Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 3




Người hiện đại mất liên lạc với nhau bắt nguồn từ tắt điện thoại.

Chướng ngại vật ở hiện trường vụ tai nạn xe cộ sớm được dọn dẹp sạch sẽ, hừng đông, mưa đã tạnh, mặt trời thậm chí đã nhô lên cao.

Bận rộn cả đêm, Tiết Tuyển Thanh nôn nóng bất an đứng bên đường, cô đã gọi hơn mười cú điện thoại cho Tông Anh, ban đầu còn có tiếng tít tít, về sau hoàn toàn biến thành tiếng tắt máy.

Trước đây, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Vì vậy, Tiết Tuyển Thanh không gọi vào số di động của Tông Anh nữa, mà gọi đến ký túc xá… Không ai bắt máy; cuối cùng lại gọi số máy của nhà trọ số 699, di động kêu “Tít… Tít… Tít”, ngay khi cô chuẩn bị cúp máy, tiếng “tít” ở đầu dây bên kia dừng lại, thay vào đó là tiếng nhấc máy…

Huyệt thái dương của Tiết Tuyển Thanh giật giật, vừa mở miệng liền mắng: “Chết tiệt! Cậu phát sốt phải không? Cố ý tắt máy chứ gì?!”

Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của một nam thanh niên, anh ta ôn hòa ứng đối cơn giận của cô: “Xin chào, cô tìm ai? Tôi có thể nhắn lại giùm cô.”

Khác thường, xa lạ.

Tiết Tuyển Thanh nhìn chằm chằm số máy hiển thị trên màn hình di động… Rõ ràng là số máy cố định của nhà trọ số 699.

Người ở đầu dây bên kia ôn hoà hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Trong phút chốc, ngọn lửa trong lòng Tiết Tuyển Thanh như bị đổ thêm dầu, cô nhấn rõ từng chữ một: “Anh là ai?! Bảo Tông Anh ra bắt máy ngay cho tôi!”

Đúng năm giờ năm mươi tám phút sáng, “cạch” một tiếng, đầu dây bên kia cúp máy.

Tiếng “tít tít tít” ngắn vang lên, Tiết Tuyển Thanh vô cùng sửng sốt, lại gọi thêm cú nữa, nhưng lần này chỉ còn tiếng máy bận… đối phương còn chưa gác ống nghe vào vị trí.

Năm giờ năm mươi tám phút – cũng là lúc Tông Anh trở về nhà trọ số 699, rút chìa khoá ra mở cửa.

Bị cúp điện thoại mà không rõ lý do, Tiết Tuyển Thanh ngẩn ngơ đứng im tại chỗ một lúc, sau đó lấy lại tinh thần kéo mũ che mưa màu đen lên đội, vuốt phần tóc mái ướt đẫm ra phía sau, để lộ dáng vẻ nôn nóng.

Từ nãy đến giờ, Tiểu Trịnh vẫn ngồi bên cạnh chờ đợi, lúc này mới nói: “Cô giáo Tiết, chúng ta đi ăn sáng trước đi.” Thấy cô không đáp, cậu ta lại chủ động đề nghị: “Ăn sinh tiên được không ạ?” (*)

(*) Sinh tiên (hay còn gọi là bánh bao sinh tiên): Món ăn đặc trưng và nổi tiếng của Thượng Hải, Tô Châu và Giang Nam. Phần nhân được làm từ thịt lợn, thịt gà, có nơi làm bằng thịt cua, thịt tôm. Sinh tiên có lớp vỏ bánh mềm mại, trắng trẻo, phần đáy được rán chín, ăn xốp giòn.

Tiết Tuyển Thanh nào có tâm trạng ăn sáng, cô ném chìa khoá xe cho Tiểu Trịnh rồi bảo: “Cậu cứ về cục trước đi, tôi tìm Tông Anh cái đã.”

Sáng sớm, mưa tạnh trời trong, dòng xe cộ qua lại không ngừng nghỉ, tiếng người ồn ào.

Sáu giờ mười phút, Tiết Tuyển Thanh chen lên tàu điện ngầm số 699, Tông Anh ngồi thẳng trên sô pha.

Cô nín thở nghe ngóng, trong phòng, ngoài tiếng đồng hồ để bàn kiểu cũ, không có bất kỳ âm thanh nào khác, do vậy cô cúi đầu mở ngăn tủ của bàn trà, kéo thùng dụng cụ kiểm tra bằng hợp kim nhôm ra, mở khóa, đeo găng tay Latex (*). Tiếp đó, Tông Anh lại cầm một bình đựng vật chứng, đổ nước ấm trong cốc cà phê vào, đồng thời mở túi vật chứng ra, bỏ chiếc cốc vào trong và đóng kín miệng túi.

(*) Găng tay Latex: Latex là một loại nhựa cây được lấy từ cây cao su thiên nhiên nên Latex còn được gọi là cao su, găng tay Latex được hình thành trong quá trình chế biến cùng với nhiệt độ và hóa chất ( được phép sử dụng). Nó làm thành lớp bảo vệ cực kì tốt, vừa vặn khi chúng ta đeo găng tay và rất dẻo dai. Loại cao su này được sử dụng rộng rãi trong việc sản xuất các thiết bị y tế, đặc biệt trong việc sản xuất Găng tay như Găng tay Latex có bột, không bột và phẫu thuật.

Ngay sau đó, Tông Anh đứng dậy đi về phía phòng bếp, không gian bán mở rộng ngăn nắp sạch sẽ, một ấm điện được đặt trên kệ để đồ ăn.

Dùng đầu ngón tay chạm vào thân ấm nước, độ ấm khoảng bốn mươi lăm đến năm mươi độ C, dựa theo kinh nghiệm đánh giá của cô, bình nước này được đun khoảng hai mươi phút trước – Điều đó có nghĩa là, hơn năm giờ sáng, người này vẫn còn ở nhà cô.

Ngoại trừ phòng bếp, những nơi khác gần như không bị động chạm tới, Tông Anh mở thùng rác ra, phát hiện trong thùng có một hộp sữa, đã trống không. Cô kiểm đi ra, ngày sản xuất ghi ở miệng hộp là 21-07-2015, sữa mới được đổ khỏi hộp hôm trước.

Kiểm tra xong phòng bếp, Tông Anh lại vào phòng ngủ tìm kiếm dấu vết để lại, nhưng không thu hoạch được gì.

Cô xoay người lên tầng trên, trên gác chỉ có một gian nhỏ, thường ngày cô dùng nó làm phòng khách, nhưng cô ít khi chiêu đãi người ngoài, lâu không quét dọn, nắm đấm cửa còn phủ một tầng bụi mỏng, nhưng lúc này nó đã được lau sáng bóng.

Cô dùng tay đeo găng cẩn thận cầm nắm đấm, định mở cửa ra, nhưng nó căn bản không nhúc nhích.

Cửa bị khóa.

Tông Anh không có thói quen khoá cửa phòng.

Cô kiên nhẫn lấy vân tay trên nắm đấm, lại xuống tầng dưới kiểm tra lần lượt từng cửa sổ… không có dấu vết bị cạy mở, đối phương rất có thể có chìa khoá nhà cô.

Phải rồi, cái chìa khóa.

Tông Anh bật đèn hành lang ở cửa ra vào lên, mở tầng trên cùng của chiếc tủ năm tầng, chuỗi chìa khoá dự bị bên trong quả nhiên không cánh mà bay, kèm theo đó là một ít tiền… Tiền lẻ cô hay dùng để trả đồ ăn đặt từ cửa hàng về.

Nhưng có một phong thư đặt bên cạnh đặt chiếc hộp, kế bên phong thư là chiếc ô màu đen khô ráo đã được gấp gọn gàng.

Chưa kịp cầm lên, đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm, Tiết Tuyển Thanh thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Mở cửa ra mau lên, nếu không mở, tôi sẽ gọi người đến phá đấy!”

Tông Anh bước ra mở cửa, sau đó ăn ngay hai cái cốc vào trán: “Ở nhà lại còn tắt máy! Ở nhà lại còn tắt máy!”

“Quên sạc pin.” Tông Anh thản nhiên nói.

“Cậu cố ý thì có!” Trông thấy Tông Anh, nỗi lo lắng và tức giận ban đầu trong lòng Tiết Tuyển Thanh đã tiêu tan hơn một nửa, song lúc nhác thấy chiếc găng trên tay Tông Anh, cô liền nhíu mày: “Đang làm gì thế?”

“Tăng cưỡng kỹ năng nghiệp vụ.” Tông Anh đàng hoàng trả lời.

“Nói hưu nói vượn, có kẻ trộm đột nhập vào nhà cậu phải không?” Cô bước tới, gạt Tông Anh sang một bên, vào nhà liền thấy thùng đựng dụng cụ kiểm nghiệm mở rộng: “Cậu không biết báo cảnh sát hả, thu thập vật chứng thì chứng minh được gì?”

Tông Anh không trả lời được, trực giác nhắc nhở cô, chuyện này nhất định không đơn giản là đột nhập vào nhà trộm cắp, nhưng trước mắt, cô không muốn giải thích với bất kỳ ai.

“Có tổn thất gì không?”

Tông Anh im lặng không đáp, Tiết Tuyển Thanh xoay người lại nhìn cô chằm chằm.

Vóc dáng hai người sàn sàn bằng nhau, đều thức trắng cả đêm, trong mắt đầy tơ máu, trạng thái hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.

“Quên đi.” Mặt đối mặt một lát, Tiết Tuyển Thanh bỏ cuộc: “Cậu vốn không muốn nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi nữa.”

Nói dứt lời, cô lại lấy hộp thuốc lá ra, rút hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Tông Anh: “Mấy giờ về nhà?”

“Gần sáu giờ.” Tông Anh cầm thuốc lá rồi đáp.

Cô nhớ rõ rất rõ, lúc nằm xuống sô pha, đồng hồ để bàn trong nhà đổ sáu hồi chuông.

“Vậy tôi không thể không nói cho cậu biết…” Tiết Tuyển Thanh bật di động lên, mở mục lịch sử cuộc gọi, giơ lên cho Tông Anh xem: “Năm giờ năm mươi bảy phút, tôi gọi đến máy bàn ở đây, một người đàn ông bắt máy, năm giờ năm mươi tám phút, anh ta đột nhiên cúp máy.”

“Anh ta nói gì?”

Dùng đại não mệt nhọc quá độ cố gắng nhớ lại, Tiết Tuyển Thanh đáp: “Xin chào, cô tìm ai? Tôi có thể nhắn lại giùm cô.”

Tông Anh rũ mắt xuống, lại nói: “Giọng điệu kỳ lạ, không giống kẻ trộm, có thể do kết nối nhầm đường dây.”

Tiết Tuyển Thanh lắc đầu: “Dù sao cũng không hợp lý, có điều đây là chuyện của cậu, cậu tự xử lý đi.”

Nói dứt lời, cô lấy bật lửa ra định châm thuốc lá, nhưng trước sau lửa vẫn không cháy. Cảm xúc nôn nóng càng tăng cao, cô quay đầu tiến thẳng vào phòng bếp, bật bếp gas lên, mượn một chút lửa, rít sâu một hơi, sau đó rốt cục đi vào chủ đề chính.

Tiết Tuyển Thanh tựa vào kệ bếp nói: “Hiện trường mà nửa đêm cậu giao cho tôi ấy, đoán xem người gây tai nạn là ai?”

Tông Anh tháo găng tay ra, ngồi lên sô pha, lại cầm lấy điếu thuốc lá chưa châm lửa: “Chi bằng cậu cứ nói trực tiếp cho tôi biết.”

“Hình Học Nghĩa.”

Bàn tay đang thong thả xoay điếu thuốc của Tông Anh chợt khựng lại.

“Cậu Tông Du đúng không?” Tiết Tuyển Thanh nhả khói, thở dài: “Tông Du đi cùng xe với anh ta, bị thương nặng phải nhập viện, cần truyền máu, nhà họ liền gọi cậu tới.” Cô hoàn thành suy đoán của bản thân, khoé môi nở nụ cười lạnh giá: “Lúc cần mới nghĩ đến cậu, xin thứ cho tôi không nhìn ra được nửa phần thật lòng hay quan tâm.”

Tông Anh buông điếu thuốc xuống, đan hai tay vào nhau: “Đừng đề cập đến chuyện này nữa.”

“Vậy kể mấy thứ khác đi.” Tiết Tuyển Thanh gạt tàn thuốc vào bồn rửa bát, “Muốn nghe chuyện gì?”

“Tình hình hiện trường.”

Tiết Tuyển Thanh lại rít một hơi, nhíu mày nhìn Tông Anh: “Xe mất khống chế, đâm vào ba chiếc xe khác trên đường, gây ra vụ va chạm liên hoàn, cuối cùng tông vào tường xi măng, đầu xe gần như cháy rụi, Hình Học Nghĩa tử vong tại chỗ, Tông Du ngồi ở ghế sau, may mắn nhặt về một cái mạng.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Có hai người trưởng thành khác tử vong, hai người bị thương nhẹ.” Giọng Tiết Tuyển Thanh không chút tình cảm, cô khẽ nheo mắt lại giữa làn khói: “Cái chết của Hình Học Nghĩa phù hợp với đặc trưng của tai nạn xe cộ, có điều, có thêm vài phát hiện khác.” Cô đột nhiên xoay người kéo tấm rèm cửa dày cộp ra, nắng sớm mùa hạ tranh nhau ùa vào phòng, theo bản năng, Tông Anh nghiêng đầu tránh né.

“Cậu tự xem tin tức thì biết.”

Tiết Tuyển Thanh nói xong, mở bài báo chính trong trang đưa tin ra, đưa điện thoại di động cho Tông Anh.

Tông Anh cúi đầu nhìn, một vài từ khóa mấu chốt đập vào mắt…

“Tai nạn xe cộ liên hoàn, người phụ trách viên nghiên cứu y dược Tân Hi, công tử nhà họ Tông thuộc công ty sản xuất thuốc Tân Hi, trong xe bị nghi ngờ phát hiện thuốc phiện, phong tỏa tin tức, từ chối nhận phỏng vấn, một phụ nữ có thai, một người đàn ông tử vong tại chỗ.”

Kéo xuống bên dưới, một hàng ảnh minh hoạ, có hiện trường sự cố, có hiện trường cấp cứu, có ảnh chụp của người nhà… Và cả bên sườn mặt bị che kín của chính cô.

Ngón cái của Tông Anh khựng lại trên bức ảnh, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tiết Tuyển Thanh.

“Cậu có biết che chắn gì không vậy, chỉ che mỗi mặt thì có tác dụng gì?” Tiết Tuyển Thanh vặn vòi nước sôi, dập tàn thuốc vào chậu rửa bát: “Dựa vào số hiệu cảnh sát, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị người ta vạch trần không sót thứ gì, thói đời bây giờ là thế đấy. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cậu hiểu không?”

Tông Anh kích vào mục bình luận, vô số nghi vấn và phỏng đoán, ai nấy đều như thám tử trong tư thế xắn tay áo ra trận.

Cô hỏi: “Nguyên nhân chiếc xe không mất khống chế rồi gây tai nạn là gì?”

“Nhân tố trục trặc máy móc chiếm phần trăm rất nhỏ, tám chín phần mười là do bàn tay con người.”

Tông Anh lại hỏi: “‘Phát hiện ra thuốc phiện’ là thật hay giả?”

“Phát hiện được đồ vật khả nghi trong túi của Hình Học Nghĩa, đã đưa đi kiểm nghiệm. Về việc anh ta có lái xe sau khi hít thuốc phiện hay không, còn phải chờ báo cáo xét nghiệm bước nữa.” Tiết Tuyển Thanh ngừng một lát rồi nói: “Nghe nói sắp tới Tân Hi muốn đưa một loại thuốc mới ra thị trường, trong khoảng thời gian quan trọng này lại nổ ra vụ tai tiếng rằng người trong viện nghiên cứu hít thuốc phiện, có lẽ mấy ngày kế tiếp sẽ chẳng tốt lành gì!”

Tông Anh tắt trang tin tức đi; Tiết Tuyển Thanh khát khô cổ, trực tiếp cầm lấy ấm điện.

Cô tiện tay lấy một cái cốc, rót đầy nước ấm, Tông Anh đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói trở nên kích động: “Đừng uống nước đấy!”

Tiết Tuyển Thanh không nhìn cô, cứ thể ngửa đầu uống nước.

Tông Anh khuyên can thất bại, vội đứng bật dậy, bước tới giành lại chiếc cốc trong tay Tiết Tuyển Thanh, lại cầm ấm nước, đổ toàn bộ nước bên trong vào chậu rửa bát.

“Cậu điên à?!” Tiết Tuyển Thanh quát lên.

Tông Anh không giải thích cũng không nói nhiều, mở cửa tủ lạnh ra, cầm một chai nước trà mới nguyên đưa tới, thậm chí còn mở nắp thay cô.

Bởi lại dùng sức lần nữa, miệng vết thương nứt ra, bắt đầu rỉ máu, lúc này Tiết Tuyển Thanh mới lưu ý đến miếng băng dán vết thương trong lòng bàn tay Tông Anh.

Tông Anh rụt tay lại, nhìn đồng hồ nói: “Không còn sớm nữa, cậu còn phải về cục giao ban. Tôi buộc phải tránh khỏi vụ án này, làm phiền cậu.”

Tiết Tuyển Thanh không còn gì để nói, cô lấy chiếc ví trong túi áo ra đưa cho Tông Anh, chỉ nói: “Đừng đánh mất lần nữa.”

Tông Anh đáp ứng, trả điện thoại di động lại cho Tiết Tuyển Thanh rồi tiễn cô ấy ra cửa.

Lúc ra cửa, chuẩn bị vào thang máy, Tiết Tuyển Thanh đột nhiên quay đầu nói: “Tông Anh này…” nhưng ngẫm nghĩ một lúc rồi lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Tông Anh đứng ở cửa, nghiêm túc gật đầu.

Nhìn bóng Tiết Tuyển Thanh rời đi, Tông Anh đóng cửa lại, mở tủ ra lần nữa, cầm phong thư bên cạnh hộp gỗ và một quyển sổ mỏng bên trong, để lộ một tờ giấy viết thư.

Cô mở thư ra, trong thư viết…

“Gửi Tông tiểu thư:

“Xin mạo muội gửi cho cô bức thư này. Chắc hẳn cô cũng cảm thấy phiền lòng vì sự quấy nhiễu của tôi, nếu cô có thời gian rảnh và đồng ý, hi vọng cô tạm lưu lại nhà trọ, chúng ta sẽ gặp nhau sau mười giờ đêm, đến lúc đó lại nói chuyện.

Mong cô không cảm thấy sợ hãi, chúc cô luôn khỏe mạnh vui sướng, mọi việc suôn sẻ.

“Thịnh Thanh Nhượng, sáng ngày hai mươi ba.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.