Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 17




Edit: Cẩm.

Sáng hôm sau khi Khương Mịch tỉnh dậy, cô vừa mở mắt đã trông thấy một căn phòng xa lạ, sửng sốt hai giây mới nhớ lại truyện xảy ra tối qua.

Cô giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh.

Cố Ngôn Phong đã dậy rồi.

Khương Mịch nhẹ nhàng thở phào một hơi, giây tiếp theo lại cảm thấy đau đầu. Vì đêm hôm qua Cố Ngôn Phong ôm cô quá chặt nên cô chẳng cử động được chút nào, vốn định chờ anh buông ra thì cô có thể rời đi, nào ngờ cô lại ngủ quên mất.

Bây giờ Cố Ngôn Phong đã tỉnh rồi, cô phải giải thích như thế nào với anh đây?

Mà quan trọng là giải thích như thế nào để không xấu hổ?

Còn có nụ hôn kia nữa... Khương Mịch sờ môi, xấu hổ che mặt.

Cô vậy mà có thể làm thế với Cố Ngôn Phong? Tuy rằng cô ở trước mặt Phí Nhất Nhược tự xưng là vợ anh, nhưng thật ra cô chỉ coi anh là bạn, là thầy, là tri kỉ, thậm chí còn là trưởng bối... Cô hoàn toàn không nghĩ đến phương diện tình yêu gì gì đó kia, mà rõ ràng anh cũng không có ý nghĩ muốn yêu đương với cô.

Hành động tối qua qua của bọn họ giống như đã phá tan thế cục cân bằng này vậy.

Chần chừ mất nửa ngày, cô cuối cùng vẫn xuống giường.

Khi xuống tầng, thấy Cố Ngôn Phong đang bận rộn trong bếp. Khương Mịch khẽ cắn môi, trực tiếp đi qua chào hỏi anh: "Thầy Cố, anh..."

Cô muốn nói lại thôi.

Chỉ là một loại trực giác mách bảo cô rằng, hẳn là Cố Ngôn Phong sẽ không thích người khác nhìn thấy mặt yếu đuối kia của anh đâu.

Cho nên cô mới không muốn nói.

Nhưng mà không nhắc đến nó thì cô biết nói cái gì bây giờ?

"Em dậy rồi à?" Cố Ngôn Phong lên tiếng nhưng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nồi thức ăn: "Đi đánh răng rửa mặt đi, tí nữa có thể ăn rồi."

Có trời mới biết sáng nay tỉnh lại anh phát hiện trong tay mình ôm một thân thể mềm mại thì sợ hãi đến mức muốn ném luôn Khương Mịch xuống giường.

Cũng may vì tay anh ôm quá lâu nên bị tê, vì thế mới không đẩy được cô ra.

Mặc dù từ trước tới nay anh là con người bình tĩnh, nhưng gặp phải tình huống này cũng không biết nên thế nào. Đương nhiên anh cũng biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn đến cốc thuỷ tinh vỡ trên sàn là anh đã biếtt.

Anh thật sự không biết nên đối mặt với cô như thế nào nữa.

Mục đích anh tìm vợ chưa cưới không phải để kết hôn, huống hồ Khương Mịch mới có mười tám tuổi, anh không cầm thú đến mức có ý đồ gì đó với cô. Chính vì thế sau khi trải qua tìnnh huống xấu hổ như đêm qua, anh không biết nên bồi thường thế nào.

"Ừm." Chỉ nghe thấy cô đáp một tiếng, bỏ đi rồi.

Lúc này Cố Ngôn Phong mới quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng cô, một tia ảo não hiện lên trong mắt.

Tránh không nhắc đến lại càng phiền hơn.

Thời điểm hai người ăn sáng, anh chủ động múc cháo cho Khương Mịch, mở miệng nói: "Tôi rất xin lỗi, đêm qua làm em sợ rồi à?"

Khương Mịch khấy khấy bát cháo, lắc đầu: "Cơ thể anh có vấn đề gì không?"

"... Tôi không sao đâu." Anh không ngờ cô vậy mà lại biết quan tâm mình, ngồi xuống vị trí đối diện rồi giải thích qua loa: "Thói quen ngủ của tôi rất xấu, thỉnh thoảng sẽ động tay động chân, chắc không làm em bị thương đâu nhỉ?"

"Không, không có." Khương Mịch đương nhiên hiểu rõ ý anh: "Anh đừng coi em là cô gái nhỏ nhé, em rất có kinh nghiệm đấy. Vì thế mỗi lần anh đánh em em sẽ đánh trả... Nhưng mà sau đó mệt quá nên mới ngủ thiếp đi."

Cô nói hươu nói vượn một hồi, lại cúi xuống húp cháo rồi thì thầm: "Tóm lại chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm thôi, anh hãy quên nó đi, nếu không sẽ rất xấu hổ. Sau này có cơ hội em nhất định phải học võ Taekwondo mới được."

Cố Ngôn Phong thấy cô như vậy thì đáy lòng trở nên mềm mại. Vì thế anh không tính đến chuyện bồi thường nữa mà chuyển sang chuyện khác: "Có bài tập nào không biết làm không?"

"Không đâu." Khương Mịch chột dạ lắc đầu, tối qua căn bản cô chẳng làm được bao nhiêu bài tập.

Cô mặc kệ mặt mũi mà ăn lấy ăn để, nhanh chóng kết thúc bữa sáng rồi phóng đến trường, trên đường đi còn tranh thủ làm nốt những bài tối hôm qua chưa làm xong.

Đến trường học rồi thầy Triệu lại tới tìm cô, nói là dựa theo camera đã tìm được người uy hiếp Ngô Phi Vũ. Người nọ thừa nhận là do hắn làm nhưng quyết không thừa nhận có người chủ mưu đứng sau, chỉ khai báo là muốn thử sức năng lực của mình mà thôi.

Dù sao cũng là hành vi nguy hiểm, nên xử lí thì cần phải xử lí.

Mặc dù Khương Mịch biết rõ kẻ chủ mưu là ai nhưng cô cũng không thèm tố giác, mọi tâm tư lúc này đều đặt lên học tập.

Hai ngày sau lại có thêm một bài thi khảo sát.

Lần này cô quyết định nghiên túc thi một lần.

Hôm xếp bảng thành tích, thầy Triệu nói: "Lần thi thử cuối cùng này thầy sẽ không công bố điểm trước lớp, bạn học nào muốn xem điểm thì tự tới bảng thông báo để xem. Nhưng mà thầy vẫn muốn tuyên dương bạn học Khương Mịch một lần, lần này em ấy không chỉ nằm trong top 3 của khối mà còn có điểm Tiếng Anh cao nhất nữa. Điểm Lý thì kém hơn một tí, nhưng cũng đạt được 200 điểm."

Trong lớp ai nấy đều kinh ngạc cảm thán: Khương Mịch tiến bộ như này, quả là trâu bò!

Vào lúc tan học, Ngu Bạch còn đích thân ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiếng ồn ào trong lớp ngay tức khắc lặng xuống, ánh mắt người đổ dồn hết về phía này.

"Khương Mịch, hay cho tài năng diễn xuất của cậu." Ngu Bạch vừa mở miệng liền phát một tràng âm dương quái khí: "Tôi không tin thành tích của cậu có thể tăng nhanh như vậy, có phải trước kia cậu toàn giả vờ không?"

Khương Mịch hơi mỉm cười: "Cảm ơn lời khen của cậu, nói như vậy thì tôi quá thích hợp làm diễn viên rồi."

Ngu Bạch thấy lời khiêu khích của mình chẳng khác nào gậy sắt đánh vào bông thì rất khó chịu: "Cậu giả ngây giả ngô, như thế không phải diễn thì là gì?"

"Vậy à..." Khương Mịch nghiêm túc nói: "Tôi đã nói rồi, thành tích của tôi tiến bộ là nhờ có thầy tốt, thầy ấy giúp tôi sửa lại các kiến thức trọng tâm, hơn nữa cũng thể là do tôi xui xẻo quá nhiều năm nên bây giờ ông tôi ban cho tôi chút may mắn thôi. Sao vậy, cậu không hi vọng tôi tiến bộ à?"

"Người bình thường tiến bộ thì chẳng nói làm gì, nhưng cậu chỉ trong một tháng mà tiến bộ nhiều như vậy, bộ cậu nghĩ mình là thiên tài chắc?" Ánh mắt Ngu Bạch quét một vòng: "Nghĩ mọi người đều ngốc sao?"

Lần này không có ai đáp lại cô ta.

"Ngu Bạch, tôi đã từng nói với cậu một câu rồi, con người ta ấy à, càng thiếu thốn cái gì lại càng để ý cái đó." Khương Mịch nhìn cô ta đánh giá một phen: "Tôi rất tò mò, rốt cuộc tôi có chỗ nào mà khiến cậu ghét tôi đến vậy?"

Vì là nữ chính nên gia thế của Ngu Bạch không phải dạng bình thường. Cô ta với Khương Mịch là hai mẫu người trái ngược nhau, nếu Ngu Bạch được coi là nữ thần, là học bá tri thức trong lòng mọi người thì gương mặt của Khương Mịch lại thuộc kiểu xinh đẹp mỹ miều, là một tiểu tiên nữ điển hình.

Khó mà nói ai xinh đẹp hơn ai, vì mỗi người đều có gu thẩm mĩ khác nhau.

Nhừn thật ra Ngu Bạch rất khao khát được có gương mặt như của Khương Mịch, cô ta cảm thấy như vậy có thể gợi lên tấm lòng muốn bảo hộ, che chở của người đàn ông. Bách Mặc đã từng che chở cho Khương Mịch một lần rồi, đây cũng chính là nguyên nhân mà cô ta chướng mắt Khương Mịch bấy lâu nay. Bất quá cái danh hiệu nữ thần tri thức cũng chỉ là do người ta tôn lên thôi, địa vị càng cao thì rơi xuống càng thảm.

Bị vạch trần như vậy nhưng đời nào Ngu Bạch lại chịu thừa nhận, cô ta chỉ cười nhạo mà nói: "Cậu thì có gì đáng để tôi ghen ghét?"

Khương Mịch bỗng nhiên mỉm cười, bên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhạt, khoé mắt cong cong: "Lần này chắc thành tích thi cử của cậu không tốt phải không? Để tôi đoán xem, chắc cậu xếp thứ tư nhỉ?"

Ngu Bạch kinh hãi, cô ta cho rằng sẽ không có ai khác biết chuyện này cơ mà, làm sao Khương Mịch có thể đoán được?

Các bạn học sau khi nghe thấy lời này thì cũng kinh động rồi.

Ngu Bạch chỉ xếp thứ tư thôi á?

Thành tích của Khương Mịch mà còn tốt hơn cả Ngu Bạch?

Mới lại, làm sao cô có thể đoán được?

Mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía bên này.

Ánh mắt Ngu Bạch bỗng trở nên phát lạnh: "Có phải thầy Triệu nói cho cậu biết..."

"Không cần suy bụng ta ra bụng người đâu." Khương Mịch từ tốn: "Tôi tiến bộ chỉ mất một tháng thôi đó. Cậu suốt ngày tỏ ra kiêu ngạo khinh thường người khác, lần này lại chờ không nổi mà đến chỗ tôi ra oai, muốn sỉa sói tôi. Như vậy cũng có thể hiểu là tôi đang gây trở ngại cho cậu, uy hiếp địa vị của cậu. Mà nhất là vì chuyện cô bạn tốt của cậu mà dạo gần đây tâm trạng cậu bị ảnh hưởng, rất có khả năng tụt dốc. Cơ mà dù sao cậu cũng là học bá, kém đến đậu cũng không lọt khỏi top 4 được. Nhìn vẻ mặt của cậu là biết tôi đã đoán đúng rồi!"

Ngu Bạch nhất thời nói không nên lời.

Rốt cuộc cô ta cũng phải nghiêm túc đánh giá lại Khương Mịch, vậy mà phát hiện cô không chỉ có thành tích tiến bộ mà dường như khí chất cũng khác xa trước kia. Trước kia tuy Khương Mịch mang bộ mặt xinh đẹp nhưng chưa bao giờ biết tự tin là gì, lúc nào cũng có dáng vẻ rụt rè e ngại, lòng tự trọng thì cao đến ngút trời, chọc một cái liền nổ. Mà bây giờ khi Khương Mịch nói chuyện phong thái đĩnh đạc, tự tin trầm ổn, so với trước kia chẳng khác nào hai người khác nhau.

"Việc thành tích tụt hạng có thể là sai lầm nhỏ, nhưng tốt nhất cậu cũng nên điều chỉnh trạng thái cho tốt vào Ngu Bạch. Thời gian thi đại học đang đến gần, nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa thì hối hận cũng không kịp."

Khương Mịch khuyên nhủ.

Đây là đang chỉ bảo sao? Các bạn học khẽ thì thào.

"Mẹ nó chứ, có đúng là Khương Mịch không vậy?"

"Tôi vậy mà thấy đúng mới lạ chứ."

"Xem ra Khương Mịch thật sự thay đổi rồi."

.....

Vậy mà Ngu Bạch nghe xong, thiếu chút nữa là muốn thổ huyết: "Tôi không cần cậu dạy đời tôi!"

Không thích à? Khương Mịch nhẹ nhàng cong môi, mỉm cười nói: "Tôi có ý tốt nên mới nhắc nhở cậu thôi, nghe hay không thì tuỳ."

Ngu Bạch quay đầu bỏ đi.

Không biết là giọng ai vang lên: "Khương Mịch, cậu có thể chia sẻ phương pháp học tập của mình được không?"

Khương Mịch nghĩ chút rồi đáp: "Thầy tôi nói là thi đại học chủ yếu đều ra vào kiến thức cơ bản thôi, nếu chúng ta nắm vững kiến thức cơ bản thì sẽ không bị mất điểm. Bây giờ cách kì thi đại học chỉ còn hai ngày, chúng ta không cần thiết phải đi tìm hiểu các dạng đề hoặc là các câu hỏi khó làm gì. Lúc này quan trọng là phải nắm rõ các kiến thức trọng tâm, củng cố lại kiến thức thì mới không bị mất điểm ở các câu dễ, hơn nữa sẽ khiến bản thân tự tin hơn."

Trong lớp học vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, hầu như các bạn học đều nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thiện cảm thậm chí là hâm mộ, sùng bái. Điều đó làm cô bỗng nhiên nghĩ đến nguyên chủ, không biết khi thấy cảnh này cô ấy sẽ vui vẻ đến cỡ nào.

Cô ấy vẫn luôn hi vọng được hoà đồng với mọi người, bây giờ xem như Khương Mịch đã giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện rồi.

Hai ngày sau là kì thi đại học.

Bởi vì đã trải qua một lần nên Khương Mịch rất thả lỏng, sáng dậy còn kiểm tra kĩ thẻ học sinh cùng đồ dùng học tập một lần, sau đó mới ăn cơm.

"Hôm nay tôi đưa em đến trường nhé?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Sau chuyện lần trước, Cố Ngôn Phong vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với Khương Mịch nhưng lại không dám thể hiện rõ ràng, sợ ảnh hưởng tới tâm lí thi cử của cô.

Khương Mịch ngẫm nghĩ chút rồi đồng ý: "Cảm ơn thầy Cố."

Anh chọn một chiếc xe có kiểu dáng mà cô chưa từng thấy qua, đưa cô đi thi.

Sợ bị kẹt xe trên đường nên hai người họ cố ý xuất phát sớm, kết quả ai dè vẫn tắc như cũ, vì có rất nhiều bậc phụ huynh cũng có chung suy nghĩ này.

Khương Mịch thong thả nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài, bỗng nhớ tới lần thi đại học trước cô cũng gặp phải tình huống tương tự như vậy, chẳng qua khi đó người ngồi cạnh cô chính là ba mẹ. Ba mẹ cô hôm đó nói chuyện cực kì nhiều, so với ngày thường còn khẩn trương hơn.

Chiều hôm đó sau khi thi đại học xong, không thấy cô trở về, chắc là họ đau khổ lắm.

Mũi bỗng nhiên chua xót, cô ngắm mắt lại, gắt gao nắm chặt tay: "Ba, mẹ, con xin ghi nhớ những gì ba mẹ dạy, con sẽ lạc quan mà sống, thích ứng với mọi hoàn cảnh. Ba mẹ cũng vậy nhé, cho dù có con ở bên cạnh hai người hay không thì cũng phải sống thật tốt, thật hạnh phúc."

Cố Ngôn Phong vốn còn tưởng cô lo lắng vì cứ thấy cô nhìn ra bên ngoài, anh đang muốn quay đầu an ủi thì thấy cô chắp hai tay lại, như đang ước điều gì đó với tất cả sự thành kính.

Xem ra cô rất muốn thi đậu đại học.

Anh bèn không nói gì nữa.

Sau khi đến trường, anh cẩn thận dặn dò Khương Mịch một phen: "Bình tĩnh, đừng lo lắng, ngày thường thi như thế nào thì cứ thế mà làm, tôi sẽ ở bên ngoài đợi em."

Khương Mịch gật đầu lôi hộp bút ra, đứng trước cửa phòng thi nhìn anh: "Thầy Cố, anh đưa tay đây."

Cố Ngôn Phong sửng sốt, nhưng cũng vươn tay ra.

Khương Mịch đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, ngẩng đầu cười: "Đây là bàn tay vàng của Thủ khoa đại học, sờ một chút cho may mắn."

Trong đầu anh bỗng hiện lên dáng vẻ ước nguyện vừa rồi của cô, lại nhớ tới cô suốt ngày thức đêm để học, vì thế trong lòng hơi dao động. Anh cầm đầu ngón tay cô, ngay trước ánh mắt khó hiểu của cô mà hôn lên mu bàn tay một cái, nói: "Vậy cho em thêm chút may mắn nữa, làm phần thưởng nhé."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.