Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 8




Edit: Cẩm.

Khương Mịch đi theo Lư Duệ Hỉ đến phòng giáo vụ.

"Hai người ở bên ngoài đi." Ông ta nói với người vệ sĩ cùng tài xế.

"Không được." Khương Mịch không ngần ngại nói thẳng: "Em sợ thầy lại bắt nạt em."

Lư Duệ Hỉ: "..."

Ông ta làm giám thị nhiều năm như vậy đã gặp qua không ít học sinh cá biệt, nếu là loại xuất thân từ con nhà giàu thì ông ta có thể hiểu, không nói làm gì. Nhưng loại người như Khương Mịch, rõ ràng là con mèo mềm yếu dễ bắt nạt, không hiểu sao bỗng nhiên biến thành con hổ biết giơ nanh vuốt, khiến ông ta không tài nào tiếp thu được.

"Sao em nói chuyện không biết phải trái như thế?" Lư Duệ Hỉ rất không vui, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như băng của nữ vệ sĩ thì cũng hơi sờ sợ, hỏi: "Thầy giáo sao có thể bắt nạt học sinh được?"

"Vậy thầy sợ cái gì mà lại không cho họ vào?" Khương Mịch cũng không vừa hỏi lại.

Lư Duệ Hỉ mấp máy môi, cuối cùng chỉ chỉ đành vung cánh tay ra hiệu, cho cả ba người tiến vào.

Khương Mịch lúc này mới theo ông vào văn phòng giáo vụ.

Người tài xế không ngại một lần nữa lấy điện thoại ra, trắng trợn quay tiếp video.

Lư Duệ Hỉ tức đến phát nổ: "Quay cái gì mà quay? Khương Mịch, rốt cuộc em đang muốn làm gì?"

"Thầy Lư, là thầy gọi em đến đây mà, câu đó em phải hỏi thầy mới đúng chứ." Cô cười cười nhắc nhở.

Lư Duệ Hỉ đây là lần đầu tiên tức đến mức phải hít sâu hai hơi, cố gắng hoà hoãn ngữ khí rồi mới nói: "Bạn học Khương Mịch, tôi gọi em đến là để nói với em chuyện ở trường đánh nhau với bạn học, còn làm người ta bị thương nặng. Người không liên quan hẳn không nên ở đây, tôi vì nể tình em là con gái mới cho bọn họ vào, thế tại sao bọn họ lại còn quay video? Em nói bọn họ tắt nhanh lên, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ tới đó."

"Thầy Lư, em làm thế cũng là để phòng ngừa vặn nhất, nếu thầy xử lí công bằng nghiêm minh, em đảm bảo sẽ không để video này lưu truyền ra ngoài." Khương Mịch một chút cũng không sợ chết bảo: "Còn nếu thầy gọi bảo vệ đến đây thì em cũng chẳng có ý kiến. Em cho rằng việc này cần xử lí minh bạch, ngộ nhỡ thầy có xử lí bất công ở chỗ nào thì em còn có bằng chứng để nói với ra ngoài."

"Hừ, rốt cuộc ai là người chống lưng cho em?" Có lẽ là do cơn tức giận lên đến đỉnh điểm nên Lư Duệ Hỉ ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Ông ta cũng không tin mình không xử lý nổi một con bé mới mười tám tuổi đầu.

Quay thì quay đi, ông ta khi nói chuyện chú ý dùng từ ngữ một chút là được. Đợi khi nào sự việc giải quyết xong thì điện thoại đó sẽ bị ông ta tịch thu.

Khương Mịch dẫu sao vẫn là học sinh trường này, cùng lắm thì đuổi học. Dù gì cô cũng không thiếu mấy tội kiểu như trốn học, gian lận, đánh nhau... rất nhiều tội kể không xuể, tuỳ tiện lấy cái lí do gì cũng có thể đuổi được.

Đến lúc đó cô có bị bắt nạt thế nào cũng chẳng liên quan gì đến nhà trường cả.

Nhưng mấu chốt là, hiện tại Khương Mịch kiên cường như thế, người đứng sau bảo hộ cô là ai?

Nói cô không có chỗ dựa thì giai đoạn bị bắt nạt trước kia là thật.

Còn nếu nói cô không có chỗ dựa, thì chiếc xe đắt tiền kia nói thế nào?

"Thầy Lư hỏi vậy là có ý gì?" Khương Mịch không trả lời mà ngược lại cười tủm tỉm hỏi: "Muốn tính sổ với người đứng sau lưng em à?"

"Em đừng có dùng từ linh tinh." Đương nhiên Lư Duệ Hỉ sẽ không thừa nhận ý đồ: "Tôi chỉ nghĩ là em đánh Chu Hạo thành ra như vậy, tiền thuốc men ai bồi thường? Tôi chí ít cũng phải biết người ta là ai để đòi tiền chứ?"

"Tìm em." Cô nói: "Cần chi phiếu thì tới tìm em, em sẽ chi trả."

Thấy cô nói nhẹ nhàng như vậy, Lư Duệ Hỉ càng thêm tò mò, nhíu mày nói: "Sự việc này cũng không đơn giản đến mức chỉ đền tiền thuốc men là được. Gia đình Chu Hạo sao có thể bỏ qua cho em? Em vừa tròn mười tám tuổi, chỉ cần họ muốn là có thể bắt em ngồi tù vì tội cố ý gây thương tích."

"Thầy ơi, thầy đây là đang giúp bọn họ nghĩ cách đối phó em à?" Ngữ khí Khương Mịch có tám chín phần trào phúng.

Mẹ nó, con bé này sao tự nhiên trở nên thông minh quá vậy?

Lư Duệ Hỉ thầm mắng một câu thô tục, nhưng ngoài miệng ông ta ăn nói càng thêm dễ nghe: "Cái gì mà nghĩ cách đối phó chứ? Gia đình Chu Hạo không ngốc, cũng am hiểu pháp luật, đương nhiên họ sẽ không nghĩ cách bỏ qua cho em đâu. Thầy là đang ở vị thế của em mà lo lắng, dẫu sao em vẫn còn nhỏ, lại là con gái, nếu như vây giờ mà ngồi tù thì tương lai tính sao bây giờ?"

"Em cũng hiểu rõ luật pháp. Chu Hạo bị thương không nặng lắm, chưa đến mức kết thành tội án được. Hơn nữa cũng là do cậu ta mở miệng lăng nhục em trước, thầy cảm thấy em làm đúng hay sai? Với cả bên nhà Chu gia nuôi dưỡng ra một người con như thế không sợ bị người khác chê cười hay sao?"

Khương Mịch phân tích rõ ràng, một chút cũng không bị mấy lời lẽ của Lư Duệ Hỉ ảnh hưởng.

Ngược lại điểm này ông ta cũng biết rõ, xem ra khi ra tay cô đã chừa sẵn đường lui cho mình rồi.

Nhưng vẫn là quá sức tưởng tượng.

Ông ta một lần nữa nghiêm túc đánh giá Khương Mịch. Vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy nhưng cái vẻ nhút nhát e dè đã biến đi đâu mất, thay vào đó là ánh mắt kiên cường quả cảm, lại có khí thế nghiêm nghị khiến người ta phải e dè.

"Với lại..." Không để Lư Duệ Hỉ tiếp tục nói chuyện, Khương Mịch đã nói thẳng: "Từ khi em chuyển tới đây, Chu Hạo đã quấy rầy em tổng cộng 687 lần, dùng ngôn từ vũ nhục em 523 lần, dùng vũ lực đánh em 149 lần... Tính đi tính lại thì chỉ cần em ở trong trường học là sẽ bị cậu ta khinh dễ. Mỗi một tội là một vụ kiện, em đều nhớ rõ ràng. Cậu ta muốn kiện em? Ha, chi bằng đợi em kiện xong cậu ta trước đã."

Lư Duệ Hỉ nghe đến ngây dại.

Nói thật, thân là giám thị của trường, ban đầu ông ta cũng định quản lý thật tốt học sinh, phải để cho đám học trò kia nể phục.

Nhưng trường học này chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, không chỉ riêng đám học sinh mà các thầy cô cũng cùng một dạng. Đám người cậu ấm cô chiêu kia nào có thể để thầy cô vào trong mắt! Thời gian ngày ngày một qua đi, họ một bên không dám đắc tội đám người nhà giàu, bên kia lại là đám học sinh không quyền không thế, lại là học tra, khoảng cách chênh lệch quá lớn, mặc dù ban đầu lương tâm của Lư Duệ Hỉ cũng cắn rứt nhưng lâu dần sẽ quen.

Ở trường học này xử lý mọi việc vô cùng đơn giản, chỉ cần tạo áp lực cho một bên là hầu hết mọi chuyện sẽ được giải quyết xong. Chỉ cần hậu quả không đến mức có người chết hoặc gây tin tức quá lớn thì trường học có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nghe Khương Mịch nói rõ ràng từng con số như vậy, ông ta vẫn sợ đến mức chấn kinh.

Ông ta không đoán được là cô nói thật hay nói dối, nhưng ông ta vẫn biết chuyện cô bị bắt nạt là thật, hơn nữa cũng thường xuyên tạo áp lực cho cô. Thế nên ông ta hiểu rõ, con số này dù không đúng nhưng cũng chẳng chênh lệch quá nhiều so với sự thật.

"Thầy ạ, nếu như em thắng kiện Chu Hạo thì trường học này cũng không trốn tránh được tráchh nhiệm đâu." Khương Mịch mở miệng nói nhàn nhạt: "Trường mình có vết nhơ như vậy, thử hỏi sau này ai dám đưa con mình tới học nữa?"

Việc này Lư Duệ Hỉ đương nhiên cũng nghĩ đến. Ông ta trầm mặc trong chốc lát, hỏi rõ: "Vậy em có thể chống lại Chu gia sao?"

Ông ta vẫn đúng kiểu không dám đắc tội ai như trước, chỉ sợ mất đi chén cơm của mình nên cực kì hi vọng bối cảnh của người đứng sau Khương Mịch lớn hơn so với Chu gia.

"Thầy hiểu nhầm rồi, em cũng không hi vọng cùng Chu gia làm lớn chuyện này. Em có thể phụ trách tiền thuốc men, nhưng đối với Chu gia ở bên kia thì vẫn nên là để thầy tự mình giải thích. Em biết thầy am hiểu nhất chuyện giảng hoà này. Mà thầy cùng yên tâm, chứng cứ lát nữa cũng sẽ được gửi đến hòm thư của thầy."

Cô chỉ mới nghĩ để Cố Ngôn Phong đi đàm phán với nhà Chu gia thôi mà đã cảm thấy mất mặt thay anh rồi

Lư Duệ Hỉ: "Khương Mịch, em đừng có mà quá đáng."

Lời nói này phát ra chẳng có lấy nửa điểm tự tin.

Gia đình nhà Chu Hạo không tính là gia đình đặc biệt có tiền, nhà họ chỉ biết suốt ngày bắt nạt kẻ yếu cho nên Khương Mịch tin Lư Duệ Hỉ sẽ có biện pháp đối phó với họ.

Cô nghĩ như vậy, nói: "Thế này đi thầy Lư, thầy đi hoà giải với bên nhà họ Chu, còn em viết bản kiểm điểm đọc trước toàn trường cho thầy mặt mũi, thế nào?"

Lư Duệ Hỉ hơi chần chừ, nhưng rõ ràng trong tâm ông ta đã có điểm dao động.

Ông ta luôn tạo áp lực cho học sinh nhưng muốn học sinh trước mặt mọi người thừa nhận sai lầm quá khó khăn, vì thế đây có thể coi là cơ hội tốt để ông ta tạo dựng vị thế của mình.

"Còn một tháng nữa là thi đại học rồi thầy." Khương Mịch tiếp tục ám chỉ: "Em muốn học tập thật tốt."

Lư Duệ Hỉ cũng không biết vì sao chính mình lại đồng ý với Khương Mịch nữa, đợi đến khi cô rời đi rồi ông ta mới phục hồi lại tinh thần, thấy hối hận thì đã muộn.

Ông ta còn chưa biết người chống lưng cho Khương Mịch là ai thế mà đã dễ dàng bị nha đầu này dắt mũi, quá mất mặt.

Nhưng cũng rất nhanh ông ta nhận được chứng cứ từ tay Khương Mịch.

Lư Duệ Hỉ không thèm cân nhắc đắn đo, đi thẳng tới bệnh viện.

Khi Khương Mịch trở lại lớp học, toàn bộ học sinh trong lớp nháy mắt lặng yên như tờ.

Sự việc cô ra tay đánh người đã sớm truyền khắp trường, cho nên các bạn học hiện tại đối với cô vừa tò mò vừa sợ hãi.

Chung quy cũng là không ai dám đến gần.

Chỗ ngồi của nguyên chủ ở dãy bàn cuối cùng, đơn độc ngồi một mình. Đây vốn dĩ được coi là một dạng bài xích, nhưng đối với Khương Mịch mà nói, cô cầu còn không được, bởi bây giờ chính là thời gian cần yên tĩnh học tập nhất.

Ngay cả các thầy cô cũng liếc mắt qua chỗ cô một hai lần, nhưng đợi đến khi tan học cũng chưa chủ động cùng cô nói chuyện.

Còn Khương Mịch để ý cũng lười nói tới, tan học liền xách cặp như bay trở về nhà.

Cố Ngôn Phong ở nhà đã làm sẵn đồ ăn đợi cô: "Hôm nay ở trường thế nào?"

"Chị Tiểu Hà chưa báo cáo với anh sao?" Khương Mịch cố ý hỏi.

Cố Ngôn Phong lắc đầu: "Không. Tôi nói với họ chỉ khi nào sự việc không giải quyết được thì hãy nói với tôi."

Đáp án này thực sự ngoài ý muốn của cô: "Anh yên tâm về tôi đến vậy sao?"

"Sự thật chứng minh em rất đáng để tôi tín nhiệm mà." Anh mỉm cười.

Trái tim Khương Mịch bỗng nhiên tản chảy.

"Vậy tôi sẽ thay chị Tiểu Hà nói cho anh biết."

Sau đó, cô đem chuyện của Chu Hạo kể rõ lại một lần.

Cố Ngôn Phong nghe xong thì im lặng không đánh giá về cách làm của cô, chỉ là hỏi: "Là Chu gia nào vậy? Tôi có cần giúp em xử lý không?"

"Không cần đâu, tôi giải quyết xong xuôi rồi." Cô lắc nhẹ đầu.

"Hửm? Em giải quyết thế nào?" Anh bỗng dưng có chút tò mò.

Khương Mịch mồm năm miệng mười kể lại, còn lấy điện thoại ra cho anh xem: "Vừa rồi thầy Lư có báo cho tôi biết bên Chu gia đã được trấn an thoả đáng rồi, sẽ không tìm tôi gây sự nữa."

Cố Ngôn Phong nhìn theo hướng tay cô chỉ vào màn hình, thấy trong tin nhắn Lư Duệ Hỉ còn nhắc đến hai vạn tiền thuốc, anh nói: "Để tôi trả tiền thuốc cho."

"Tôi có tiền mà." Khương Mịch vội vàng ngăn cản: "Hôm qua anh còn đưa tôi nhiều tiền như vậy."

Ngày hôm qua sau khi tách rời hộ khẩu Cố Ngôn Phong còn chuyển 446 vạn từ chỗ Viên Tắc qua cho cô, đã thế anh còn thấy số này lẻ trông khó nhìn, dứt khoát ném cho cô 500 vạn xem như đưa luôn tiền tiêu vặt.

Anh nói: "Tôi trả tiền thuốc coi như việc này cả hai chúng ta cùng giải quyết, thế nào?"

Khương Mịch chính là cảm thấy không gì anh muốn làm mà không làm được, dứt khoát mặc kệ anh.

Sau khi ăn xong, cô lại đến thư phòng làm bài tập, lúc Cố Ngôn Phong đi ngang qua còn hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Khương Mịch cười cười lắc đầu: "Tôi đang viết bản kiểm điểm."

"Tại sao lại phải viết cái đó?"

Anh tò mò ngó lại nhìn, sau đó cũng phải bật cười, lấy bút sửa đi vài chỗ: "Như thế này mới nghiêm túc."

.....

Ngày hôm sau, trước buổi chào cờ Lư Duệ Hỉ đã đi tìm Khương Mịch hỏi: "Bản kiểm điểm của em đâu?"

Cô lấy từ trong tay ra một chồng giấy: "Em chuẩn bị xong rồi, vài nghìn từ chứ không ít."

Lư Duệ Hỉ thấy thái độ cô thành khẩn như vậy, tâm trạng ông ta cuối cùng cũng tốt lên. Đợi đến cuối buổi, ông ta đưa Khương Mịch lên khán đại đọc kiểm điểm.

Khương Mịch được vệ sĩ chậm rãi đỡ lên khán đài, sau đó cô chỉ vào hàng ghế bên cạnh: "Xin lỗi thầy, em có thể ngồi xuống nói không ạ?"

Nơi cô chỉ là chỗ ngồi của cấp lãnh đạo.

Lẽ ra đọc kiểm điểm học sinh nên đứng... nhưng chân của Khương Mịch bị phù nên...

Lư Duệ Hỉ: "... Ngồi đi."

"Kính gửi thầy cô và các bạn, em là học sinh lớp sáu năm ba Khương Mịch, sau đây em xin tường trình về sự việc đánh nhau hôm trước." Khương Mịch ngồi xuống, còn điều chỉnh cái loa sao cho phù hợp: "Khi đánh bạn học Chu Hạo, chị vệ sĩ của em đã ra một quyền ở tốc độ 60 km/ giờ, sức nặng ước chừng tầm 200 kg..."

"Khương Mịch!"

Lư Duệ Hỉ kinh ngạc hét lên. Bản kiểm điểm này sao lại như vậy?

"Như vậy theo em nhận xét thì bạn học Chu thường ngày học chịu rèn luyện thân thể, đến tốc độ của con gái cũng không theo kịp. Dưới đây, em xin sâu sắc kiểm điểm, chúng ta ngoài việc học hành chăm chỉ thì đồng thời cũng phải biết chăm chỉ tập luyện thể thao, ít nhất ở trường không sợ bị các bạn bắt nạt..."

"Đủ rồi!!!"

"Tập luyện cho tốt thì mới có thể trở thành một người có ích cho đất nước, cho dân tộc..."

"Người đâu, mau kéo con bé xuống đi!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.