(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Lâm Trì đến, đã hơn hai giờ chiều.
Để dành chút không gian riêng tư cho cặp đôi yêu xa này, tôi quyết định về phòng tận hưởng sự yên tĩnh tuyệt đối mà thiên nhiên mang lại, nghe nhạc, đọc sách, buông bỏ sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế treo ở ban công.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được một vòng tay ấm áp, mở mắt ra, là Tống Khiếu, cậu ấy đang ôm tôi.
"Chị, tỉnh rồi? Không thể ngủ ở ngoài, đây là trên núi, cao hơn 1000 mét..."
"Cậu về lúc nào vậy?"
"Vừa mới về." Cậu ấy đặt tôi lên giường, ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt tôi, "Chị, xin lỗi, tôi không nên để chị ở đây một mình."
Tôi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của cậu ấy: "Không sao, hơn nữa không phải còn có Tống Lạc và những người khác sao? Chỉ là sau đó, tôi hơi buồn ngủ, nên mới về phòng."
Cậu ấy không nói gì nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi: "Chị, bây giờ còn chút thời gian trước khi ăn tối, chị muốn làm gì, tôi đều chiều chị!"
"Thật sao? Vậy tôi muốn... làm bánh kem được không?"
"Làm bánh kem?" Cậu ấy tỏ vẻ khó hiểu.
"Ừ! Hôm nay không phải sinh nhật cậu sao? Tôi muốn tự tay làm bánh kem sinh nhật cho cậu. Đúng rồi, cậu có điều ước sinh nhật nào không?"
Mắt cậu ấy cong lên: "Sao chị lại ngoan như vậy chứ? Nhưng điều ước sinh nhật, cái này tạm thời chưa thể nói cho chị biết..."
"Nói đi mà!" Tôi dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu ấy, "Không nói bây giờ tôi không đi nữa!"
"Không đi nữa?" Cậu ấy nheo đôi mắt quyến rũ, "Chị, chị tốt nhất là nên biết mình đang nói gì đấy? Trong phòng này chỉ có hai chúng ta, chị chắc chắn muốn như vậy sao? Chị không sợ tôi ăn chị sao?"
Hửm? Ăn tôi? Là ý đó sao?
Tôi vội vàng rụt tay lại, không biết tại sao, trong đầu đột nhiên hiện lên thân hình bán khỏa thân quyến rũ của cậu ấy ở bể bơi, còn có cơ bụng săn chắc đó, mặt tôi đỏ bừng.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt lười biếng, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đỏ mặt rồi? Thật sự sợ rồi sao?"
"Tôi..."
Cậu ấy lại cười bổ sung một câu: "Chị đừng căng thẳng! Tôi tạm tha cho chị, mau chuẩn bị đi, tôi đợi chị ở cửa!"
Cái gì gọi là tạm tha cho tôi? Cảm giác cậu ấy đang nói hai nghĩa!
"Tống Khiếu, cậu đợi chút."
"Hả?" Bàn tay cậu ấy đặt trên tay nắm cửa dừng lại, quay đầu nhìn tôi, "Chị còn chuyện gì sao?"
"Tôi... có quà tặng cậu!" Tôi cầm lấy ba lô, lấy chiếc đồng hồ mua hôm qua ra, "Đây, cho cậu!"
"Chị còn chuẩn bị quà cho tôi sao?" Lông mày cậu ấy giãn ra, "Là gì vậy?"
"Cậu mở ra xem đi!" Tôi cắn môi nhìn cậu ấy cẩn thận mở giấy gói, hàng mi dài rủ xuống, khoảnh khắc đó, cậu ấy yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc.
"Đồng hồ? Còn là của CK nữa?" Cậu ấy ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên, "Chị, tôi không nhầm thì đây là đồng hồ đôi đúng không? Hửm?"
Tôi mím môi, hơi ngại ngùng nói: "Cậu còn để ý đến cái này sao? Có phải Tống Lạc nói cho cậu biết không? Thật là hết bất ngờ rồi..."
"Không có, chị ấy không nói cho tôi biết. Tôi đã rất bất ngờ rồi," cậu ấy nhẹ nhàng ôm tôi, "Chị, tự tin hơn vào bạn trai của chị đi, bạn trai chị vẫn chưa lạc hậu với xã hội này đâu."
"Tôi rất vui, nhưng cũng hơi tiếc..."
"Sao lại tiếc?"
"Tôi tiếc là món đồ đôi đầu tiên giữa chúng ta lại không phải do tôi mua, sao có thể để chị mua chứ? Vừa nãy chị không phải hỏi nguyện ước sinh nhật của tôi là gì sao? Bây giờ tôi nói cho chị biết, ước nguyện của tôi rất đơn giản, chính là muốn tặng tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian cho chị ! Cả đời này, tôi là 9, chị là 3, tôi ngoài chị ra vẫn chỉ có chị!" *
**Nguyên văn: “我是9,你是3,我除了你还是你” từ “除”ở đây mang nghĩa ‘ngoại trừ’ hoặc ‘phép chia’, tôi (là 9) chia (ngoại trừ) bạn (là 3) kết quả cuối cùng cũng chỉ có 3 (là bạn), đây là kiểu tỏ tình khéo léo trên mạng tại Trung Quốc, thay cho câu ‘anh chỉ có em’.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời, chỉ cảm thấy mắt mình hơi cay cay.
Cậu ấy vuốt ve hàng mi ướt át của tôi, giây tiếp theo cậu ấy siết chặt eo tôi, cúi đầu xuống, đây là một nụ hôn sâu và mãnh liệt, tôi hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của cậu ấy, chỉ có thể mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm.
Sau nụ hôn, cậu ấy áp đầu tôi vào n.g.ự.c mình, bên tai tôi là nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy và tiếng thở dốc của chính mình.
"Chị, đeo vào cho tôi đi!" Một lúc sau, cậu ấy buông tay đang ôm tôi ra, cầm lấy chiếc đồng hồ đưa cho tôi.
"Của chị đâu?"
"Trong túi."
"Chị lấy ra đeo vào luôn đi, chúng ta chụp ảnh nhé!"
Vì vậy, phút tiếp theo, tôi thấy Kakashi trong WeChat của cậu ấy đã bị thay thế bằng bức ảnh hai bàn tay của chúng tôi đang vào nhau, trên cổ tay là đồng hồ đôi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");