Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 107




Edit: Thủy Tích

Bên trong xe đang mở một bản nhạc nhu hòa, Dạ Vân Sâm lẳng lặng nhìn Cố Duệ, độ cung khóe miệng vẫn luôn cong cong, giống như chỉ cần nhìn đối phương như vậy cũng đã đủ khiến cậu vui sướng rồi.

Dạ Vân Sâm cười cười, bỗng nhiên nói: « Em còn vụng trộm làm một chuyện xấu nữa. »

« Ân? » Nghe vậy Cố Duệ quay đầu lại nhìn cậu, chân mày hơi nhếch lên, Dạ Vân Sâm có chút nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, nói rằng: « Phần hiệp nghị mà em ký với chị gái Phụng lão, em dùng tên Dạ Vân Sâm. »

Cố Duệ trong lòng vừa động, « Cho nên?"

"Lần trước sau khi công khai với truyền thông rằng em là người kế thừa Phụng gia, Phụng lão phu nhân cùng với ông nội em chưa được sự đồng ý đã đem họ em đổi thành "Phụng", nói theo luật thì hiện tại em không còn là Dạ Vân Sâm nữa, mà là Phụng Vân Sâm."

Cố Duệ nhướng mày, nghĩ đến một việc khác, "Giấy hôn thú của chúng ta---" nói tới đây hắn không nói tiếp nữa, trùng hợp gặp đèn đỏ, liền quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Sâm, ánh mắt nghiêm túc hiển lộ ra nghi vấn của hắn, Dạ Vân Sâm hí mắt cười cười, nghĩ thầm, một người bình thường thông minh như thế sao lúc này lại ngốc vậy nhỉ? Cậu nói: "Anh quên rồi sao? Lúc chúng ta đăng ký kết hôn, tên của em chưa đổi, lúc ấy tên "Dạ Vân Sâm" vẫn trong phạm vi bảo hộ của pháp luật, khi nào bớt chút thời gian chúng ta đi sửa lại là được."

Sau khi biết được hai người Phụng lão cùng Dạ lão tự chủ trương sửa lại tên cho mình, cậu cũng đã sớm tìm hiểu, luật pháp có viết kể từ ngày tên được sửa đổi thì nếu dùng tên cũ ký vào bất kỳ văn bản nào cũng không hợp lệ.

"Lúc cùng ký kết hiệp nghị với chị gái lão phu nhân tên em đã đổi tên thành "Phụng Vân Sâm" rồi, cho nên----" cậu dường như bất đắc dĩ mà nhún vai, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa đã bán đứng tâm tư cậu, "--- đại khái sẽ không có hiệu lực." Cậu cố gắng tìm hiểu mới biết được, vào mười năm trước cho dù dùng tên từng dùng cũng vẫn có hiệu lực pháp luật, may mà sau đó điều luật này đã được chỉnh sửa, mới để lại một cái lỗ hổng cho cậu chui!

"Vậy vừa rồi---" Cố Duệ như có điều suy nghĩ nhìn cậu, Dạ Vân Sâm cười tủm tỉm nói tiếp: "Chuyện đổi tên này hiện tại ắt hẳn chỉ có bốn người chúng ta cùng luật sư biết thôi." Trước khi tuyên đọc di chúc cậu đã hàn huyên cùng luật sư trong chốc lát, bởi vì đề cập đến vấn đề đổi tên, cho nên tên trong di chúc của cậu viết luôn hai cái, một cái tên đã trở thành phế thải, một cái là do Phụng lão cùng Dạ lão đổi cho cậu. Sau khi thương lượng cùng luật sư, nhờ ông ta lúc đọc di chúc chỉ nhắc đến tên lúc trước của mình, dù sao cũng không có gì ảnh hưởng, chỉ cần lúc ký tên cậu dùng tên "Phụng Vân Sâm" là được.

"Phỏng chừng hiện tại chị gái lão phu nhân còn chưa kịp phản ứng, nhưng có thể rất nhanh sẽ phát hiện ra."

Cố Duệ có chút không hiểu ý đồ của cậu, nhíu nhíu mày hỏi: "Em muốn trở về kế thừa Phụng gia sao?"

"Sao có thể?" Dạ Vân Sâm giả ngốc nhìn hắn, "Em chỉ là không nguyện ý để cho người đã từng uy hiếp sinh mệnh mình dễ dàng được như ý nguyện thôi."

"Em dự định làm như thế nào?"

"Nếu bà ta muốn Phụng gia đương nhiên có thể, dù sao em vốn cũng không cần." Dạ Vân Sâm nói, "Bất quá nếu muốn Phụng gia thì phải có điều kiện."

Cố Duệ nhíu mày, hỏi: "Điều kiện gì?" Hắn ngược lại rất tò mò Dạ Vân Sâm sẽ ra cái điều kiện gì để làm khó đối phương.

Dạ Vân Sâm nói: "Em muốn hằng năm bà ta phải lấy 30% tiền lời đi làm từ thiện, chỉ cần bà ta đồng ý điều khoản này, em sẽ cùng bà ta ký lại hiệp ước một lần nữa."

Nghe vậy, Cố Duệ nhịn không được buồn cười, cố ý trêu cậu, hỏi: "30% có phải hơi ít không?"

"Anh cũng thấy ít sao?" Không nghĩ tới Dạ Vân Sâm thế mà tưởng thật, còn làm như thật mà gật gật đầu, "Kỳ thật em cũng thấy ít, nhưng nếu muốn nhiều hơn chỉ sợ đối phương không đồng ý thì phải làm thế nào đây?"

Dạ Vân Sâm một bộ nghiêm trang chững chạc chọc cười Cố Duệ, hắn nhẹ giọng cười cười, nói: "Nếu bà ta không đồng ý, bà ta xứng đáng cái gì cũng không chiếm được." Mới vừa rồi lúc tuyên đọc di chúc, Phụng lão không chia cho bà ta dù chỉ một đồng, khó trách lúc trước bà ta dám làm ra chuyện bắt cóc đó, xem ra chính là được ăn cả ngã về không.

Nghe xong lời hắn nói, Dạ Vân Sâm nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý, "Anh nói nghe cũng đúng, bây giờ chúng ta đang là bên có lợi, nếu bà ta không đồng ý, em liền đem toàn bộ Phụng gia đi quyên góp, khiến bà ta không có lấy một phân tiền!" Phỏng chừng sau khi cậu làm như vậy, cả Phụng gia sẽ đều hận cậu thấu xương. Càng nghĩ càng khiến cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn!

"Được, vậy thì thêm nhiều gấp đôi, đổi thành 60% đi!" Giải quyết dứt khoát.

Vì thế mọi chuyện cứ như vậy mà định ra, khi chị gái Phụng lão phát hiện ra hiệp nghị lúc trước bọn họ ký không có hiệu lực, cả người nháy mắt như đi trong mộng, cứ tưởng rằng miếng thịt béo Phụng gia sắp thuộc về mình hiện giờ lại không cánh mà bay, bà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến những thứ mình làm cho tới hiện giờ đều sắp không đáng một đồng, thiếu chút nữa đã phái người đi bắt cóc Dạ Vân Sâm lần thứ hai được ăn cả ngã về không.

Bất quá cái suy nghĩ này vừa nảy mầm trong đầu, Dạ Vân Sâm đã gọi điện đến, cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ngay vào điều khoản thỏa thuận. Chị gái Phụng lão đương nhiên không đồng ý, nhưng khi nghĩ tới nếu mình không đồng ý thì ngay cả 40% dư lại cũng không có, cuối cùng trải qua khoảng thời gian giãy dụa liền đáp ứng. Lần ký hiệp ước này, bà kiểm tra đến vô cùng cẩn thận, thậm chí nhìn đi nhìn lại cái tên "Phụng Vân Sâm" mấy lần mới thôi, cứ sợ sẽ lại xảy ra sai lầm gì.

Cuối cùng sau khi kiểm tra không ra thiếu sót gì, bà mới ngẩng đầu nhìn Dạ Vân Sâm, nói rằng: "Lần này là ta sơ sót, mới bị cậu chơi một cú."

Dạ Vân Sâm cười cười không nói gì, một bộ tâm tình tốt đẹp, cậu bắt đầu có chút hiểu rõ vì sao sẽ có vài người khi chịu quá nhiều khi dễ sẽ thích phản kích lại thật mạnh mẽ rồi. Bởi vì khi nhìn người khi dễ mình lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi, tâm tình đặc biệt thích thú!

Tức giận cùng buồn bực liếc mắt nhìn Dạ Vân Sâm một cái, tâm tình bà ta có chút phức tạp, bà không thể hiểu nổi Dạ Vân Sâm, rõ ràng cậu có thể không cần ký hiệp nghị cùng bà, dù sao hiện tại bà không có bất luận cái gì có thể bắt buộc cậu làm cả, không phải sao? Nhưng cậu lại xoay đầu lại chủ động nhắc tới chuyện này, mặc dù nhiều thêm một cái điều khoản phụ, bà chỉ có thể bắt trong tay gần nửa số tiền lời mà thôi, nhưng ít ra cũng không phải không có được gì, bà vẫn chiếm được thứ mà mình muốn, tuy rằng quá trình có chút nghẹn khuất.

Bà suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra được dụng ý của Dạ Vân Sâm, cuối cùng vẫn là buông tay, cầm lấy một phần hiệp nghị rời đi. Dạ Vân Sâm cười tủm tỉm nhìn theo hướng bà đi khỏi, tâm tình vô cùng sung sướng.

Kỳ thật ý nghĩ của cậu rất đơn giản, chị gái Phụng lão đã từng muốn thương tổn cậu, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân cuối cùng cũng không thành, cho nên cậu chỉ định trừng phạt bà một chút rồi thôi. Nhưng bà ta đấu đá hơn nửa đời người, tâm tư sớm đã phức tạp đến làm cho không ai có thể tưởng tượng được, cho nên khi bà dùng loại suy nghĩ phức tạp như thế đi suy đoán ý tưởng của Dạ Vân Sâm, thì làm sao có thể hiểu rõ được?

"Vui vẻ như vậy?" Cố Duệ nói xong đưa một quả cam đã lột vỏ qua cho cậu, Dạ Vân Sâm vươn tay muốn lấy lại bị Cố Duệ chợt lóe tránh ra, thản nhiên nhắc nhở: "Em chưa rửa tay."

Dạ Vân Sâm bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn hắn một cái, vẫn là kề sát mặt lại, Cố Duệ trực tiếp nhét một miếng vào trong miệng cậu, thấy mặt mày Dạ Vân Sâm hơi hơi cong cong, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, trong mắt cũng không khỏi toát ra ý cười nhu hòa, ngón tay gầy gầy nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi mềm mại, sau đó dưới ánh mắt hơi trừng lớn của Dạ Vân Sâm thu hồi lại tay.

Dạ Vân Sâm nghi hoặc nhìn nhìn hắn, thần sắc Cố Duệ vẫn như thường, cậu không thể xác định được đối phương là không cẩn thận hay là cố ý, nhưng rất nhanh cậu đã đem chuyện này vứt ra sau đầu, vô cùng sung sướng nói: "Thì ra làm người xấu là một chuyện khiến người ta thần thanh khí sảng đến vậy."

Cố Duệ nhíu mày, "Làm người xấu khiến em vui vẻ đến vậy?" Vừa nói, một bên chậm rãi nhích về phía cậu, Dạ Vân Sâm còn không hề có cảm giác, mạnh mẽ gật đầu, "Làm một người xấu có nguyên tắc lại càng thêm vui vẻ!"

"Phải không?" Cùng với dứt câu, Cố Duệ đã tiến đến bên cạnh cậu, khí tức ấm áp như có như không phất qua hai bên tai, Dạ Vân Sâm cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, vươn tay gãi gãi, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Cố Duệ vừa rồi còn ngồi cách mình một khoảng không biết từ lúc nào đã kề sát sau lưng, hai tay từ phía sau vươn tới nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu, mặt đã sắp dán đến mặt cậu, trong nháy mắt cậu sửng sốt thất thần, Cố Duệ bỗng nhiên nhẹ nhàng mở ra môi, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu, khoang miệng ấm áp bao lấy vành tai mềm mại.

"Vậy thì để anh cũng nếm thử một chút cảm giác làm người xấu đi, được không, hửm?" Khí tức ấm áp phất qua tai mang theo một tia ái muội, hiểu được ý nghĩ của hắn, mặt Dạ Vân Sâm chậm rãi đỏ lên, cậu hơi hơi nghiêng mặt đi, liền bị một đôi con người đen tựa biển sâu nhìn chăm chú, nhất thời liền giống như mất đi ngôn ngữ, trong mắt chỉ còn lại có đôi mắt đang chuyên chú nhìn mình kia, trái tim nhảy đến nhanh hơn bình thường, độ ấm bên trong nháy mắt dâng cao, cậu cũng nhìn lại đối phương.

Buông ra vành tai đã bị duyện đến đỏ bừng, đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ trăn trở hướng về phía trước, từ vành tai mãi cho đến khóe miệng, từng chút từng chút xâm lược, mang theo chiếm hữu dục mãnh liệt, hôn mãi đến khóe miệng mới khó khăn dừng lại, hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi con ngươi của Dạ Vân Sâm, đôi môi mỏng câu lên, một người rõ ràng là thanh tĩnh như vậy, giờ khắc này nhìn độ cung nơi khóe môi hắn lại khiến người ta liên tưởng đến từ "ma mị".

Dạ Vân Sâm hơi hơi sửng sốt, Cố Duệ đã vươn tay nâng mặt cậu lên, đôi môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới, gặm gặm, đau đớn rất nhỏ ngược lại càng tăng thêm khoái cảm, hô hấp Dạ Vân Sâm dần tăng lên, theo bản năng vươn tay nắm chặt bả vai Cố Duệ, ngẩng đầu chủ động dâng lên đôi môi, mùi vị quả cam lan tràn trong khoang miệng lẫn nhau, mang theo một loại khí tức thơm ngọt mê người khiến người luyến tiếc rời đi.

Thoáng ngẩng đầu, môi hai người như có như không mà dán tại một chỗ, Cố Duệ rũ mắt xuống, nhìn ánh mắt Dạ Vân Sâm đã biến đến mê ly, khẽ cười một tiếng, trầm trầm nói: "Cảm giác làm người xấu thật không tồi."

Dạ Vân Sâm có chút mờ mịt nhìn hắn, giây lát sau mới kịp phản ứng, hai tay vốn đang ôm chặt bả vai Cố Duệ biến thành nâng lấy mặt hắn, biến bị động thành chủ động, gắt gao che lại môi Cố Duệ, hơi hơi thở dốc mơ hồ không rõ nói: "Ít nói nhảm."

Ánh sáng trong mắt Cố Duệ biến đến trầm trầm, ẩn ẩn nhảy nhót hai đám lửa, động tác lúc trước vốn ôn nhu biến thành kịch liệt, độ ấm trong không khí hết sức căng thẳng, ngoài phòng đêm lạnh như nước.

Vành tai tóc mai chạm vào nhau, một đêm lại trôi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.