Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 7: Tỏ tình




Thẹn thùng?

Nhớ tới màn chào hỏi hôn tay ở sân bay, Tô Cẩm không khỏi nhướng mày, không ngờ người đàn ông luôn chỉ biết trêu chọc cô còn có một mặt thế này.

Nghĩ như vậy, cô không nhịn được cong môi, nụ cười vốn giả trân kiểu cà khịa cũng chuyển thành nụ cười trêu chọc, “Vậy tiên sinh hài lòng chứ?”

Hàng mi dài nhẹ chớp, đóa mai trang ở đuôi mắt nở rộ theo ý cười, sóng mắt lưu chuyển giống như sóng nước mùa thu.

Lục Hi nghe tiếng nhìn sang, bỗng nhiên thần sắc có chút hoảng hốt, sau đó hắn đưa tay che mắt cô lại.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Giọng nói vốn trầm thấp êm dịu của hắn bây giờ hơi khàn khàn, cảm giác lòng bàn tay hơi ngứa vì lông mi cô chớp vào, đôi mắt đen của hắn trầm xuống, “Tôi sẽ không nhịn được.”

Không nhịn được? Tô Cẩm lúc đầu hơi khó chịu vì đột nhiên bị che khuất tầm mắt, chưa kịp trách cứ thì đã nghe thấy hắn nói như vậy, cô có chút chậm hiểu, ngơ ngác hỏi: “Không nhịn được cái gì?”

Nhịn không được cái gì?

Lục Hi nghe vậy thì khẽ cười, tiếng cười trầm thấp ưu nhã, vì cố tình đè thấp mà có chút run rẩy.

“Không nhịn được muốn ――” sắc mặt hắn hơi thay đổi, bỏ tay xuống.

“―― hôn em.”

Cặp mắt đào hoa quyến rũ đối diện với cô, đáy mắt đầy ý cười.

Tô Cẩm đột nhiên hiểu ra, gương mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng hơi tức giận nhưng lại không nén được hơi nóng đang bốc lên má.

Cô khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi bình tĩnh lại, không biết nên nói gì. Từ kiếp trước đến giờ, cô chưa bao giờ bị chòng ghẹo trần trụi thế này cả!

Mặc dù kiếp trước cô có thể được coi là một cô gái lớn tuổi còn sót lại, nhưng vì không có người lớn thúc giục nên cô cũng chưa từng có ý tưởng tìm một người bạn đồng hành. Hơn nữa kiếp trước, ngoại hình của cô cũng không tệ, tuy không đẹp như hiện tại, nhưng đôi mắt không khác gì bây giờ. Có lẽ là vì tính tình cô quá lạnh nhạt, cũng không quá dễ gần với người khác nên chưa bao giờ có người nào trắng trợn táo bạo theo đuổi cô cả.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một tên lưu manh lòng dạ khó lường, âm hồn bất tán như Lục Hi.

Không sai, đạo diễn thiên tài, sâu không lường được trong mắt người trong giới, bây giờ trong mắt Tô Cẩm đã thành một tên lưu manh lòng dạ khó lường, âm hồn bất tán.

Cô cắn môi, hạ quyết tâm không để ý đến hắn nữa.

Dường như biết được cô đang nghĩ gì, Lục Hi đảo mắt một cái, đổi chủ để.

“Quả nhiên tôi không nhìn lầm,” hắn hơi cúi đầu, cụp mắt nhìn gò má ửng hồng của cô, “Bộ Hán phục đó rất hợp với em.”

Tô Cẩm sửng sốt, không nhịn được nghiêng đầu hỏi: “Thật sự là anh gửi?”

Thật ra, lúc trang phục giao đến cô đã có dự cảm, dù sao dò một vòng tất cả những người mà cô quen biết, người có cơ hội biết cô sẽ biểu diễn, hơn nữa có khả năng chi trả cho bộ trang phục kia, chắc cũng chỉ có hắn.

Lục Hi thản nhiên gật đầu, cười nói: “Bộ Hán phục đó, hẳn là bộ duy nhất trên trên thế giới này.”

Một bộ……duy nhất?

Tô Cẩm ngây ra, sau đó cắn môi nói nhỏ: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn?” Lục Hi nhướng mày, “Tôi bỏ ra không ít mới làm ra nó, một tiếng cảm ơn là đủ sao?”

Hữu giá vô thị*, sao có thể đổi lấy bằng tiền?

(Hữu giá vô thị: hàng chất lượng cao nhưng không có để bán)

Tô Cẩm bĩu môi, ngước mắt khinh thường hắn, “Anh tự gửi trang phục tới chứ tôi đâu có nhờ anh.”

Trang phục độc nhất vô nhị, cô là đồ nhà quê chưa thấy bao giờ, nhưng nguyên chủ thì khác, Tô Cẩm là một đại tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều của Tô gia, quần áo như vậy cũng rất nhiều, đâu có khó tìm như hắn nói?

Lục Hi cũng không nói lời nào, đôi mắt chỉ nhìn cô chăm chú bất động.

Một lúc sau, Tô Cẩm không được tự nhiên nghiêng người sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh thế này là hiệp ân đồ báo!”

(挟恩图报: hiệp ân đồ báo: giúp đỡ người khác để người ta chịu ơn rồi bắt người ta báo đáp)

“Nói vậy……” Lục Hi nghe vậy bật cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi, hỏi: “Cẩm Nhi có đồng ý nhận phần ân tình này không?”

Mắt đào hoa khẽ động đậy, dường như tràn ngập một tầng sương mù, kết hợp với giọng nói cố ý đè thấp, toát ra một kiểu quyến rũ khác biệt.

“Có nhận, có nhận.” Tô Cẩm cách hắn xa một chút, có chút bất bình nói: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Em……” Lục Hi vừa mở miệng, chưa kịp nói xong thì đã nghe âm thanh từ trên sân khấu truyền đến.

“Tô Cẩm, anh đã yêu thầm em rất lâu rồi.”

Tô Cẩm sững sờ, nhìn lên sân khấu, đáy mắt Lục Hi xẹt qua một tia sáng, sau đó cũng quay đầu nhìn về phía sân khấu.

Hàng ghế thứ tư cách sân khấu không xa, không cần nhìn vào màn hình lớn, Tô Cẩm có thể loáng thoáng nhìn thấy người trên sân khấu.

Mặc đồng phục cử nhân, ừm, là một người đàn ông cô không quen.

Tỏ tình……

Sắc mặt của Tô Cẩm đột nhiên trở nên có chút khó coi.

Đáng chết, sao cô lại quên mất tiết mục cuối cùng của tiệc tốt nghiệp ở đại học Thâm Hải là tỏ tình chứ?

Trong sách, đây là một tiết mục đặc biệt của đại học Thâm Hải, trong bữa tiệc tốt nghiệp, chỉ cần là sinh viên tốt nghiệp khóa đó đều có thể lên sân khấu, tỏ tình với người mình thích trước mặt tất cả mọi người, người được tỏ tình cũng không cần trả lời ngay tại chỗ, chỉ cần nghe là được. Phần lớn chỉ là sự buông thả cuối cùng trước khi tốt nghiệp của sinh viên, cho nên thành đôi cũng không nhiều, nhưng tiết mục này vẫn được hầu hết các sinh viên tốt nghiệp yêu thích.

Đương nhiên, cũng có người lên sân khấu chỉ muốn làm cho thời đại học của mình thêm viên mãn, cho nên mới tỏ tình với hoa khôi học viện, ví dụ như bạn học vừa rồi.

Đây là một đoạn mà trong sách rất nhấn mạnh, nữ chính Lâm Khê Duyệt nhận được rất nhiều lời tỏ tình, nam chính bị kích thích, cũng hết sức khí phách mà tỏ tình với nữ chính, qua đó xác nhận mối quan hệ với hệ với nữ chính.

Nhưng mà, cái làm sắc mặt cô khó coi không phải cái này.

Mà là bởi vì…… Phó Ngôn Châu.

Trong sách, lúc này cô đang một lòng nghĩ cách giành giật nam chính nên chưa quay về ký túc, đương nhiên cũng không xuất hiện ở lễ tốt nghiệp, Phó Ngôn Châu dù có muốn tỏ tình cũng không có cơ hội.

Nhưng bây giờ,…… Cô có chút đau đầu day day ấn đường. Nguyên chủ luôn coi Phó Ngôn Châu như một người anh trai, hoàn toàn không nhận ra tình cảm của hắn, điều này cũng không sao, nhưng nếu bây giờ hắn thật sự đứng lên tỏ tình, thế thì sau này phải đối mặt như thế nào? Trốn tránh hắn?

Nhiều người lần lượt lên sân khấu, Lâm Khê Duyệt, Tô Cẩm và tên một số hoa khôi khác thỉnh thoảng lại xuất hiện trên sân khấu.

Cho đến người cuối cùng.

Bộ đồng phục cử nhân chuẩn chỉnh, gương mặt thanh tuấn, chiếc kính gọng vàng, khí chất nho nhã ôn hòa.

Phó Ngôn Châu.

Tô Cẩm thở dài, hắn thực sự lên sân khấu.

Lục Hi nhìn người đàn ông trên sân khấu, đôi mắt đen khẽ nheo lại, sau đó quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Phó Ngôn Châu  là cựu chủ tịch của hội sinh viên, bản thân cũng là  học bá có tiếng của trường, cho nên vừa bước lên sân khấu đã nhận được rất nhiều tiếng reo hò cổ vũ.

Hắn cười cười, đưa micro lên môi, âm thanh huyên náo ở hội trường dần dần nhỏ lại.

Sau đó hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói ra một cái tên.

“Tử Hân.”

“Anh thích em từ rất lâu rồi.”

Tử Hân? Hứa Tử Hân!

Cựu chủ tịch tỏ tình với chủ tịch đương nhiệm hội sinh viên, hội trường lập tức chấn động, một tiếng động lớn bao trùm cả khán phòng.

Tô Cẩm chớp chớp đôi mắt, ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ, cô xuyên vào một quyển sách pha ke?

Lục Hi nhướng mày, có chút ghét bỏ tiếng nói chuyện ong ong bên tai, cúi đầu đến gần cô gái đang ngây người, ghé vào tai cô nói: “Mời tôi ăn cơm thì sao?”

Tô Cẩm còn chưa kịp hoàn hồn từ chuyện vừa rồi, nghe vậy chỉ ngơ ngác quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Va vào mắt là đôi mắt đào hoa mê hoặc kia.

Con ngươi đen nhánh, dường như màn sương đã tan biến, không còn mờ mịt khó dò nữa mà phản chiếu bầu trời đầy sao, trong trẻo vô cùng.

Đáy mắt đã từng thanh quý hời hợt, bây giờ chỉ còn lại ý cười ôn nhu trước mắt.

Cô gật đầu giống như bị mê hoặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.