Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Chương 86




" Rè... Rè... Không thể tiêu diệt. Không thể sửa chữa. " Tiếng máy móc kêu lên chứa đựng tức giận.

Rất nhiều xúc tu dài ngoằn uốn lượn chuyển động trên rất nhiều màn hình. Tiếng sắt thép va chạm, âm thanh kẽo kẹt leng keng tạo ra tạp âm khiến người nghe khó chịu, chung quanh lạnh lẽo không có ánh sáng. Khoảng hư không không được mặt trời chiếu đến, lạnh lẽo cô độc.

Con quái vật với những xúc tu dài ngoằn kia dán cặp mắt đỏ như máu tràn đầy sát khí nhìn vào màn hình. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, như muốn lao đến xé toạc con người đang cười nói ấy.

Nó nghiến răng căm phẫn, hận không thể trực tiếp đến ngăn chặn những việc đang xảy ra.

Nó tức giận đập vỡ nát màn hình nhưng không thể thay đổi được hình ảnh trong đó. Vậy nên càng khiến nó điên loạn tức tối.

" Ha. " Một tiếng cười yếu ớt vang lên thu hút sự chú ý của con quái vật.

Con quái vật nhìn về phía góc tối nơi một tàn hồn đang bị dây xích chói chặt. Dây xích lạnh lẽo đôi lúc phát ra tia máu đỏ đang điên cuồng hút lấy năng lượng của tàn hồn và tàn phá chút ý thức cuối cùng ấy. Linh hồn thiếu nữ mờ nhạt, khí sắc nhu mì yếu ớt nhưng ánh mắt lại sắc lẹm tràn đầy hận thù cùng kiên định.

Sau ngày đó tàn hồn của Lâm Tố Ninh đáng lẽ nên bị tiêu diệt hoàn toàn nhưng không biết vì lí do gì mà tàn hồn sau khi bị đánh tan thì ít lâu sau đã nhanh chóng tụ tập lại. Con quái vật hết lần này đến lần khác tàn nhẫn tiêu diệt thậm chí còn nuốt cả mảnh tàn hồn để tàn hồn hoàn toàn tan biến. Nhưng khiến con quái vật kinh ngạc hơn là tàn hồn của Lâm Tố Ninh chỉ suy yếu đi chứ không thể biến mất. Tựa hồ như đang có thứ gì níu kéo bảo vệ nó vậy.

Con quái vật chỉ còn cách giam giữ tàn hồn ở đây, ngày ngày tiêu trừ chút ý thức còn sót lại của Lâm Tố Ninh.

Con quái vật trừng mắt nhìn Lâm Tố Ninh giây sau hàng loạt xúc tu lao đến xé toạc đâm xuyên qua người Lâm Tố Ninh. Dù chỉ là một tàn hồn nhưng Lâm Tố Ninh vẫn cảm nhận được cơn đau, cô nhíu mày nghiến răng dùng sự kiên cường của mình để không phát ra tiếng kêu than.

Tàn hồn bị xé toạc ra thấy rõ phân mảnh trắng sáng nhìn giống như đang có một đàn đom đóm tụ tập lại vậy. Những mảnh ánh sáng nhỏ li ti dần dần hợp nhất lại thành hình dáng ban đầu.

Con quái vật kêu một cách máy móc: " Rõ ràng số liệu của ngươi đã bị ta xóa rồi. Dù ngươi đã thức tỉnh ý thức đi nữa thì ngươi không thể hết lần này đến lần khác phục hồi sau những lần bị ta tiêu diệt như vậy được. "

Con quái vật tiến tới dùng xúc tu khóa chặt cổ của Lâm Tố Ninh, thanh âm sắc lạnh rùng rợn.

" Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì?"

Lâm Tố Ninh cười nhạt, gương mặt thanh thuần yêu kiều lúc này trở nên lạnh giá trừng mắt nhìn con quái vật. Giọng nói không nghe rõ cảm xúc nhưng có thể mường tượng được trong đó có bao nhiêu uất hận.

" Ta không biết ngươi đã khởi động lại thế giới này bao nhiêu lần nhưng kể từ ngày ta thức tỉnh thì đã là lần thứ bốn rồi. "

" Ngươi có biết mỗi lần nhìn thấy người thân, bạn bè của mình gặp chuyện ta đã đau khổ đến mức nào không? Ngươi có biết cái cảm giác dù đã cố gắng hết sức để thay đổi kết cục nhưng cuối cùng nhận lại cái kết chỉ thêm thảm hơn không? " Cô gằn giọng: " Một con quái vật như ngươi làm sao có thể hiểu được cảm giác đó chứ!"

Trong mỗi một mảnh linh hồn đều khắc sâu quang cảnh đó, tất thảy kí ức, nỗi đau, sự kì vọng bị dập tắt hết lần này đến lần khác Lâm Tố Ninh đều nhớ kĩ. Cô nhớ từng chi tiết một, lập ra hàng nghìn cách khác nhau nhưng cuối cùng vẫn bị bàn tay vô hình của thế giới này ngăn chặn. Một lần lại một lần. Đến lần thứ ba cô đã ý thức được bản thân mình vô dụng cỡ nào. Đã biết được bản thân mình nhỏ bé đến cỡ nào khi đứng trước vị thần của thế giới hay nên nói là người tạo nên thế giới này.

Kẻ đó rất đáng sợ, hắn là vị thần tối cao từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ tàn tạ của cô. Bất chấp sự cầu xin của cô đáp lại chỉ có tiếng cười mỉa mai. Hắn nhìn cô với ánh mắt trêu đùa pha trộn thích thú lại lạnh lẽo dập tắt hy vọng của cô. Hắn để con quái vật đó xóa đi ý thức của cô, bắt ép cô quay lại vị trí vốn có còn bản thân hắn lại nhàn nhã rời đi. Tựa hồ như trong mắt hắn cô chỉ vở hài kịch vậy.

Thanh âm lạnh lùng của hắn vẫn còn in đậm trong lòng cô. " Ồ! Thức tỉnh rồi sao? " Chỉ một câu thôi đã đủ khiến cô cảm nhận được uy lực của một kẻ có thể chi phối tất cả rồi.

Cô không biết nên dùng từ gì để miêu tả cảm xúc lúc đó nhưng cô có thể cảm nhận được rằng bản thân mình bị coi thường đến mức nào. Có thể bởi vì vậy mà con quái vật đó đã không ý thức được rằng trước khi nó xóa đi ý thức của cô để lập lại từ đầu, cô đã lén lút phân tách một phần linh hồn của mình để nó tự trôi dạt đến một thế giới khác. Trong cõi hư vô này có hàng vạn thế giới khác nhau. Liệu một phần linh hồn của cô có thể an toàn đến một thế giới khác không thì cô không biết.

Cho đến lần đó ý thức của cô một lần nữa thức tỉnh. Một phần linh hồn của cô đã bị thế giới khác vùi dập. Thế giới đó ý thức được một phần linh hồn kì dị đó vốn không thuộc về thế giới của nó. Nó liên tục bài xích rồi cuối cùng là loại bỏ.

Phần linh hồn đó trôi dạt vào cõi hư vô rồi tiến về thế giới này. Ban đầu cô muốn dung hòa lại phần linh hồn ấy nhưng khi nghĩ tới thế giới này vẫn chưa biết đến sự tồn tại của mảnh linh hồn này. Cô liền có chủ ý để một phần linh hồn ấy thay thế cô. Linh hồn ấy vốn lớn lên từ thế giới khác nó hoàn toàn không chịu kiểm soát của thế giới này. Nó độc lập, nó có ý thức riêng.

Vậy nên Hoa Nhan cũng là chính cô sẽ thay đổi câu chuyện đã được định sẵn của thế giới này. Cuộc đời của mỗi người nên được chính họ quyết định chứ không phải bị kiểm soát để đi đến kết cục đã được định sẵn.

Vận mệnh của cô chính cô sẽ tự nắm lấy dù có phải đối nghịch với thế giới này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.