Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 25




Chương 25

" Lộ Khiết ...." .

" Em ... em sao em lại ở đây ? "

Cố Duật bất ngờ hỏi , cả cơ thể căng cứng , tứ chi cứ như ngừng hoạt động , anh cứ trừng trừng mắt nhìn Lộ Khiết từng bước đến gần mình .

" Cố Duật , chân anh ... chân anh bị làm sao vậy ? "

Giọng nói run rẫy của Lộ Khiết , làm trái tim anh đau đớn .

Anh biết nói làm sao đây ? Hay là nói vì anh đi tìm em không may gặp tai nạn , đôi chân của anh đã bị liệt ? Nói rồi thì được gì ? Anh không muốn cô dằn vặt bản thân , tất cả là do anh , là anh để cô chịu sự giày vò từ ông nội , là anh vô dụng mặc kệ sự ấm ức của cô , tất cả là tại anh .

Đôi chân của anh không thể đi lại được nữa , anh chỉ muốn nhìn thấy cô từ xa không mong cô sẽ thấy bộ dạng thê thảm này của anh , hiện tại anh càng không muốn cô thương hại .

" Em về đi "

" Cố Duật , tại sao lại ra nông nỗi này ? "

Tiếng nấc nghẽn nghẹn ngào , nước mắt của Lộ Khiết như vỡ bờ ướt đẫm hai bên gò má của cô , lòng cô đau lắm , rất đau .

Cố Duật giờ đây gầy gò ốm yếu đến mức cô sắp nhận không ra nữa rồi , rốt cuộc sau 7 năm qua đã xảy ra chuyện gì ? .

" Trợ lí Bạch , ai cho phép cậu đưa cô ấy đến "

Cố Duật bỗng giận dữ hướng về trợ lí Bạch quát lớn , anh không muốn cô biết bản thân mình ra nông nỗi này , anh đã cố gắng chỉ muốn nhìn cô từ xa nhưng hiện tại sau 7 năm gặp lại chỉ toàn nước mắt .

" Xin lỗi , Cố Tổng "

Trợ lí Bạch cúi đầu , anh biết thứ mà Cố Tổng không muốn nhất đó là để cô Thẩm nhìn thấy bản thân mình như thế này , nhưng anh không thể chịu đựng được mỗi khi Cố Tổng lẳng lặng ngồi bên cửa sổ miệng thì thầm " Lộ Khiết " , chỉ cần nhìn thấy cảnh đó , trong lòng anh rất đau .

" Cậu ... "

" Em đang hỏi anh , mọi chuyện không liên quan gì đến trợ lí Bạch cả , trợ lí Bạch anh có thể cho chúng tôi một chút không gian riêng được không ? "

Lộ Khiết tức giận chặn lời nói của Cố Duật , trái tim cô giờ đây rất đau , giống như có người mang nó ra dẫm đạp lên vậy đau đớn tột cùng .

Trợ lí Bạch gật đầu lui ra để lại không gian im ắng cho hai người , tiếng nói lạnh lẽo của Cố Duật vang lên .

" Em về đi , chúng ta không có gì để nói " .

" Chân anh .... tại sao ? "

Lộ Khiết mặc kệ câu nói của Cố Duật , nuốt khan nói , giọng nói nghẹn ngào đến mức bi thương .

Hóa ra bao lâu nay xa nhau 7 năm , anh chỉ đổi lại một cáu nói " chúng ta không có gì để nói " , rốt cuộc anh có từng nhớ cô như cô nhớ anh , có từng điên cuồng khóc đến nước mắt khô cạn chỉ vì quá yêu anh , yêu đến mức trái tim đầy vết thương , rốt cuộc tại sao anh lại vô tâm như vậy ? .

" Không liên quan tới em , em về đi "

Cố Duật gặm nhấm đau đớn trong lòng xoay người lại ánh mắt hướng ra phía bầu trời , bóng lưng cô đơn yếu đuối như vậy , làm Lộ Khiết càng đau đớn .

" Cố Duật , ý của anh muốn đuổi em đi ? "

Lộ Khiết ánh mắt đau đớn nhìn bóng lưng của Cố Duật , anh sao có thể trở nên như vậy ...?

Cố Duật nhắm mắt lại , cố gắng kiềm chế cơn xúc động trong lòng , được gặp cô , được nhìn thấy cô đã đủ hạnh phúc rồi , anh không nên ích kỉ giữ cô lại bên cạnh kẻ tàn phế như anh .

" Đúng , đi đi "

" Cả đứa con của hai chúng ta , anh cũng không cần sao ? "

Lộ Khiết mỉm cười chua chát , nếu anh đã vô tâm đuổi cô đi , vậy đứa con của hai người chắc anh sẽ không bận tâm đến .

" Con ? "

Cố Duật mở mắt ra , xoay chiếc xe lăn lại đối diện cô , ánh mắt anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn cô , khác xa cảm xúc lạnh lẽo đau buồn lúc nãy .

" Phải là con của chúng ta , anh sẽ không cần luôn sao ? "

Lộ Khiết gật đầu , ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Duật , lúc này đây cô chỉ muốn biết anh đã trải qua chuyện gì . Một người đàn ông bá đạo , lạnh lùng như Cố Duật phải ngồi trên chiếc xe lăn chắc chắn anh không cam tâm .

" Cần "

Cố Duật nhẹ nhàng mỉm cười , " con của chúng ta " câu nói này ấm áp bao trùm trái tim anh , xua đi cơn lạnh lẽo bấy lâu còn động trong lòng anh , hóa ra anh và cô còn có một đứa con , con của anh và cô .

Cố Duật tâm trạng tức khắc vui vẻ , nhưng rồi đôi mắt lại nhìn đến đôi chân của mình , ánh mắt trở nên tối hẳn đi , chả có đứa trẻ nào thích mình có người ba không thể đi cả .

" Cố Duật nhìn vào mắt em đi , hãy nói cho em biết anh đã phải trải qua chuyện gì ? "

Lộ Khiết đi đến bên cạnh anh , khom người xuống , hai tay nâng khuôn mặt hốc hác của Cố Duật lên , ánh mắt cô dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt anh , dịu dàng đến mức trái tim của Cố Duật đã tan chảy .

" Hai chân của anh đã bị tàn phế rồi " .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.