Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 12




Edit: Thủy Tích

Tiệc sinh nhật vẫn duy trì liên tục đến gần mười một giờ mới chấm dứt, trong lúc đó Cố phu nhân luôn mang theo Dạ Vân Sâm bên cạnh, thật sự muốn đem cậu trở thành người nhà. Những người nguyên bản không đem Dạ Vân Sâm để vào mắt, sau khi nhìn thấy thái độ của Cố phu nhân trong lòng liền một phen suy nghĩ, thành ra thái độ đối đãi Dạ Vân Sâm cũng càng thêm thân thiết hơn.

Bất quá Dạ Vân Sâm cũng không thèm chú ý, bởi cả buổi tối, ngoại trừ Cố phu nhân đi chỗ nào cũng mang theo mình, đằng sau cậu còn kéo theo hai cái đuôi nhỏ, vô luận cậu đi đâu cũng nhắm mắt theo sát. Tên là "Cố Tiểu Thần", theo đuôi đại khái là do cảm thấy áy náy khi làm cậu rơi xuống nước, bên cạnh đó còn tự nhận mình là nam tử hán nên phải gánh vác trách nhiệm với Dạ Vân Sâm.

Mà một cái đuôi khác là "Triệu Tiểu Dĩnh" - đem cậu trở thành "tình địch", đối cậu như hổ rình mồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn nhúm lại, một khi phát hiện khoảng cách giữa cậu cùng Cố Duệ hơi gần chút cô bé lập tức hét lên với một thanh âm bén nhọn « Không cần tới gần Duệ ca ca ».

Thường thường vào lúc này Cố Tiểu Thần sẽ nhảy ra « nghĩa chính ngôn từ » mắng cô bé không biết xấu hổ, « Vân Sâm ca ca mới là cô dâu của Duệ ca ca, cậu là người quái dị không biết xấu hổ! »

Sau đó sẽ dẫn phát ra một cuộc chiến bằng nước miếng. Hai đứa nhỏ cãi nhau đến độ mặt đỏ tai hồng khiến cho mọi người hiểu thế nào là tra tấn của ma âm xuyên não. Cũng để cho lỗ tai của mình được yên tĩnh, Dạ Vân Sâm vô cùng tự giác duy trì khoảng cách an toàn vừa đủ với Cố Duệ.

Khi yến tiệc sắp tới thời điểm kết thúc, khách khứa cũng lục tục cáo từ. Do Dạ Thiểm vẫn luôn không nói là muốn về, Dạ Vân Sâm chỉ có thể tiếp tục đi theo bên người Cố phu nhân. Một bên chịu đựng "tiểu tình địch" không ngừng bắn ánh mắt phun lửa về phía mình, một bên chào tạm biệt cùng các vị khách, thật vất vả đến khi khách khứa về hết rốt cục Dạ Thiểm cũng nói phải về.

« Cũng không còn sớm, chúng ta nên về thôi! »

Cố phu nhân còn chưa mở miệng, Cố Tiểu Thần theo đuôi đã bật người nhảy đến, « Vân Sâm ca ca phải về sao? » Một đôi mắt to tròn không chút che giấu luyến tiếc, tay nhỏ bé đầy thịt cấp tốc kéo lấy tay Dạ Vân Sâm không thả, không muốn để Dạ Vân Sâm đi.

Cố phu nhân trong lòng cũng có chút không muốn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, khi nhìn thấy phản ứng của Cố Tiểu Thần, bà nhịn không được có chút buồn cười, « Xem ra Tiểu Thần thật thích con, có thời gian liền ghé sang chơi với nó nhé! » Ai cũng có thể nghe ra được Cố phu nhân muốn mượn danh nghĩa Cố Tiểu Thần mời Dạ Vân Sâm đến nhà chơi.

Cố phu nhân luôn muốn có một đứa con gái nhu thuận, đáng tiếc vẫn không như ý nguyện. Đứa con độc nhất luôn là một bộ mặt lạnh tâm lạnh. Đợi bao năm, rốt cục cũng chờ đến lúc thấy một đứa con dâu nhu thuận, tuy rằng con dâu là nam sinh cũng không khiến trong lòng bà có điểm không vui.

Lúc trước nhìn ảnh chụp đã thấy đứa nhỏ này trắng nõn trắng nà, một bộ dáng bé ngoan, lớn lên lại thập phần xinh đẹp, khí chất trên người cũng thực sạch sẽ, nồng đậm vẻ tri thức, càng khiến người khác cảm thấy thoải mái. Đây không phải là lần đầu bà nhìn thấy Dạ Vân Sâm người thật. Lúc còn chưa quyết định mối hôn sự này bà có đến tận trường học quan sát, dù sao cũng là tìm bạn đời cho con trai tất nhiên phải cẩn thận một chút, sau khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm, bà thật nhanh mà quyết định chính là đứa bé này.

Đứa nhỏ hợp với tâm ý như vậy, bà tuyệt đối không thể buông tha. Nếu Cố Duệ không đáp ứng cùng cậu kết hôn, bà nhất định cũng phải đem cậu về Cố gia, nhận cậu làm con nuôi cũng không tồi.

Duyên phận qua đôi mắt quả thật kỳ diệu, có vài người thấy một lần sẽ không muốn thấy nữa, mà có vài người, ngay từ cái nhìn đầu tiên liền sẽ cảm thấy thật thích, hận không thể cùng đối phương thân cận thêm một chút, thêm chút nữa.

Bà thích Dạ Vân Sâm, chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Quả thật là hận không thể lập tức khiến Cố Duệ đem cậu cưới về nhà ngay.

Trong lòng Cố phu nhân nghĩ gì, Dạ Vân Sâm đương nhiên là không biết. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với trưởng bối, Dạ Vân Sâm cũng không từ chối bà, gật đầu đáp ứng: « Vâng, có thời gian con sẽ đến! » Vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bàn tay Cố Tiểu Thần, mỉm cười nói: « Lần sau sẽ mang đồ ăn ngon cho em! »

Cố Tiểu Thần rối rắm giãy giụa nửa ngày rốt cục vẫn đánh không lại đồ ăn ngon, «...Em muốn ăn bánh ngọt. » Nó đang trong giai đoạn thay răng, mẹ nó sợ nó bị sâu răng vẫn luôn nghiêm khắc không cho nó ăn đồ ngọt, mà đứa nhỏ nào mà chẳng yêu thích đồ ngọt. Đối với Cố Tiểu Thần luôn không có biện pháp hưởng thụ mỹ vị của đồ ngọt mà nói, bánh ngọt ngọt ngào tuyệt đối vô cùng hấp dẫn.

Cố phu nhân đảo mắt liền nhìn thấy Triệu Tiểu Dĩnh đồng dạng một bộ rối rắm nhíu mày, không nhịn được mỉm cười, đùa: « Tiểu Dĩnh cũng muốn ăn bánh ngọt của cô dâu Duệ ca ca sao? »

Triệu Tiểu Dĩnh là con gái của Triệu gia Đại thiếu Triệu Hoa Hiên. Từ lần đầu nhìn thấy Cố Duệ liền mong ước làm cô dâu của Cố Duệ, « Tớ là cô dâu của Duệ ca ca » là câu cô bé nói nhiều nhất.

Nghe Cố phu nhân nói xong, trên mặt Triệu Tiểu Dĩnh rõ ràng xuất hiện vẻ giãy giụa. Một hồi lâu mới bỗng dưng trừng hai mắt, "Hừ" một tiếng hùng hổ nói: « Con mới không cần bánh ngọt của tình địch ».

Lời nói của đứa nhỏ khiến những người có mặt không nhịn được nở nụ cười, Cố phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không lại trêu Triệu Tiểu Dĩnh, ngược lại nói với Cố Duệ trầm mặc một bên: « Cũng không còn sớm, Cố Duệ, con tiễn Vân Sâm và Dạ tổng về đi. » Một cái là "Vân Sâm", một cái "Dạ tổng", liền hiểu được Dạ gia Tam công tử được xem là người nhà Cố gia, nhưng lại không tìm thấy ý tứ Cố gia cùng Dạ gia từ nay về sau thân như người một nhà.

Dạ Thiểm cũng không để ý Cố phu nhân lãnh đạm với mình, như trước khéo léo nở nụ cười, « Làm phiền con rể Cố ». Cố Dạ hai nhà sắp kết thành thân gia, Dạ Thiểm gọi Cố Duệ một tiếng "con rể" cũng không tính là cái gì. Nhưng hai nhà rốt cục chưa chính thức làm thông gia, Dạ Thiểm thật sự gọi quá sớm.

Dạ Vân Sâm liếc nhanh nhìn Cố Duệ, phát hiện sắc mặt đối phương không có biến hóa gì, như trước vẫn là một bộ lạnh lùng thản nhiên, trong lòng bỗng có loại cảm giác nói không nên lời.

Có chút nhẹ nhàng thở ra nhưng tựa hồ lại có điểm hơi mất mát.

Cảm giác mất mát thản nhiên này cùng thích không có quan hệ gì, cậu thật sự không thích Cố Duệ nhưng khi biết đối phương chính là bạn đời tương lai của mình cũng sẽ nhịn không được đi chú ý đối phương. Nhưng Cố Duệ lại không như vậy, từ đầu tới giờ, thái độ Cố Duệ không hề có chút biến hóa gì, ngay cả khi Cố phu nhân tuyên bố hôn sự của hai người, Cố Duệ cũng không hề liếc nhìn cậu một cái.

Cảm giác bị người ta xem nhẹ kỳ thật rất không thoải mái. Nhưng lúc này Dạ Vân Sâm cũng không ý thức được loại cảm giác bị người xem nhẹ này trước giờ không phải chưa trải qua nhưng tựa hồ cũng không có cảm giác không thoải mái như bây giờ.

Cố phu nhân mang theo hai cái đuôi nhỏ líu ríu về phòng nghỉ ngơi. Cố Duệ tự mình đưa Dạ Vân Sâm ra cửa. Tuy Cố Duệ không nói nhiều lắm nhưng khi đưa bọn họ ra ngoài, dọc đường đi cũng có thể vui vẻ trò chuyện cùng Dạ Thiểm.

Chủ yếu là Dạ Thiểm tìm đề tài, dù sao cũng trên thương trường lăn lộn nhiều năm, tuy trong lời nói phần lớn là lấy lòng Cố Duệ nhưng cũng không khiến người khác thấy phản cảm, ngược lại giống như chỉ là tán gẫu bình thường, cả đoạn đường cũng không quá tẻ nhạt.

Dạ Vân Sâm trầm mặc đi phía sau hai người, cũng không biết đi vào cõi tiên từ lúc nào, tầm mắt vô ý thức luôn dừng trên người Cố Duệ. Chắc là do tầm mắt quá mức trắng trợn khiến Cố Duệ quay lại nhìn cậu mấy lần, đáng tiếc cậu cũng không nhận thấy, mãi đến lúc Dạ Thiểm gọi cậu một tiếng mới kéo hồn cậu về được, phát hiện mình đã đi đến cửa lớn.

Dạ Thiểm nói: « Con rể, thời gian cũng không còn sớm, con sớm một chút về nghỉ ngơi. »

Cố Duệ không nói nhiều, hơi hơi vuốt cằm, thái độ lãnh đạm khiến Dạ Vân Sâm cho rằng hắn sẽ trực tiếp xoay người đi vào, không nghĩ tới thế nhưng hắn sẽ đột nhiên nhìn về phía mình, thanh âm nghiêm nghị, nói: « Chiều mai cậu có rảnh không? »

Lời vừa nói ra khiến Dạ Vân Sâm hơi hơi sửng sốt. Dạ Thiểm nhíu mày, ý cười đầy mặt liếc nhìn bọn họ một cái lập tức khom lưng chui vào xe, lưu lại khoảng trống cho bọn họ.

Trong nhất thời chỉ còn lại hai người Cố Duệ và Dạ Vân Sâm, ánh đèn đường màu vàng ấm áp bao phủ lên người hai người, đem bóng dáng hai người kéo dài, hơi hơi lập lờ, nhìn qua giống như hai người đang thân mật ôm lấy nhau hòa cùng một chỗ.

Dạ Vân Sâm khép lại miệng do kinh ngạc mà hơi hơi mở ra, thành thành thật thật trả lời: « Chiều mai có một tiết học ».

« Ân ». Cố Duệ gật gật đầu, thanh thuyến thanh lãnh, « Tan học tôi sẽ đón cậu, đi chọn nhẫn. » Hắn nói xong, ánh mắt chuyên chú lại lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Dạ Vân Sâm. Dạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, đó là một đôi mắt xếch xinh đẹp, nếu như thời điểm nhìn người không lạnh nhạt thì tuyệt đối là một đôi mắt đẹp đến kinh ngạc.

Hắn thu hồi tầm mắt, trầm mặt một chút, «...Ân? ».

Dạ Vân Sâm sửng sốt, « Chiều mai có một tiết học ».

Cố Duệ lúc này mới xoay người đi vào, Dạ Vân Sâm nhìn theo dáng người hắn, thật lâu mới thu lại tầm mắt.

Sau khi trải qua náo nhiệt của bữa tiệc vừa rồi, Cố gia vào ban đêm có vẻ phá lệ an tĩnh, Cố Duệ chuẩn bị đi về phòng, lúc đi ngang phòng Cố Vân Hiên, cửa phòng bỗng nhiên mở ra từ bên trong, Cố Vân Hiên với khuôn mặt không có hảo ý từ sau cửa bước ra.

« Anh, anh vừa mới đi tiễn chị dâu hả? » Vừa nói đồng thời trong đôi mắt hắn ta không khó có thể nhìn ra một tia bát quái.

Cố Duệ liếc nhìn hắn ta một cái, cước bộ lại không ngừng, đi thẳng tới phòng mình, Cố Vân Hiên chưa từ bỏ ý định, nhắm mắt liền theo đuôi, « Anh, sau khi nhìn thấy người ta, anh không có gì muốn nói sao? »

« Không có? » Cố Duệ thậm chí mày động cũng không động liền trực tiếp trả lời.

Cố Vân Hiên nhíu mày, dừng bước, mãnh liệt nói: « Anh, có nhiều lúc không hiểu anh đang nghĩ gì! »

Cố Duệ dừng lại, xoay người nhìn hắn ta, « Cậu muốn nói cái gì? »

« Anh rõ ràng có thể từ chối, vì sao phải đồng ý loại yêu cầu hoang đường này? » Cùng một người chưa hề có tiếp xúc gì kết hôn, nếu nói là loại hôn sự thương nghiệp thì có thể hiểu, nhưng vấn đề là đây không phải loại hôn sự đó, thậm chí thân phận địa vị đều có thể thấy là do đối phương trèo cao. Quả thật là hoang đường!

« Lại không ai buộc anh lập tức kết hôn! Cưới một người mình không biết, cùng sống qua cả đời, loại chuyện này ngẫm lại liền thấy sợ, anh vì cái gì còn có thể duy trì bộ dáng bình tĩnh đó chứ? » Tuy rằng hắn ta thừa nhận điều kiện ngoại hình của Dạ Vân Sâm không thể chê, nhưng đối với anh hắn đều vô dụng, hắn ta tình nguyện anh trai mình có thể ở cùng một chỗ với người anh ấy thích, đối phương bình thường cũng không sao.

Cố Duệ nói: « Nếu sớm muộn đều phải kết hôn, bây giờ cưới cùng với sau này cưới có khác nhau sao? »

Cố Vân Hiên hoàn toàn không đồng ý, « Về sau anh có khả năng gặp người mình thích, cùng người mình thích kết hôn không phải sẽ vui vẻ hơn sao? »

Cố Duệ thản nhiên hỏi ngược lại: « Hai mươi lăm năm đều không thể gặp được người ấy, cậu cảm thấy về sau khả năng anh có thể gặp người mình thích là bao nhiêu? »

Cố Vân Hiên: «... » Hắn ta thật sâu thở dài, « Em không nên thảo luận vấn đề này với anh, là em sai. » Hắn ta không nên cùng cái tên tâm tư lạnh nhạt này bàn luận cái đề tài này, quả thật tự khiến bản thân mất mặt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.