Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 110: [Phiên ngoại 1: Bóng đèn]




Edit: Thủy Tích

Thời gian thoáng cái trôi qua, chớp mắt Dạ Vân Sâm đã cùng Cố Duệ kết hôn được năm năm rồi. Tính từ năm hai đại học tạm nghỉ về sinh bánh bao một năm, năm nay là năm thứ năm, cũng vừa vặn là thời điểm Dạ Vân Sâm tốt nghiệp, giống với những người khác, trước mắt Dạ Vân Sâm phải đương đầu với vấn đề kiếm việc làm sau đại học.

Sau khi cùng Cố Duệ tìm tòi nghiên cứu một đoạn thời gian, ý định của cậu chính là trước tiên dựa vào năng lực chính mình tự đi kiếm việc thử xem, mà ý của Cố Duệ lại là muốn lợi dụng chức quyền trên tay an bài cho cậu một công việc nhẹ nhàng, nhưng bởi vì bị Dạ Vân Sâm cự tuyệt cho nên cũng không giúp được gì. Ở rất nhiều chuyện, Cố Duệ đều tôn trọng ý nguyện của Dạ Vân Sâm, tuy rằng nội tâm hắn kỳ thật không muốn Dạ Vân Sâm ra ngoài, nhưng nếu cậu muốn thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Dạ Vân Sâm đương nhiên hiểu rõ sự săn sóc của Cố Duệ, nhưng cậu cảm thấy chính mình là một người đàn ông, nếu không có sự nghiệp riêng thì nói ra liền chính cậu cũng tự khinh bỉ chính mình. Tuy rằng mấy năm nay cậu cũng có đi theo Cố Duệ làm một ít đầu tư, cho dù không đi làm cũng có thể thoải mái dễ chịu mà sống cả đời, nhưng con người luôn phải có hoài bão thì nhân sinh mới không buồn tẻ.

Mà làm một người đàn ông có chồng có bánh bao, Dạ Vân Sâm tỏ vẻ cậu cần phải suy xét công việc càng muốn phức tạp hơn người khác nhiều. Cũng bởi vậy, vào thời điểm các bạn học đã rục rịch điền hồ sơ, viết lý lịch các kiểu thì cậu vẫn còn đang rối rắm về phương hướng công tác của chính mình, rối rắm tới rối rắm đi đều nhanh mất hai tháng.

Cố Duệ trơ mắt nhìn cậu rối rắm như vậy một thời gian, lúc sau rốt cuộc hạ tối hậu thư, nếu cậu thật sự muốn tìm việc làm, mà trong hai tháng nữa vẫn còn chưa quyết định được mình nên làm gì thì liền tùy vào hắn đến an bài. Sau khi nghe xong, Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng chưa chắc đây không phải là một biện pháp hay, dù sao đến lúc đó nếu không thích vẫn có thể đổi mà, vì thế liền đồng ý.

"Nhưng trước tiên em muốn nhắc nhở anh một chút, ở thời điểm em đi tìm việc làm anh không cần nhúng tay vào, nếu để em phát hiện ra anh làm điều gì gạt em, em liền---" Cậu suy nghĩ không biết phải cảnh cáo như thế nào mới có hiệu quả, giây lát sau nói: "---phân phòng ngủ với anh một tháng."

Cố Duệ: "..."

"Ba ba có muốn ngủ cùng Tiểu Dạ không?" Thanh âm trẻ con mềm mại ướt át chậm rì rì vang lên, Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ mới phát hiện không biết từ khi nào mà Cố Tiểu Dạ mặc áo gấu con đã đứng ở trước cửa phòng bọn họ, hai tay ôm gối đầu, một đôi mắt vừa đen vừa sáng chớp chớp nhìn họ, khuôn mặt nhỏ phấn nộn đô đô thịt, dùng lời nói của Cố gia nhị thiếu Cố Vân Hiên nói, chính là muốn manh chết người ta, nhìn đến cái manh vật như vậy tâm đều muốn tan chảy mất.

Cố Tiểu Dạ nhìn nhìn Dạ Vân Sâm, lại nhìn nhìn Cố Duệ, phát hiện bọn họ đều không chịu trả lời vấn đề của mình, liền hỏi lại một lần, "Ba ba có muốn ngủ cùng Tiểu Dạ không?" Một bên vừa hỏi một bên đã "thịch thịch thịch" chân ngắn chạy tới bên người Dạ Vân Sâm.

Lúc này Dạ Vân Sâm mới kịp phản ứng, vươn tay tiếp được bánh bao đang chạy về phía mình, tươi cười không tự giác tràn đầy trên mặt, "Sao Tiểu Dạ còn chưa ngủ vậy?"

Cố Tiểu Dạ vươn cánh tay trắng nõn ôm cổ Dạ Vân Sâm, mềm mại nhúc nhích nói: "Tiểu Dạ muốn cùng ba ba cơ."

"Không được." Dạ Vân Sâm còn chưa trả lời, Cố Duệ đứng bên cạnh đã mặt vô biểu tình cự tuyệt yêu cầu của nhóc. Cố Tiểu Dạ nhíu nhíu cái mũi, ôm chặt cổ Dạ Vân Sâm hơn, "Tiểu, Tiểu Dạ hỏi ba ba, daddy không tính!" Càng nói thanh âm càng nhỏ dần đi, đặc biệt là khi nhìn tới biểu tình tràn ngập lãnh đạm của Cố Duệ, không khỏi hơi sợ mà càng ôm chặt Dạ Vân Sâm.

Nghĩ đến daddy của người khác có bao nhiêu là ôn nhu, Cố Tiểu Dạ tức khắc liền có chút ủy khuất, mếu máo, một bộ sắp khóc tới nơi, ôm Dạ Vân Sâm ủy khuất lên án: "Ba ba, daddy rất dữ..."

Thấy thế, Dạ Vân Sâm đau lòng vỗ về lưng Cố Tiểu Dạ, một bên trừng mắt với Cố Duệ, cảnh cáo: "Nếu anh lại chọc cho Tiểu Dạ khóc, em sẽ cùng anh tách ra ngủ trong hai tháng!"

Cố Duệ hơi hơi nhíu mày, còn không có mở miệng, liền thấy Cố Tiểu Dạ vẻ mặt vốn sắp khóc, dưới góc độ Dạ Vân Sâm không nhìn thấy được cười hề hề nhìn hắn, hai mắt hàm chứa hai giọt nước to long lanh có chút nào sợ hãi đâu?

Quả thật là một cái tiểu phôi đản!

Cố Duệ: "..."

"Ba ba, Tiểu Dạ hơi sợ, Tiểu Dạ muốn ngủ cùng với ba ba."

"Không được!" Lại là kiên định cự tuyệt, Cố Tiểu Dạ trừng mắt nhìn về phía daddy xấu xa, miệng bẹp một cái, đang chuẩn bị xuất ra nước mắt, Cố Duệ hơi hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: "Đó là lão bà của ta, muốn ngủ tìm lão bà của mình đi!"

Cố Tiểu Dạ chớp chớp đôi mắt, đáng thương hề hề nói: "Tiểu Dạ phải ngủ cùng với lão bà của daddy!"

"Bán manh cũng vô dụng."

"Ô ô ô, Tiểu Dạ liền phải ngủ cùng với lão bà của daddy!" Bánh bao nhỏ ủy khuất mà nói, ôm Dạ Vân Sâm đến gắt gao, một bộ thề không buông tay.

Dạ Vân Sâm đau đầu nhìn cảnh tượng mỗi buổi tối đều phải diễn ra, trong lòng bất đắc dĩ đồng thời lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Năm nay Cố Tiểu Dạ đã ba tuổi, tính cách cũng không biết là giống ai, vô cùng tinh nghịch, hơn nữa đặc biệt dính Dạ Vân Sâm, chỉ cần cậu ở nhà liền tuyệt đối sẽ không rời khỏi cậu một thước, Dạ Vân Sâm đi đến nơi nào, liền lẽo đẽo theo sau trở thành một cái đuôi nhỏ, có đôi khi Dạ Vân Sâm không rảnh phản ứng nhóc, nhóc liền một mình ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chơi trò chơi ghép hình.

Mà chỉ cần lúc nào Dạ Vân Sâm nhàn rỗi, nhóc liền vứt bỏ hết thảy chạy tới bên người Dạ Vân Sâm làm nũng, đối với hành vi muốn độc chiếm Dạ Vân Sâm của con trai, Cố Duệ đương nhiên vô cùng bất mãn, đặc biệt thời điểm muốn cùng Dạ Vân Sâm hai người một thế giới, thì lúc nào cũng sẽ bỗng dưng xuất hiện một cái bóng đèn sáng mù mắt người! Thật sự hận không thể nhét cái bóng đèn này vào bụng lại!

Mỗi buổi tối đến giờ đi ngủ, Cố Tiểu Dạ sẽ ôm gối đầu đến đây bán manh, thế cho nên có thật nhiều buổi tối Cố Duệ đều phải một người phòng không gối chiếc, đối với loại chuyện này hắn căm thù đến tận xương tủy, trong lòng âm thầm muốn ngăn chặn chuyện này xảy ra!

Cố Duệ nói: "Con đã trưởng thành rồi, phải học ngủ một mình."

"Daddy cũng là người lớn mà, cũng phải học ngủ một mình."

"Người lớn đều phải ngủ cùng lão bà của mình."

"Con cũng muốn lão bà của daddy là lão bà của con."

Lão bà Dạ Vân Sâm bị hai người tranh giành: "..."

Mặt vô biểu tình nhìn nhìn hai cha con Cố Duệ, trong lòng càng thêm không muốn thừa nhận người vẻ mặt vô cùng trang nghiêm lại đang làm ra hành động ấu trĩ đó là chồng mình, thật sự có một loại cảm giác không muốn nhìn thẳng.

Dạ Vân Sâm ôm Tiểu Dạ đặt lên giường, cởi giày, nhàn nhạt nói: "Đêm nay cha con hai người ngủ cùng nhau đi, em đi ngủ phòng khách."

Cố Duệ: "..."

Cố Tiểu Dạ: "..."

Cuộc sống hằng ngày cứ thế trôi qua, rất nhanh đã hai tháng, rốt cuộc Dạ Vân Sâm cũng nghĩ được công việc mình muốn làm, điền hồ sơ lý lịch, cũng đi phỏng vấn rồi, offer đều đã bắt tới tay nhưng cậu lại không thể đi làm. Bởi vì cậu! Lại! Phải! Sinh! Bánh! Bao!

Lúc làm kiểm tra Dạ Vân Sâm siêu cấp không lời gì để nói, sớm không tới muộn không tới, vì cái gì cố tình là lúc này?! Đương nhiên, phỏng chừng là cậu không biết, lúc này đây bánh bao nho nhỏ xuất hiện đều nằm trong kế hoạch của Cố Duệ, Cố Duệ cảm thấy, hiện tại Cố Tiểu Dạ quá dính Dạ Vân Sâm phỏng chừng là vì quá nhàm chán, chỉ cần tìm một thứ gì đó đến phân tán lực chú ý của nhóc thì mọi chuyện lại trở về quỹ đạo cũ thôi, vì thế vì để phân tán lực chú ý của Cố Tiểu Dạ, Cố Duệ đã nghĩ ra một biện pháp vô cùng hợp lý đó chính là phải tạo ra một em trai hoặc một em gái cho nhóc.

Quả nhiên Cố Tiểu Dạ giống y như trong dự đoán của Cố Duệ, lúc nghe nói trong bụng Dạ Vân Sâm có thêm em trai hoặc em gái nhóc vô cùng cao hứng, mỗi ngày đều phải sờ sờ bụng Dạ Vân Sâm, dính Dạ Vân Sâm càng thêm lợi hại, Cố Duệ bất động thanh sắc đứng một bên nhìn, thấy Cố Tiểu Dạ quả nhiên cảm thấy hứng thú với em trai em gái chưa ra đời, trong lòng âm thầm tính toán hắn chỉ cần nhẫn nại thêm mấy tháng nữa thôi, chờ bánh bao nho nhỏ ra đời, lực chú ý của Cố Tiểu Dạ phỏng chừng sẽ bị dời đi, mà hắn có thể như nguyện cùng Dạ Vân Sâm hai người một thế giới rồi.

Nhưng mà, tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực mới khiến người ta buồn bực.

Bảy tháng sau, Dạ Vân Sâm thuận lợi sinh một bé trai, Cố Tiểu Dạ liền nhiều thêm một em trai, nhưng mọi chuyện lại phát triển không giống như suy nghĩ ban đầu của Cố Duệ, Cố Tiểu Dạ lại là ôm em trai cùng nhau lại đây làm nũng với Dạ Vân Sâm, bóng đèn chen giữa thế giới của hai người họ từ một cái thăng cấp biến thành hai cái!

Cố Duệ: "..."

~~~~~ Tiểu kịch trường~~~~~

Buổi tối nào đó sau khi ăn xong cơm chiều, Cố Tiểu Dạ ôm một cái gối ăn vạ Dạ Vân Sâm cùng xem TV với nhóc, biểu tình rất chuyên chú, Cố Duệ ngồi bên cạnh bọn họ, trên TV đang chiếu đến cảnh một nam sinh đang hô hấp nhân tạo cho một nam sinh khác.

Cố Tiểu Dạ đột nhiên hỏi: "Vì sao anh ấy muốn thân với người kia?"

Cố Duệ quét liếc mắt nhìn nhóc, "Cậu ta là đang cứu người!"

Trong nháy mắt, Cố Tiểu Dạ đã bị chấn kinh, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Sâm, lo lắng hỏi: "Ba ba bị bệnh sao? Tối hôm qua con thấy daddy cứu ba ba!"

Dạ Vân Sâm: "..."

Cố Duệ: "..."

"Cố Tiểu Dạ, về sau không cho xem TV, trở về phòng đọc sách đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.