(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta bĩu môi, ở lại cùng phụ hoàng dùng bữa tối rồi mới trở về cung của mình.
Thanh Hoan hầu hạ ta thay y phục xong, rồi mới nói.
“Khởi bẩm công chúa, theo lời nô tỳ phái người đi dò hỏi, Lương phu nhân biết Thế tử mang Tiểu Thiến trở về, không cho vào cổng phủ mà còn ép Thế tử vào cung thỉnh tội. Tiểu Thiến tiến lên can ngăn thì bị tát một cái. Lương phu nhân còn mắng nàng là hồ ly tinh mê hoặc người, Thế tử cầu xin thế nào cũng không chịu cho nàng vào. Đến khi Thế tử lấy ra thánh chỉ ban hôn, Lương phu nhân mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.”
Ta vừa nghe vừa gật đầu, mọi chuyện đúng như ta tưởng tượng.
Lương Văn Chi không hiểu chuyện, Lương phu nhân thì không ngốc.
Lương Quốc công mất sớm vì bệnh, Lương phu nhân không chỉ giữ được vị trí Thế tử cho con trai, mà còn duy trì thể diện cho phủ Quốc công, tài năng của bà tuyệt đối không thể xem thường.
Triều đình ta không có luật lệ nào cấm phò mã làm quan, nếu Lương Văn Chi cưới ta, mượn thế công chúa, phủ Quốc công Lương gia khôi phục huy hoàng xưa cũng không phải việc khó, thậm chí còn có thể tiến xa hơn.
Đáng tiếc, con trai bà không muốn.
Không chỉ không muốn, còn mang một tỳ nữ về làm vợ, tỳ nữ này lại là người hầu thân cận của ta, chẳng khác nào tát thẳng vào bộ mặt của Lương gia.
Đặt ta vào vị trí đó, ta cũng sẽ ngất.
Nhưng ta không rảnh để quan tâm những chuyện vụn vặt của nhà họ Lương, việc trọng yếu bây giờ là chọn một người thích hợp để kế thừa ngai vàng, đây mới là điều quan trọng nhất!
Nói ra thì thật buồn cười, kiếp trước lẫn kiếp này, ta đều không để tâm đến Tiểu Thiến và Lương Văn Chi, nhưng cuối cùng lại ch-ếc dưới tay hai người này.
Ta là con gái của tiên hoàng hậu, là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, Sở Minh Giao, ngay cả hoàng hậu cũng phải nể ta ba phần, cho nên ta có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Lương Quốc công thuở nhỏ từng thân thiết với phụ hoàng, sau khi ông qua đời vì bệnh, phủ Quốc công lụi bại.
Vì tình xưa nghĩa cũ, phụ hoàng muốn nâng đỡ Lương Văn Chi, mà cách tốt nhất và nhanh nhất chính là ban hôn, phò mã của công chúa cao quý nhất cũng sẽ trở nên tôn quý.
Phụ hoàng bàn bạc với ta, ta không phản đối.
Trong mắt ta, ta vinh hoa cả đời, làm một biểu tượng cũng không tồi.
Gả cho ai ta cũng không để ý, dù không thích cũng có thể sống riêng, ở phủ công chúa tìm vài nam tử thanh tú ngoan ngoãn bầu bạn chẳng phải tốt sao?
Nhưng ta không ngờ, Lương Văn Chi lại từ chối hôn ước và cầu xin cưới tỳ nữ của ta!
Mỗi lần Lương Văn Chi vào cung, ta đa phần lười biếng không quan tâm, đều là Tiểu Thiến tiếp đãi, có lẽ bọn họ đã nảy sinh tình cảm vào lúc đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");