có thành tích học tập xuất sắc. Các sinh viên này được phân vào cùng một lớp, gọi là lớp Chiêu sinh đặc biệt.

Người ta cho rằng, những sinh viên xuất thân từ lớp Đặc biệt này sau khi tốt nghiệp hoàn toàn không cần phải lo lắng về tương lai sau này, chỉ cần vừa tốt nghiệp đã có khối công ty xếp hàng cho bọn họ chọn chọn lựa lựa. Bởi lẽ học ở trường quý tộc B thị sẽ có điều kiện kết giao với các nhân vật không tầm thường, cho nên dù tranh nhau đến vỡ đầu cũng sẽ nghĩ biện pháp cho con cháu mình được chen chân vào.

Nhưng chuyện đâu có dễ dàng như họ tưởng. Dù có cơ hội gặp mặt những người trong giới thượng lưu xa xa kia, cũng không nhất định có thể dung nhập vào đó đâu. Cái gọi là xã hội thượng lưu chính là đối với những người có gia cảnh thường thường sẽ trực tiếp bài xích, cơ hồ sẽ không tiếp nhận ngoại giới, có thể không tiếp xúc sẽ tận lực tránh xa.

Các sinh viên thuộc lớp Chiêu sinh đặc biệt cũng không ngoại lệ. Nếu muốn làm quen với con ông cháu cha trong trường, thì đầu tiên sẽ bị bắt trở thành những chân sai vặt gọi đến gọi đi, căn bản không có quan hệ ngang hàng.

Trần Vũ là một sinh viên thuộc lớp Chiêu sinh đặc biệt. Ngày đầu tiên đặt chân đến trường đại học đã phải hứng chịu ánh mắt xem thường cùng xa lánh của đám phú nhị đại. Gã cũng tức giận, cũng bất đắc dĩ qua, nhưng lâu dần lại xem như không có gì. Tuy rằng hiểu được, nhưng mỗi ngày chỉ có một mình đi lại trong trường cũng không ít lần cảm thấy cô đơn.

Mãi đến học kỳ thứ hai của năm học, một sinh viên mới chuyển đến trong ban bọn họ, chính là Tam thiếu gia của Dạ gia. Tuy là Dạ gia cũng không tính là danh môn nhưng cũng có chút địa vị, theo lẽ thường ắt hẳn cũng sẽ được tiếp đón, nhưng không như suy đoán, thế nhưng cậu ấy cũng giống gã bị mọi người xa lánh.

Sau mới biết được, Tam công tử này là con riêng bên ngoài của Dạ lão gia, đến năm bảy tuổi mới được mang về nuôi nấng tại Dạ gia. Đây được xem là bí mật không ai không biết của giới quý tộc B thị.

Dạ gia Đại tiểu thư Dạ Tư Viện cùng em trai Dạ Nguyên Giang đối với Dạ Vân Sâm thù ghét ra mặt, có bị mù mới không thấy sóng ngầm trong đó. Vì vậy, nếu cùng Dạ Vân Sâm lui tới làm quen sẽ đắc tội với hai người bọn họ. Bọn sinh viên trong trường tuy tuổi tác không lớn nhưng đã sớm quen với loại huyết tinh phong vũ như thế này rồi nên sẽ không ngu ngốc mà chuốc phiền toái vào thân.

Dù Dạ gia ở thành phố B so ra thì kém hơn tứ đại gia tộc, nhưng lực ảnh hưởng cũng không nhỏ. Do đó, bọn họ thà đắc tội với một đứa con riêng còn hơn là đắc tội với cả Dạ gia.

Những người đó tự cho là Dạ Vân Sâm khi bị xa lánh sẽ sống không được tốt, từ đó có thể lấy lòng bọn Dạ Tư Viện. Đáng tiếc, Dạ Vân Sâm không để hành động mình bị xa lánh ở trong mắt, mãi cho đến khi Trần Vũ đã thân thiết hơn với Dạ Vân Sâm mới nhận thấy điều này, hoặc là nói, Dạ Vân Sâm căn bản không để ý đến những người này. Cùng học hai năm trời, những người đó tên gì cậu còn không biết đầy đủ nữa.

Trong thế giới của Dạ Vân Sâm, có rất ít thứ khiến cậu cảm thấy hứng thú, nhiều thời điểm cậu chỉ dùng để ngẩn người.

Lúc đầu, Trần Vũ cứ nghĩ Dạ Vân Sâm lạnh nhạt thật ra là loại người tâm cơ khó lường, khiến gã đối Dạ Vân Sâm sinh ra cảm giác kinh sợ, còn đặc biệt xem đối phương là loại người nội hàm, mà sau này gã mới nhận ra chỉ là do mình tưởng tượng hơi quá thôi, haha.

Một ngụm máu phun dài cả thước!

Quả nhiên, sẽ có thời điểm nhận ra ánh mắt của bản thân có vấn đề a có vấn đề!

"Lần này tôi không cùng cậu đi ngoại khóa, phải chú ý một chút, không được đi lạc đó!" Đối với Dạ Vân Sâm tùy lúc tùy chỗ đều có thể ngẩn người, Trần Vũ đặc biệt lo lắng. Do có việc đột xuất nên gã không thể cùng cậu đi ngoại khóa với lớp càng không an tâm về tên này, ai, từ sau khi gặp Dạ Vân Sâm gã có xu thế biến thành một con gà mái mẹ a~

Thẳng tới khi Dạ Vân Sâm khẳng định ghi nhớ hết rồi, gã vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, nhưng lại không có biện pháp khác, cuối cùng cúp điện thoại trong sự lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại, Dạ Vân Sâm đã đem những dặn dò của Trần Vũ ném ra sau đầu. Tại lúc lớp trưởng không kiên nhẫn thúc giục, cậu bước lên xe, chỗ ngồi trên cơ bản đã sắp lấp đầy, quét mắt một vòng, theo thói quen đi đến ghế gần cuối ngồi xuống.

Quãng đường có chút xa, phải hơn một giờ mới đến nơi. Bất quá đối với bọn sinh viên con ông cháu cha chuyến ngoại khóa này cũng không hiếm lạ, nếu đây không phải là chuyến đi do nhà trường tổ chức, còn tính trong điểm cuối kỳ, không có tình huống đột xuất không cho phép vắng mặt, thì bọn họ còn lâu mới tham gia. Bởi vậy, trên đường đi, bầu không khí trong xe không hề náo nhiệt, bọn sinh viên đều là bộ dáng không chút hứng thú.

Tối hôm qua, Dạ Vân Sâm ngủ không ngon là do Dạ Tư Viện nửa đêm mới về nhà lại còn phát ra âm thanh rất lớn đánh thức cậu. Cho nên, sau khi lên xe Dạ Vân Sâm liền nhắm mắt ngủ bù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.