Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 10




Chương 10

" Cố Duật , mau tỉnh dậy "

Lộ Khiết lay mạnh người anh , mặt mày cô đã nhăn đến khó chịu , trên người anh mùi rượu nồng nặc vậy mà lúc nãy cô có thể chịu đựng được cũng hay .

Cố Duật chầm chậm chống tay lên bàn ngồi thẳng lưng lên , mắt nhắm mắt mở chứng tỏ anh đã rất say , nhưng lý trí lại muốn anh tỉnh táo khiến cả người anh chẳng khác gì kẻ vừa ngủ vừa ngồi .

Lộ Khiết bất chợt bật cười , không ngờ Cố Duật lại có lúc con nít đến vậy , một đời anh từng bá đạo lạnh lùng , xem trời bằng vung vậy mà bây giờ đến cả ngồi cũng không vững , khiến cô thật là mở rộng tầm mắt .

Nếu anh biết được lúc này mình ngớ ngẩn như thế nào , chắc lúc đấy anh chỉ biết tìm cái lỗ để chui xuống thôi , ha ha .

" Cố Duật , tỉnh dậy , anh muốn chết lạnh sao ? "

Lộ Khiết vẫn một mực lây mạnh anh , vậy mà có lây cở nào , cả người anh chả khác gì con lật đật .

Lộ Khiết bực bội dùng hết dũng khí từ đời trước sang đời này , dùng hết can đảm từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới bây giờ nhéo thật mạnh vào tai của Cố Duật , khiến anh phải hét lên .

" Aa , đau "

" Anh cũng biết đau sao ? Có phải lỗ tai anh bị điếc không ? Gọi mãi mà không tỉnh dậy ? "

Lộ Khiết trách móc mặc kệ tai của anh đã đỏ như trái cà , quả thật không biết dũng khí từ đâu ra mà cô có thể can đảm đến vậy . Nếu là Cố Duật của kiếp trước chắc cô đã phanh thây , nghĩ đến thôi cả người đã run lên rồi , thật may vì anh đang say , thật may .

" Khiết nhi , anh buồn ngủ "

Cố Duật mắt nhắm mắt mở lên tiếng , giọng say xỉn nhưng lọt vào tai Lộ Khiết chẳng khác gì rót mật , khiến tim cô xao xuyến , trong lòng tự dưng ngọt ngào đến kì lạ .

" Thì ... thì ... anh tự ... mà đi ngủ "

Lộ Khiết muốn tự vả vào mặt mình , chỉ là một chút xao động thôi , vậy mà nói cũng lắp bắp , cứ như thuở mới yêu , lý trí phải thật tỉnh táo không được sa vào lưới tình , không được , không được .

" Em có thể giúp anh được không ? Đỡ anh đi "

Cố Duật nói với chất giọng chẳng khác gì nũng nịu , làm tim Lộ Khiết mềm nhũn , ông trời ạ , Cố Duật của bây giờ sao cứ giống đứa trẻ to xác thế này , làm cho cô muốn yêu thương , muốn ôm ôm .

Lộ Khiết , tỉnh táo lại , mọi chuyện vẫn đang trong lòng bàn tay , không thể đi lệch hướng , phải tỉnh táo . Lý trí mách bảo cô như vậy , nhưng trái tim đã mềm nhũn tới nơi rồi , khiến cô không thể không giúp anh , xem như buông lõng một ngày đi , hôm sau phải thật tỉnh táo , trở lại Lộ Khiết của hiện tại .

" Được , em giúp anh , mau đứng lên "

Lộ Khiết để cánh tay của Cố Duật lên vai mình , chầm chậm nâng người anh lên , người gì đâu mà vừa to vừa nặng , so với đứa bé to xác anh không khác gì .

Thật ra nếu đến nhờ quản gia cũng có thể được , nhưng mà trời đã tối mọi người đều đã nghỉ ngơi , như vậy sẽ rất phiền phức nên thôi vậy .

" Khiết nhi à , anh yêu em "

Cố Duật vừa lê bước chân nặng nề bên cạnh Lộ Khiết , vừa lên tiếng , khiến bước chân của cô có chút lạc nhịp , Lộ Khiết như để ngoài tai im lặng , bước tiếp .

Hóa ra , Cố Duật yêu cô rất sâu đậm , kiếp trước cô cứ nghĩ khoảng thời gian này chỉ là anh muốn trả thù nên dùng mọi thủ đoạn để có thể kết hôn với cô , không ngờ một phần vì yêu cô , chỉ là hận thù quá sâu đậm khiến bản thân anh đi sai hướng , sai đến mất bản thân anh yêu cô đến tận xương tủy nhưng vẫn không nhận ra .

Đến hiện tại cô mới hiểu , ở một nơi nào đó sâu trong lòng anh , vẫn luôn tồn tại hình bóng của cô , hóa ra trong tim anh vẫn luôn có cô , chỉ là anh chọn cách im lặng , cho đến khi cô mất , anh mới nhận ra .

Đưa anh lên đến phòng ngủ thả anh xuống giường , sau đó cô ngồi bên cạnh giường ngắm khuôn mặt đã phớt hồng vì do say rượu của anh , ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng len lỏi , tạo nên một khung cảnh ấm áp đến lạ thường .

Phút giây này đây , yên bình đến mức cô chưa từng nghĩ đến , chưa từng cảm nhận được , hóa ra kiếp trước cô đã bỏ qua rất nhiều thứ , rất nhiều .

" Lộ Khiết "

Cố Duật nằm ngủ nói mớ gọi tên cô , giọng nói rất dịu dàng , dịu dàng đến mức len lỏi vào tim cô từ từ gắn kết một thứ gì đấy , khiến cô hiện tại chỉ muốn gần đến anh hơn .

" Hửm ? "

Lộ Khiết nhẹ nhàng trả lời .

" Anh yêu em "

Cố Duật vừa nói vừa cười , khuôn mặt điển trai nhưng lại say đến quên trời quên đất , chỉ riêng Lộ Khiết là không thể quên .

" Em biết "

Lộ Khiết không tự chủ mỉm cười , chính cô cũng không biết rằng mình đã đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh .

" Đừng rời xa anh "

Cố Duật dù đã ngủ nhưng lý trí trong tiềm thức vẫn một mực níu kéo cô .

Lộ Khiết đưa bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve khuôn mặt anh , đi từ chân mày đến sóng mũi , lại tới đôi môi , nhẹ nhàng đặt lên đó nụ hôn rồi nói .

" Được , không rời xa anh " .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.