Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 4: Trường học




Trước bữa tối, Tô Cẩm thản nhiên bỏ chạy, hơn nữa sắp tới cũng không quay lại.

Lý do vô cùng chính đáng, ngày mai là thứ hai, cô phải về trường học để chuẩn bị cho kỳ thi. Bây giờ đã là đầu tháng sáu, lịch thi cuối kỳ được xếp vào ngày 20 tháng 6, đối với chuyên ngành lâm sàng mà “kỳ thi cuối kỳ nào cũng giống như thi đại học”, thì cho dù là những sinh viên giỏi chăm học cũng sẽ không tránh khỏi việc thức khuya dậy sớm, chong đèn khổ luyện khi kỳ thi cuối kỳ đến gần. Huống chi là Tô Cẩm – thiên kim nhà giàu không lo cơm ăn áo mặc, hết lần này đến lần khác chỉ quanh quẩn ở ranh giới đạt tiêu chuẩn.

Dù rất ngạc nhiên khi thấy con gái đột nhiên chăm học một cách hiếm có nhưng Hàn Mộng vẫn vui vẻ đồng ý.

Mặc dù nguyên chủ xin trọ ở trường nhưng hầu hết thời gian vẫn ở nhà, có điều dù không hay ở trường, nhưng một số đồ dùng thiết yếu vẫn để đầy đủ trong ký túc xá.

Ngồi trong xe, Tô Cẩm dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, trong đầu lướt qua một lần về ba người bạn cùng phòng.

Chu Thiến, nhà ở Tô Thành, cách thành phố Thâm Hải không xa, gia cảnh cũng coi như khá giả, tính cách rộng rãi thẳng thắn, đảm đương chức lớp trưởng và lớp phó học tập, là một cô gái vừa học giỏi vừa tốt bụng.

Vương Hi, nghe thì như tên con trai, nhưng thực tế lại là một cô gái dịu dàng đáng yêu, nhà ở tỉnh khác, tính tình hiền lành nhã nhặn.

Hai người họ học cùng lớp lâm sàng 6 với Tô Cẩm.

Còn một người nữa, Tô Cẩm hơi nhíu mày.

Hàn Tuyết Lam, con gái duy nhất của lão nhị Hàn gia, sinh viên bên Học viện Quản lý, về lý do tại sao lại được phân vào ký túc xá của bọn cô thì nghe nói là do chính cô ta yêu cầu.

Tô Cẩm khẽ hừ một tiếng, mối quan hệ giữa Tô gia và Hàn gia có chút phức tạp, phu nhân Tô gia – Hàn Mộng là chị gái của lão đại Hàn gia – Hàn Húc, nhưng là chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ của Hàn Mộng qua đời vì bạo bệnh lúc bà mới 4 tuổi, sau đó cha bà cưới vợ mới, sinh ra Hàn Húc. Mẹ kế không chèn ép cũng không nuông chiều mà nuôi thả Hàn Mộng. Cho nên, mặc dù quan hệ giữa Hàn Mộng với Hàn gia không đến mức xấu nhưng cũng chỉ ở mức bình thường, kéo theo quan hệ giữa con trai Hàn Húc là Hàn Minh Hiên và hai anh em nhà họ Tô cũng không mấy tốt đẹp. Có điều sau khi ông bà Hàn qua đời vào mấy năm trước, quan hệ giữa Hàn Mộng và Hàn Húc đã bắt đầu trở nên tốt hơn. 

Còn ba Hàn Tuyết Lam, lão nhị Hàn gia – Hàn Lỗi – lại là một đứa con ngoài giá thú. Hàn Lỗi được mang về Hàn gia lúc 12 tuổi, từ nhỏ đã nhát gan yếu đuối, quan hệ với Hàn Mộng và Hàn Húc có chút kém. Tính cách Hàn Tuyết Lam lại hoàn toàn trái ngược với ba mình, cho nên từ nhỏ cô ta đã không quá tôn trọng ba – người lúc nào cũng khúm núm trước mặt Hàn Húc, cô ta còn coi ba người Hàn Minh Hiên, Tô Việt, Tô Cẩm như kẻ thù. Có điều cô ta cũng coi như thông minh, biết phải chọn quả hồng mềm mà bóp, chưa bao giờ dám đụng vào Hàn Minh Hiên và Tô Việt, cũng sẽ không đâm chọc Tô Cẩm trước mặt bọn họ.

Cho nên mới có chuyện sinh viên Học viện Quản lý vào ở ký túc xá của Học viện Y thế này.

Nguyên chủ là một cô ngốc, tuy được nuông chiều từ bé, tính tình có chút trẻ con, nhưng dù sao cũng được bảo vệ quá tốt, chưa từng trải qua những thứ u ám nên có chút hiền lành đơn thuần. Lúc bị Hàn Tuyết Lam chèn ép, cô thậm chí còn không có năng lực phản kháng, rõ ràng biết ba cô ta là con riêng, nhưng lại vì tình thân mà không thể ra tay quá tuyệt tình, tức giận nhưng lại không thể làm gì, cho nên mới không hay ở lại ký túc xá.

Đương nhiên, mục đích của Hàn Tuyết Lam là nhằm vào Tô Cẩm, nên cô ta cũng không hay ở ký túc xá, quan hệ với hai người cùng phòng còn lại cũng chỉ dừng ở mức quen biết.

Nói mới nhớ, ngay từ đầu Tô Cẩm đã có mối quan hệ rất tốt với Chu Thiến và Vương Hi.

Lần này, Tô gia xảy ra chuyện như vậy, nếu không gặp Hàn Tuyết Lam thì còn đỡ, nhưng nếu gặp, nhớ lại trong sách viết cô ta nói cô là “phượng hoàng giả” gì đó, Tô Cẩm bất đắc dĩ giơ tay nhéo nhéo ấn đường, khẽ thở dài, thật phiền phức, không thể để cô sống mấy ngày thanh tịnh sao?

“Tiểu thư, đến nơi rồi.”

Tiếng tài xế từ phía trước truyền đến, Tô Cẩm bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn thấy xe đã dừng trước cổng Đại học Thâm Hải.

Kệ đi, cô nghĩ, mở cửa xuống xe, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén.

Hàn Tuyết Lam, nếu lần này cô còn không biết điều thì đừng trách tôi tàn nhẫn.

Thời tiết đầu tháng sáu, mặc dù đã gần tối nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi nóng, Tô Cẩm mặc một chiếc váy dài thắt eo màu đỏ rượu, làn da trắng như tuyết, cố phán thần phi, bước đi trong khuôn viên trường, không biết đã mê hoặc ánh mắt của bao người.

Nói gì thì nói ―― Tô Cẩm vẫn là hoa khôi Học viện Y, cũng là một trong mười hoa khôi đẹp nhất Đại học Thâm Hải.

Tòa nhà 9, phòng 508.

Leo 5 tầng có hơi tốn sức, Tô Cẩm hít một hơi rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Cát Cát, cậu lại quên chìa khóa……” Giọng nữ mềm mại đột ngột im bặt khi mở cửa ra, Chu Thiến mở to hai mắt nhìn mỹ nhân váy đỏ ngoài cửa, ‘Tô Cẩm?”

(Cát Cát là tách từ chữ Hi ra, để gọi Vương Hi)

“Thiến Thiến.” Tô Cẩm thè lưỡi, “Cảm ơn nha, tớ để quên chìa khóa ở nhà.”

Chu Thiến hơi sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng lúc mới khai giảng, cô gái nhỏ xinh đẹp rạng rỡ gõ cửa, lè lưỡi nói, tớ để quên chìa khóa ở nhà mất rồi. Rõ ràng là nên khiến người ta cảm thấy phiền phức, nhưng nụ cười của cô lại quá trong sáng khiến người ta không nhịn được muốn cưng nựng cô. 

Cảm giác quen thuộc ùa về.

“Tiểu Cẩm.” Chu Thiến không khỏi nở nụ cười, “Mau vào……” Nói đến đây thì bỗng nhiên khựng lại, cô quay đầu liếc nhìn bên trong, thấp giọng nhắc nhở: “Hàn Tuyết Lam đang ở đây.”

Tô Cẩm hơi nhướng mày, cô ta thật sự ở đây à? Cô lắc đầu với Chu Thiến, nhấc chân đi vào phòng.

Chu Thiến thở dài, đóng cửa lại đi theo cô vào. Một người Tô gia một người Hàn gia, ân oán giữa Tô Cẩm và Hàn Tuyết, cô và Vương Hi không ai có thể nhúng tay vào.

“Ô, đây là ai vậy?” Một giọng nữ nhõng nhẽo vang lên, “Đại tiểu thư Tô gia sao lại rảnh rỗi đến ký túc thế?”

Ba chữ “đại tiểu thư” nhấn mạnh rất to, Tô Cẩm ngẩng đầu, một cô gái mặc áo thun trắng và quần sooc denim xanh, mái tóc uốn sóng to đang ngồi trên chiếc ghế bên trái ngoài ban công.

Hàn Tuyết Lam.

Nhìn thấy người này, Tô Cẩm đột nhiên hiểu ra tại sao Hàn Tuyết Lam vẫn luôn nhắm vào cô.

Không có gì khác, ghen ghét thôi.

Cô ta và Tô Cẩm là cùng một kiểu mỹ nhân, chỉ là vẻ đẹp của Tô Cẩm cũng giống như chữ “cẩm” vậy, lộng lẫy tinh xảo, còn Hàn Tuyết Lam, đẹp thì có đẹp, nhưng lại nhiều thêm vẻ lẳng lơ không đứng đắn.

Không biết vì sao, Tô Cẩm bỗng nhiên nghĩ tới sự khác nhau giữa chính thất và tiểu tam, cô không nhịn được cong môi, đột nhiên cảm thấy Hàn Tuyết Lam có lẽ còn thích hợp với tiêu chuẩn nữ phụ ác độc hơn cô.

Nhìn Tô Cẩm cười, Hàn Tuyết Lam lập tức sa sầm mặt, sau đó dường như cô ta nhớ ra gì đó, khóe môi câu lên: “Ôi, chẳng lẽ Tô đại tiểu thư bị đuổi ra ngoài vì không mang dòng máu Tô gia sao? Cũng đúng, tiểu thư real người ta đã trở lại rồi, đồ hàng giả cô……”

“Hàn Tuyết Lam!” Tô Cẩm thu lại suy nghĩ, nhìn cô gái trước mắt: “Tôi về ký túc vì sắp đến kỳ thi, hơn nữa, dù tôi không mang dòng máu Tô gia thì cũng vẫn được Tô gia thừa nhận, là đứa con được nuôi lớn một cách đàng hoàng, còn cô ――” Cô nhướng mày, “Con gái của một người con riêng, có tư cách gì để nói tôi?”

“Cô nói ai là con riêng!” Hàn Tuyết Lam sửng sốt, sau đó đứng thẳng lên, sắc mặt hơi trắng bệch, vươn tay, chỉ ngón trỏ vào Tô Cẩm lớn tiếng hét lên: “Cô, cô ngậm máu phun người!”

“Ngậm máu phun người?” Tô Cẩm cười khẽ một tiếng, ngồi xuống ghế bên bàn học của mình, khinh bỉ liếc nhìn Hàn Tuyết Lam một cái, “Cô nhìn lại dáng vẻ bây giờ của cô xem, có chút giáo dưỡng của tiểu thư Hàn gia nào không? Trước đây tôi niệm tình thân nên lười vạch trần cô, còn bây giờ,” cô bỗng nhiên cong môi cười, “Cô cũng nói là tôi không mang dòng máu Tô gia rồi đấy, hiển nhiên cũng không có quan hệ huyết thống với cô, việc ba cô là con riêng, ở trong giới chúng ta đâu phải bí mật gì.”

“Cô!” Sắc mặt Hàn Tuyết Lam tái nhợt, dùng sức cắn môi, vẻ mặt đột nhiên dịu đi, “Tiểu Cẩm, là chị không đúng……”

Tô Cẩm hơi nhíu mày, Hàn Tuyết Lam này, thật đúng là co được dãn được ngoài ý muốn……

“Cái danh em gái này tôi gánh không nổi!” Cô quay đầu, lạnh lùng nói: “Hàn Tuyết Lam, đừng đụng vào tôi, nếu không tôi không ngại cho toàn trường biết thân thế của cô đâu.”

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, thể diện là thứ mà Hàn Tuyết Lam để ý nhất, nếu chuyện này bị bại lộ, thế thì cô ta sẽ không còn là tiểu thư Hàn gia cao cao tại thượng trong mắt mọi người trong trường nữa.

Hàn Tuyết Lam cúi đầu, giấu đi oán độc trong mắt, cầm túi xách đóng sầm cửa bỏ đi.

“Tiểu Cẩm, cậu không sao chứ?” Bên tai vang lên một giọng nữ mềm mại.

Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, là Chu Thiến ở bên cạnh, cặp mắt hạnh nhìn cô, vẻ mặt có chút lo lắng.

Tô Cẩm hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười thật tươi, trả lời: “Không sao.”

Mặt trời đang lặn dần xuống phía tây, những tia sáng màu vàng ấm áp xuyên qua cửa kính ban công chiếu vào, tinh nghịch dừng trên gò má Tô Cẩm.

Khóe miệng cô gái hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, gương mặt đẹp như tranh vẽ nháy mắt trở nên sinh động, dưới ánh nắng hoàng hôn ấm áp, hàng mi dài khẽ chớp giống như con bướm giương cánh trong ánh sáng tràn ngập.

Chu Thiến ngây người một chút, lúc này mới mỉm cười gật đầu.

Màn đêm buông xuống.

Bên cửa sổ sát đất trên lầu hai biệt thự, một thân ảnh thon dài dựa vào sô pha, đầu ngón tay chơi đùa một chiếc ly trong suốt, ánh trăng mờ ảo xuyên qua lớp kính dừng trên sườn mặt thanh tuấn, chiếu sáng ý cười lười biếng trong đôi mắt đào hoa.

Hắn nhấc tay, nâng ly với mặt trăng, khóe môi hơi cong lên.

“Ngày kia gặp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.