Vì Đó Là Em

Chương 24




Trên đường biên dọc, Dan gọi Jim Biederot ra ngoài. Anh hy vọng cầu thủ tiền vệ công không nhận ra sự run rẩy trong giọng anh. “Jim này, chúng ta sẽ có vài thay đổi trong loạt chiến thuật tiếp theo.”

Khi anh truyền đạt xong những chỉ dẫn của mình, mắt Biederot nhíu lại thành hai khe hở phẫn nộ phía trên vết sơn mờ vạch ngang gò má của cậu ta. “Đó là những chiến thuật chạy chỗ chết tiệt! Em sẽ húc tất cả những thằng bắt bóng mà em nhìn thấy.”

“Hãy làm như được bảo, không thì tôi cho vào nghỉ ngay.” Dan quát lại. Biederot quăng cho anh ánh mắt điên tiết tột cùng rồi chạy về phía Charlie Cray, một trong những trợ lý. Trong vài giây, cậu ta túm lấy tai nghe của Charlie và quát tướng lên vào đó.

Dan biết Jim đang nói chuyện với Gary Hewitt, huấn luyện viên hàng công của anh, lúc này đang ngồi với Tully trong ngăn dành cho huấn luyện viên phía trên cao sân vận động. Trước khi Hewitt có thể cũng trút cơn thịnh nộ lên đầu anh, anh cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi để có thể sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.

Hardesty đã nói rằng y đang xem ti vi, thế có nghĩa là y có thể nhìn thấy bất cứ diễn biến bất thường nào trên đường biên hay trên bất cứ phần sân vận động nào trong vùng quét của camera. Hậu quả là, Dan không thể mạo hiểm thông báo cho cảnh sát. Một khi biết rằng Phoebe thực sự đã bị bắt cóc, họ sẽ tràn ngập khu vực này, bao gồm cả trên đường biên dọc để đưa ra cho anh các câu hỏi. Thậm chí còn tệ hơn, họ có thể sẽ quyết định ngừng trận đấu, một tình huống rất có thể sẽ ép Hardesty đi quá giới hạn.

Anh nhanh chóng cân nhắc ý định dùng điện đài liên lạc với Ron, nhưng anh sợ Hardesty có thể nghe được. Mặc dù Dan không hiểu hết về hệ thống liên lạc nội bộ phức tạp, nhưng anh biết Hardesty chỉ có thể truy cập vào nó từ bên trong sân vận động. Điều đó có nghĩa là, ngay cả lúc này, y có thể đang nghe trộm cuộc nói chuyện giữa đường biên và ngăn huấn luyện viên. Điều đó cũng có nghĩa là Phoebe đang bị nhốt ở đâu đó gần đây.

Anh quệt trán bằng ống tay áo trong khi cố gắng hình dung ra phải làm gì với Ron. Bởi vì không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra qua điện đài, anh liền túm lấy bìa hồ sơ của mình và nguệch ngoạc một tin nhắn ngắn, cố làm nó đủ bí ẩn để trở nên vô nghĩa với bất kỳ người nào khác đọc nó.

Tôi đã nói chuyện với cầu thủ mà chúng ta đã bàn luận đến trong giờ giải lao. Cách nhìn nhận tiêu cực của cậu về tình huống đó là đúng. Quan trọng nhất là cậu không được có hành động nào khác nữa. Tôi sẽ giải thích sau trận đấu.

Anh tuồn mẩu tin nhắn cho một trong những trợ lý để chuyển cho Ron và tự nhủ với bản thân rằng Phoebe sẽ thoát khỏi chuyện này một cách bình yên vô sự. Bất cứ kết cục nào khác cũng là điều không thể hình dung được.

Đến tận lúc này, anh mới lần đầu tiên cân nhắc đến chuyện hành động của anh sẽ ảnh hưởng thế nào tới quyền sở hữu của cô đối với đội Stars sau khi tất cả chuyện này đã qua và cô đã được an toàn. Mặc dù chưa từng có một tiền lệ nào nhưng anh cũng không thể tưởng tượng được NFL sẽ giữ nguyên kết quả của trận đấu này - trừ khi đội Stars vẫn thắng bất chấp sự chỉ đạo của anh, nhưng anh sẽ không để xảy ra điều đó. Một khi NFL phát hiện ra anh đã chủ tâm buông trận đấu, đảm bảo một thất bại cho Stars, họ sẽ lên kế hoạch đấu lại và cô vẫn còn cơ hội để giữ đội bóng. Và rồi một ý nghĩ kinh khủng xoáy thẳng vào tâm trí anh. Sẽ thế nào nếu cảnh sát không tin rằng cô đã bị bắt cóc? Nếu Hardesty trốn thoát, sẽ không có bất cứ bằng chứng xác thực nào ngoài lời khai của cô. Dan là người duy nhất có thể ủng hộ câu chuyện của cô, và mối quan hệ cá nhân giữa anh và cô sẽ làm cho lời khai của anh trở nên đáng nghi ngờ. Cũng rất có thể cô bị buộc tội thêu dệt nên vụ bắt cóc chỉ bởi vì đội Stars đã thua và cô muốn có một cơ hội khác để giữ lại quyền sở hữu.

Sẽ không có cách nào NFL cho phép đấu lại trận này.

Anh buộc mình phải đối mặt với thực tế đau đớn là chuyện anh không thể thông báo cho cảnh sát sẽ phải trả giá bằng việc Phoebe mất đội Stars. Tuy vậy, anh không thể làm khác.

Anh sẽ không mạo hiểm với mạng sống của cô, cho dù là vì bất cứ điều gì.

Giọng Gary Hewitt vang lên the thé trong tai nghe của anh. “Dan, cái chết tiệt gì đang xảy ra thế? Tại sao anh bảo Jim giữ chặt phần sân nhà? Đó không phải là kế hoạch của ta. Cậu ta chưa bao giờ ném tốt hơn thế.”

“Tôi đang thực hiện vài thay đổi,”

Dan vặc lại. “Chúng ta đã nắm thế thượng phong, vì thế chúng ta sẽ chơi một cách khôn ngoan.”

“Mới chỉ hiệp ba! Còn quá sớm để chơi phòng thủ.”

Dan không thể đồng ý hơn, vì thế anh chỉ tháo bỏ tai nghe và dán mắt vào trong sân cỏ. Cho dù phải làm bất cứ điều gì, anh cũng sẽ giữ an toàn cho Phoebe.

Vào giữa hiệp đấu Sabers đã ghi được bàn touchdown đầu tiên trong khi kế hoạch phòng thủ trên phần sân nhà của Stars đã thất bại trong việc giữ bóng, rút ngắn khoảng cách của họ với đối phương xuống còn bảy điểm. Tiếng la ó phản đối của khán giả đã trở nên ầm ĩ đến mức hàng tấn công phải rất khó khăn mới nghe được hiệu lệnh của Biederot. Trợ lý của Dan nổi cơn thịnh nộ, các cầu thủ tím gan tím ruột, và hai phút sau khi hiệp bốn bắt đầu, khi đội Sabers san bằng được tỷ số 17, anh chàng bình luận viên màu mè trên truyền hình đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Các bạn có thể tin được những gì các bạn đang nhìn thấy không?” anh ta quát vào ống kính máy quay. “Trong cả mùa giải, Dan Calebow đã là một trong những huấn luyện viên hung hăng nhất NFL, và thật tệ khi nhìn thấy anh co cụm lại như thế này. Đây không phải kiểu chơi bóng mà các fan hâm mộ đến sân để xem!”

Phoebe cố gắng gạt bỏ những lời đánh giá chỉ trích khó nghe có thể thông cảm được của tay bình luận viên, cũng như cô đang cố gắng phớt lờ âm thanh la ó chế nhạo của đám đông. Cô không muốn nghĩ đến chuyện sự sỉ nhục trước công chúng này sẽ gây ra điều gì đối với lòng tự trọng của Dan, và cô biết rằng cô chưa bao giờ yêu anh hơn thế.

Cổ tay cô, trầy xước te tua trước sự vật lộn để giải thoát khỏi đám dây thừng, đang chảy máu. Bỏ qua sự đau nhức đi, cô tự nhủ. Hãy vượt qua nó. Tất cả những gì đã từng nghe các cầu thủ nói, cô đều lặp lại với bản thân, nhưng cô đang bắt đầu nghĩ rằng những nút buộc sẽ không bao giờ lỏng ra.

Hardesty đã trói cổ tay cô thành một nút hình số tám, rồi siết chặt phần đuôi vào thanh kim loại thẳng đứng gắn với lưng chiếc ghế tựa. Mặc dù các ngón tay của cô đã trở nên nhớp nháp vì máu khi cô mò mẫm với cái nút buộc chặt giữ cô với chiếc ghế, nhưng nó vẫn không lỏng ra. Hãy chơi qua nỗi đau. Mặc nó đi...

Hardesty nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, rít một hơi thuốc, và rồi ho sù sụ. Không khí quá dày đặc khói thuốc làm cô gần như không thở được. Thi thoảng cô nghĩ y đã quên mất cô, nhưng rồi y lại nhìn cô với đôi mắt không chút ấy náy làm cô không thể nghi ngờ chuyện y sẽ giết cô.

Phút thứ năm hiệp thi đấu thứ tư, đội Sabers đã vượt lên dẫn trước. Trên đường biên các cầu thủ và trợ lý phản ánh tất cả mọi cung bậc cảm xúc từ điên tiết đến nản lòng, trong khi đám đông bắt đầu ném đồ vào Dan. Anh đứng một mình, bị cô lập bởi các cầu thủ và các huấn luyện viên. Chỉ có tính kỷ luật sắt đá của anh mới ngăn chặn được một cuộc nổi dậy đồng loạt nổ ra trên băng ghế chỉ đạo.

Sabers 24, Stars 17.

Khi đội Sabers đá bóng để kiếm điểm phụ, Biederot quăng chiếc mũ sắt của mình lên băng ghế chỉ đạo, tấn công nó với sức mạnh làm cho lớp mặt nạ bị rạn nứt. Dan biết sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Jim phớt lờ lời đe dọa treo giò của anh và bắt đầu đưa ra những chiến thuật của riêng mình. Chỉ còn lại chưa tới mười phút và sự kích động của đám đông đang trở nên ngày càng kinh khủng hơn qua từng phút, anh không thể nào kiểm soát trận đấu được nữa.

Trong suốt cuộc đời Dan đã là một cầu thủ luôn chơi với tinh thần đồng đội và việc chơi cá nhân sẽ trở nên quá nguy hiểm. Thầm cầu nguyện mình không gây ra một sai lầm chí tử nào, anh gọi Jim và Bobby Tom lại ngay trước khi đội tấn công dàn hàng trên sân một lần nữa.

Gương mặt Jim đỏ lựng đầy thịnh nộ, Bobby Tom thì cứng đơ. Cả hai bọn họ bắt đầu xổ ra những tràng tục tĩu.

“Treo giò tôi đi, đồ chó đẻ! Tôi ỉa vào bởi vì tôi không muốn là một phần trong cái trò chết tiệt này.”

“Bọn tôi không tập luyện è cổ ra để ông ỉa vào đầu bọn tôi như thế!”

Một chiếc camera mini quay cận cảnh họ. Dan túm lấy tay hai cầu thủ và chúi đầu xuống. Giọng anh hạ thật thấp và dữ dội. “Câm mồm lại và nghe đây! Phoebe đã bị bắt cóc. Thằng khốn giữ cô ấy đang lên cơn điên. Hắn nói hắn sẽ giết cô ấy nếu chúng ta thắng trận này.” Anh cảm thấy những bắp thịt trên cánh tay của họ trở nên cứng đờ, nhưng anh không liếc lên bởi vì anh chắc chắn rằng ống kính máy quay đang chĩa vào mình. “Hắn đang xem ti vi. Tôi không thể để đội mình ghi điểm dù là một bàn đá bóng bổng bởi vì hắn đe dọa sẽ đánh cô ấy nếu chúng ta ghi thêm bất cứ điểm nào trên bảng tỷ số.” Anh hít mạnh vào và ngẩng đầu lên. “Tôi tin rằng hắn sẽ làm thế.” Biederot lẩm bẩm chửi rủa, trong khi Bobby Tom trông bừng bừng sát khí. Dan để tất cả cảm xúc của mình biểu hiện trong đôi mắt khi anh đọc loạt chiến thuật tiếp theo. “Hãy làm sao trông thật tự nhiên. Xin các cậu đấy. Mạng sống của Phoebe phụ thuộc vào điều đó.”

Anh có thể thấy họ có hàng tá câu hỏi nhưng không có thời gian để lên tiếng, và thật đáng khen, không ai đưa ra bất cứ sự tranh cãi nào. Trong tầng hầm bên dưới sân vận động, Phoebe nghe thấy tiếng đám đông reo hò. Những ngón tay đẫm máu của cô trở nên tê cứng trên các nút buộc, và mắt cô dán dính vào màn hình ti vi. Cô nín thở khi Jim ném một cú chuyền bóng dài vào chính giữa cho Bobby Tom. Bobby Tom duỗi thân mình thành một đường gọn gàng và duyên dáng vốn vẫn được cánh phó nháy thường xuyên chộp được, với trọng lượng được giữ cân bằng trên đầu ngón chân. Không biết đã bao nhiêu lần trong mùa giải này cô nhìn thấy cậu ta chụp được bóng từ trong không trung với tư thế chính xác như thế này, thách thức lực hấp dẫn một cách quá dễ dàng như một vũ công ba lê.

Nhưng lần này thì không. Đám đông rên lên thất vọng khi quả bóng nảy lên trên đầu ngón tay của cậu ta. Bobby Tom ngã xuống mặt cỏ, và cô nhớ ra là phải tiếp tục thở.

Đó là cú chuyền bóng dài đầu tiên mà Biederot đã ném trong nửa sau của trận đấu, và cô tự hỏi liệu có phải sự kiểm soát của Dan đối với các cầu thủ cuối cùng cũng đã bị gãy nát hay không. Cô cố gắng không nghĩ đến điều đó có nghĩa là gì. Không phải lúc này. Không phải khi cái nút buộc giữ cô với chiếc ghế cuối cùng cũng đã tuột ra.

Cô đã quá háo hức khi nó lỏng ra, nhưng khoảnh khắc chiến thắng ngắn ngủi đó đã biến mất khi cô nhận ra mình vẫn còn bị trói. Mặc dù cô không còn bị buộc cố định vào ghế nữa, nhưng hai cổ tay cô vẫn bị siết chặt lại bởi một nút buộc mà cô đã không phát hiện ra trước đó, nút buộc này buộc túm cái vòng số tám mà y đã siết quanh hai cổ tay cô. Cô đã giải thoát khỏi chiếc ghế, nhưng như thế vẫn chưa đủ thuận tiện khi Hardesty có một khẩu súng trong khi cô còn không thể sử dụng cánh tay của mình.

Ống kính máy quay di chuyển và đưa Bobby Tom lên cận cảnh. Cảm giác đau đớn đã làm mụ mẫm các giác quan của cô, và vài giây trôi qua trước khi cô nhận ra có điều gì đó không ổn. Mỗi khi Bobby Tom bắt hụt bóng, cậu ta thường không còn giữ được tính hài hước quen thuộc. Cậu ta sẽ nhăn nhúm mặt mũi lại và tự chửi rủa mình. Nhưng lúc này, thậm chí là trên màn hình ti vi nhỏ xíu, cô vẫn có thể thấy gương mặt cậu ta hoàn toàn trống rỗng vô cảm.

Cậu ta biết. Tất cả mọi sức mạnh trực giác đã làm cô khẳng định rằng Dan đã kể với Bobby Tom chuyện gì đang xảy ra. Cô biết trận đấu này có ý nghĩa nhiều thế nào với Bobby Tom, và cô có thể tưởng tượng được cậu ta sẽ phải trả giá điều gì khi cố ý bắt hụt quả bóng đó. Nỗi tức giận của cô ngùn ngụt bùng cháy khi cô nhìn chằm chằm vào lưng Hardesty. Y không có quyền đánh cắp ngày hôm nay từ họ.

Đội Stars đá bóng bổng và Sabers bắt đầu loạt lên bóng tiếp theo, trong khi đồng hồ trên bảng tỷ số tiếp tục chạy.

7:14... 7:13... 7:12...

Đội Sabers bắt đầu một loạt chiến thuật chuyền bóng. Cô nghĩ đến bộ dạng các cầu thủ sau mỗi trận đấu: lấm lem bùn đất, khập khiễng, máu me. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh họ trên máy bay quay về sau những trận thi đấu trên sân khách, đầu gối bọc trong túi chườm đá, vai băng bó, trong khi họ phải nuốt thuốc giảm đau để có thể ngủ. Tất cả các cầu thủ đó đều đã làm hết mình để cống hiến cho đội Stars.

6:21... 6:20... 6:19...

Với quá ít thời gian còn lại, cô không hoàn toàn chắc cô có thể gỡ nốt nút buộc cuối cùng trước khi đồng hồ báo hết giờ. Nó đang lỏng ra, nhưng không đủ nhanh. Cô có một cảm giác kinh khủng rằng cô đang nhấn chìm đội bóng, rằng bằng một cách nào đó cô đã không cố gắng hết sức mình. 5:43 .. 5:42... 5:41...

Portland ghi thêm một bàn đá bóng bổng nữa. Sabers 27, Stars 17. Cô phải đưa ra quyết định. Cô có thể chơi an toàn là ngồi yên tại chỗ, hy vọng y sẽ thả cô ra sau khi trận đấu kết thúc. Hoặc cô có thể mạo hiểm tất cả để giành lại tự do cho bản thân mình.

Gương mặt Dan xuất hiện trên màn hình, và cô quyết định. Cô sẽ không để mất anh hay đội Stars mà không hề chiến đấu. Đầu óc cô quay cuồng tính toán. Cô chỉ có một cơ hội, và cô phải chọn thời cơ.

5:07.. 5:06... 5:05...

Hardesty chồm tới phía trước, bị tra tấn bởi một tràng ho khan khác. Cô chống hai chân và đẩy thật mạnh xuống sàn. Chiếc ghế bay vèo về phía sau.

Y vụng về xoay lại khi nghe thấy tiếng bánh xe ken két. Với một tiếng kêu khàn khàn, y giơ nắm đấm lên tấn công cô. Cô nhấc chân lên đạp mạnh gót chân vào háng y.

Y hét lên đau đớn và gập đôi người lại. Cô vụt đứng dậy, nhấc hai tay qua lưng ghế, hai cổ tay vẫn bị trói phía sau lưng. Cô loạng choạng chạy ra phía cửa. Xoắn nắm đấm cửa phía sau lưng, cô bấm nút khóa và vội vàng xông vào trong hành lang. Cô loạng choạng chạy về phía thang máy trong khi vẫn tiếp tục giật mạnh ở cổ tay. Nhưng dù sợi dây thừng đã lỏng hơn, cô vẫn không thể rút tay ra được. Cô nghe một tiếng rên từ phía sau lưng liền liếc lại và nhìn thấy Hardesty đang lảo đảo bước qua lối cửa.

Cô chao đảo chạy về phía một cánh cửa sắt màu xám đề chữ “Cầu thang bộ” và vấp chân, gần như không kịp gượng lại và suýt ngã xuống. Một lần nữa những giây quỷ giá trôi qua khi cô quay lưng và kéo tay cầm của cánh cửa. Một vòng dây thừng tuột xuống qua các ngón tay làm cho hành động đó thậm chí còn khó khăn hơn. Hardesty vẫn còn gập người lại, đang tiến về phía trước.

“Đồ chó cái...” y hổn hển.

Sự hoảng loạn chạy khắp người cô khi y lần mò lên khẩu súng trên hông. Cánh cửa vào khu vực cầu thang bộ bật mở. Cô lao vào bên trong, rồi hét toáng lên và uốn cong vai lại khi một loạt mảnh bê tông nổ tung từ phía bức tường trước mặt, trút những mảnh vỡ xuống cô làm cô đau nhói. Cô thốt lên một tiếng kêu tắc nghẹn. Trước khi y có thể nổ súng vào cô lần nữa, cô bắt đầu chật vật trèo lên các bậc thang, giật mạnh điên cuồng đống dây thừng rối tung đang làm cho các cử động của cô trở nên vô cùng bất tiện. Đúng lúc cô sắp đến đầu cầu thang thì một trong những vòng dây cuối cùng cũng tuột ra. Cô giải phóng tay mình khỏi phần còn lại ngay khi nghe thấy tiếng khò khè kinh khủng đó vang lên bên dưới cô, âm thanh đó được kích lên vang vọng trong khu cầu thang sâu hoắm. “Đồ chó cái!”

Cô quay đầu lại và nhìn thấy y ở dưới chân cầu thang, mặt y đỏ tía và y đang há miệng để thở như thể đang bị siết cổ. Hoàn toàn tê liệt, cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang chĩa thẳng vào cô.

“Tao sẽ không...” Y đổ sụm vào bức tường, túm chặt lấy bộ ngực đang phập phồng. “Tao sẽ không... để mày...”

Khẩu súng loạng choạng, giải thoát cô khỏi tình trạng tê liệt. Cô chạy vòng qua lối rẽ trên đầu cầu thang. Một tiếng súng vang lên, bắn trúng bức tường phía sau lưng cô. Cô không dám dừng lại để nhìn xem liệu y có đuổi theo không khi cô chạy bay lên những bậc thang còn lại. Khi đến cửa, cô nghe một tiếng kêu đau đớn gần như không phải của loài người. Cô kéo tay cầm ngay khi âm thanh của một trọng lượng nặng nề đập uỵch vào cánh cửa vang vọng trong buồng cầu thang.

Cô lao ra ngoài vào trong hành lang, cố gắng đến tuyệt vọng để xác định phương hướng. Cô nghe tiếng ầm ĩ của đám đông và nhận ra rằng cô đã loạng quạng chạy về đầu kia của hành lang dẫn đến phòng thay đồ của đội Stars. Không lãng phí thời gian, cô hướng về phía đường hầm dẫn ra sân cỏ, quăng bỏ chiếc áo khoác màu xanh đính kim sa vẩy cá lấp lánh đã bị dính máu trên cổ tay áo trong lúc chạy.

Một nhân viên an ninh đứng ở miệng đường hầm. Anh ta quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của cô. Khi cô chạy về phía anh ta, anh ta há hốc miệng nhìn mái tóc rối bù, đôi tất rách toang và hai cổ tay đầy máu của cô.

“Một nhân viên bảo vệ đang nằm ở chân cầu thang bộ bên cạnh phòng thay đồ!” Cô cố lấy lại hơi thở. “Tôi nghĩ hắn ta bị lên cơn đau tim. Hãy cẩn thận. Hắn ta bị điên và có một khẩu súng.”

Người bảo vệ trố mắt nhìn cô như thể cô đã mất trí. Trước khi anh ta có thể hỏi, cô đã chạy qua anh ta về phía sân cỏ. Một nhân viên an ninh khác đóng chốt tại hàng rào nhận ra cô và nhảy lùi lại khỏi cánh cổng. Đội tấn công của Sabers đang ở trên sân. Cô nhìn lên bảng tỷ số.

2:58...

Và rồi, tất cả những gì cô nhìn thấy là gáy của Dan.

Những rắc rối giữa họ biến mất khi cô chạy về phía băng ghế chỉ đạo. Các cầu thủ đang chặn trên đường cô chạy, và cô đẩy mạnh vào áo đồng phục của họ.

“Cho tôi qua! Cho tôi qua!”

Từng người từng người một bước sang một bên, rõ ràng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cô. Bobby Tom và Jim Biederot thoáng nhìn thấy cô và vội hấp tấp lao về trước.

“Dan!”

Anh quay đầu lại khi cô gọi to tên anh. Mặt anh méo xệch vì những cảm xúc tận cùng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, và cô lao vào vòng tay anh.

“Phoebe! Cảm ơn Chúa! ôi, cảm ơn Chúa, Phoebe...” Anh không ngừng lẩm bẩm tên cô trong khi ôm chặt cô trong lòng.

Máy quay mini trên đường biên tập trung vào họ, trong khi trên phòng VIP của ông bầu, Ron nhảy dựng lên và chạy ra phía cửa. Cũng trong lúc đó trong phòng phát hình, phát thanh viên lắp bắp loạn xạ cố gắng giải thích vì sao bà chủ của Stars lại đang ôm huấn luyện viên, người mà suốt hai hiệp cuối trận đấu đã chỉ huy đội bóng của mình đi vào thảm họa một cách vô cùng máu lạnh.

Cô quàng hai tay quanh cổ anh và hôn anh mãnh liệt. Anh đáp trả nụ hôn đó và ôm cô rất chặt làm cô gần như không thể thở.

“Anh vẫn còn có thể thắng chứ?” cô thì thào.

“Miễn là em an toàn, chuyện đó không quan trọng. Không có gì quan trọng cả.” Giọng anh ngắc ngứ đầy cảm xúc, và cô lùi lại đủ xa để có thể thấy được mắt anh đã ngân ngấn nước. “Anh nghĩ rằng anh đã mất em rồi,” anh nói. “Anh yêu em biết bao. Ôi, Chúa ơi, anh yêu em.”

Cô khóa những lời anh nói lại cất đi như là một kho báu để có thể lôi ra tận hưởng sau này. Vào lúc này, cô chỉ có thể nghĩ đến anh và những gì anh đã làm vì cô.

“Em muốn anh chiến thắng. Anh đã làm việc quá vất vả.”

“Điều đó không quan trọng.”

“Có. Có đấy, nó rất quan trọng.” Cô nhận ra rằng mình đang khóc.

Anh ôm cô thật chặt. “Đừng khóc, em yêu. Hãy vui mừng vì em vẫn còn sống.”

Cô nhận ra rằng anh đang nghĩ cô muốn điều này cho bản thân. “Anh không hiểu. Em không muốn anh chiến thắng vì em! Em muốn anh làm điều đó vì bản thân anh!”

“Chúng ta đã bị dẫn mười điểm, em yêu. Chỉ còn chưa tới ba phút.”

“Vậy thì tốt hơn hết anh nên bắt tay vào việc đi.”

Anh vuốt mái tóc ra khỏi gương mặt cô, và mắt anh tràn ngập yêu thương làm tất cả những nghi ngờ mà cô đã có về cảm giác của anh đều biến mất.

“Chúng ta sẽ phải ghi hai bàn touchdown để chiến thắng, và ngay lúc này các cầu thủ căm thù anh đến tận xương tủy.”

“Em sẽ nói chuyện với họ.”

“Phoebe...”

Cô ôm lấy má anh. “Em yêu anh, huấn luyện viên. Giờ bắt tay vào việc thôi. Đó là mệnh lệnh.”

Phải lấy toàn bộ sức mạnh ý chí cô mới có thể rời khỏi vòng tay anh, nhưng cô vẫn lùi lại trong khi anh trông vẫn còn sửng sốt trước tuyên bố của cô. Cô chưa bước được hai bước thì Bobby Tom và Jim đã xuất hiện bên cạnh.

“Cô không sao chứ?” Mặt Bobby Tom xanh lét đầy vẻ quan tâm. “Mẹ kiếp, Phoebe, cô làm chúng tôi sợ chết khiếp.”

“Tôi ổn.” Cô túm lấy cánh tay họ. “Tôi muốn thắng trận này. Tôi muốn Dan có thể chiến thắng.”

“Nếu như chúng ta có thêm thời gian...”

Phoebe cắt ngang Jim. “Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Tôi không thể để chuyện này xảy ra với anh ấy. Không để xảy ra với bất kỳ ai trong các cậu.”

Cô quay đi và chạy về phía Darnell. Bằng cách nào đó cô phải phục hồi lại được lòng tin của các cầu thủ dành cho huấn luyện viên của họ, nhưng cô có quá ít thời gian. Darnell trông có vẻ báo động khi nhìn thấy tình trạng của cô, và anh ta vội bước một bước về trước.

“Phoebe, chuyện gì xảy ra với cô thế?”

Cô giải thích thật nhanh. Cố gắng lấy lại hơi thở sau khi kết thúc, cô nói, “Dan chỉ cố gắng bảo vệ tôi. Hãy nói với các cầu thủ hàng tiền trạm như thế. Chúng ta sẽ thắng trận này.” Trước khi anh ta có thể đặt câu hỏi cho cô, các cầu thủ dự bị bắt đầu vây lấy cô, và cô lặp lại câu chuyện của mình. Trong khi họ trút những câu hỏi vào cô, đội Sabers đã đá bóng bổng lên.

Dan đeo điện đài vào tai và hét to các chỉ thị. Jim vỗ lên vai anh và xông vào trong sân cùng với đội hình tấn công.

Tín hiệu vang lên thông báo trận đấu còn hai phút.

Dan gập người về phía trước, hai tay chống lên đùi. Đội Stars bắt đầu chơi mà không chụm đầu hội ý. Phoebe cắm móng tay vào trong lòng bàn tay khi các hoạt động trên sân bắt đầu. Jim tung một cú chuyền thành công cho cầu thủ tiền vệ cánh. Trong hồi chơi tiếp theo cậu ta ném hụt cho cầu thủ hậu công trong một cú chuyền vào hàng rào. Và rồi trong lần lên bóng thứ ba, cậu ta ném không thành công.

Huấn luyện thể lực của đội Stars xuất hiện bên cạnh cô và bắt đầu quấn gạc quanh cổ tay cô. Tin tức về chuyện xảy ra với cô đã lan truyền trong đội bóng, và Webster Greer xuất hiện bên cạnh cô như một vệ sĩ. Jim nối tiếp sang lần lên bóng thứ nhất của lượt chơi tiếp theo ở vạch 38 yard, và sân vận động nổ tung lên với những tiếng reo hò.

Hàng phòng ngự của Sabers chậm chạp điều chỉnh với chiến thuật tấn công không chụm đầu. Miệng khô khốc, Phoebe nhìn đội bóng của mình tiến đến vạch 17 yard.

1:10

Biederot nối bóng cho Collier Davis.

Phoebe hét lên khi Davis ôm lấy bóng và ghi bàn touchdown.

Fan hâm mộ trở nên điên cuồng.

Trên đường biên Dan đang chụm đầu với đội đá bóng và huấn luyện viên của đội đặc biệt.

Stars ghi điểm phụ. Sabers 27, Stars 24.

0:58

Khi đội đá bóng của Stars dàn hàng, đám đông trông chờ một cú đá trong sân, biết rằng đội Stars phải chiếm lại quyền kiểm soát bóng. Đá trong sân là một pha diễn tập mà Dan đã bắt các cầu thủ phải thực hành hàng trăm lần trong suốt mùa giải cho đến khi họ có thể thực hành một cách hoàn hảo. Nhưng đây không phải là luyện tập, và đội bên kia biết rằng một cú đá ngắn, có khả năng làm chết người đang đến.

Phoebe liếc nhìn qua Dan. Anh trông thật dữ tợn và thật lộng lẫy.

Quả bóng xoáy với một quỹ đạo điên rồ khi bay ra khỏi má ngoài chân của cầu thủ phát bóng. Nó chỉ bay suýt soát được 10 yard theo yêu cầu trước đi rơi vào tay của cầu thủ trung vệ bên đội Sabers. Anh ta cố gắng giữ lấy nó, nhưng không thể. Elvis Crenshaw đã húc bay anh ta.

Đó là quả bóng tự do, và 22 cầu thủ đâm bổ vào nó. Mũ sắt tông sầm vào nhau và tiếng gầm gừ của các cầu thủ có thể nghe thấy rõ từ trên đường biên thậm chí là còn xuyên qua cả tiếng gào thét của đám đông. Tiếng còi vang lên và các trọng tài bắt đầu kéo các cầu thủ ra. Phoebe cắm các móng tay vào cánh tay của Webster.

Từng cầu thủ một đứng dậy - Stars, Sabers - cho đến khi chỉ còn lại hai cầu thủ trên mặt cỏ, một trong chiếc áo đồng phục màu xanh da trời và một màu đỏ thẫm.

Dan hét lên mừng rỡ.

Cầu thủ Sabers loạng choạng đứng dậy, để lại một mình Darnell Pruitt đang ôm chặt lấy quả bóng.

Tiếng gào thét của đám đông vang lên đinh tai nhức óc. Darnell nhảy dựng dậy và tung cánh tay vào không trung. Đội Stars đã thu hồi lại bóng trên vạch 48 yard của sân nhà.

0:44

Dan vỗ mạnh lên lưng Biederot khi cậu ra chạy ra sân. Trong hồi chơi đầu tiên, Jim đã ném thành công một cú đến vạch 42.

0:38

Hàng phòng ngự của Sabers cho rằng chiến thuật tấn công chuyền bóng sẽ tiếp tục, nên đã dàn hàng thật sâu để ngăn chặn cú chuyền dài. Thay vào đó, họ đã bị lừa bằng một trong những chiến thuật chạy chỗ ngọt ngào nhất mà Dan đã từng chỉ đạo. Lần lên bóng thứ nhất tiến được 10 yard đến vạch 22.

0:25

Hai cú ném tiếp theo của Stars đều không thành công, và Phoebe cố gắng chuẩn bị tinh thần cho một thất bại.

0:14

Biederot yêu cầu lần hội ý cuối cùng và chạy về phía Dan trên đường biên. Họ đối thoại với nhau đầy giận dữ. Jim chạy quay trở lại.

Bầu không khí trong sân vận động như có điện. Khi hai đội dàn hàng, Phoebe nhìn lên bảng tỷ số. Đã là lần lên bóng thứ ba và họ vẫn còn 22 yard nữa.

Jim ném một cú không thành công nữa.

0:08

Dan ra hiệu điên cuồng khi các cầu thủ nhanh chóng chạy quay trở lại đội hình. Nhưng thay vì đá bóng lên ghi bàn để có thể giành được một kết quả hòa và giúp họ vào hiệp phụ với luật bàn thắng vàng, đội Stars lại chuẩn bị để ghi bàn touchdown. Lần lên bóng thứ tư và còn lại 22 yard. Jim chụp lấy quả thảy bóng dài từ đội hình súng săn[65] và đưa mắt tìm mục tiêu quen thuộc của mình, anh chàng bắt bóng 8 triệu đô la của Phoebe với đôi tay khéo léo và đôi chân nhanh nhẹn đến từ Telarosa, Texas.

[65] Nguyên văn: shotgun formation: là một sơ đồ tấn công trong bóng bầu dục trong chiến thuật chuyền bóng.

Bobby Tom thực hiện một cú cắt mặt nhanh gọn ở vạch 7 yard và bỏ rơi đối thủ theo kèm. Quả bóng xoáy tròn bay về phía cậu ta. Bobby Tom nhảy lên và chụp lấy nó từ trong không trung với một điệu bộ quá duyên dáng gần như là đàn bà.

Các cầu thủ phòng ngự Sabers lao vào tấn công Bobby Tom.

Bobby Tom xoay về phía đường cấm địa. Cậu ta bị vấp chân. Ngay khi đứng vững lại, cậu ta lại bị tông sầm vào bên sườn. Một lần nữa cậu ta xoay tự do.

Nhưng Brewer Gates, cầu thủ hậu vệ trung tâm ngôi sao của Sabers, đang đổ ập về phía cậu ta.

Bobby Tom biết mình sắp bị húc, nhưng cậu ta để mặc cơ thể không được bảo vệ trong khi vươn quả bóng về phía trước và quăng người về phía đường cấm địa.

Với hàm răng nhe ra và tiếng gầm của một cái máy nghiền xương, Gates tông sầm vào Bobby Tom ở vạch 2 yard.

Và bị húc bắn tung lên không trung bởi Darnell Pruitt.

Bobby Tom đập mạnh xuống mặt sân, mọi cơ bắp trong cơ thể thon dẻo của một cầu thủ chạy chỗ bị kéo dãn ra. Đầu cậu ta ong ong trong khi cố gắng nhìn cho rõ.

0:01

Qua chiếc mặt nạ, Bobby Tom nhìn theo đường thẳng từ cánh tay cho đến bàn tay của mình. Chúng ôm lấy quả bóng và nằm ngay chính xác trên đường cấm địa.

Hai cánh tay của trọng tài bắn thẳng lên không trung, ra hiệu công nhận bàn touchdown. Tiếng gào thét của đám đông làm rung chuyển những bức tường vòng cung của sân vận động.

Phoebe vừa cười vừa khóc. Webster ôm chầm lấy cô, rồi đến Elvis Crenshaw. Sự huyên náo hỗn loạn nổ tung trên sân cỏ và trên khán đài khi tiếng súng chung cuộc vang lên. Cô cố gắng tiến đến chỗ Dan nhưng không thể di chuyển qua biển người mặc áo đồng phục màu xanh đang vây quanh cô. Cô bò lên đỉnh băng ghế chỉ đạo và nhìn thấy anh đang đẩy xuyên qua các cầu thủ để tiến đến chỗ cô. Gương mặt anh sáng bừng trong nụ cười toe toét và mắt họ khóa vào nhau. Cô tung một cánh tay lên trời và cười lớn. Phía sau anh, cô nhìn thấy vài cầu thủ đang tiến đến với một chiếc hộp nhựa khổng lồ giơ lên cao. Cô cười to hơn khi họ đổ toàn bộ những thứ bên trong lên đầu anh.

Một cơn mưa nước Gatorade và đá lạnh ập xuống anh. Anh gập cong vai lại và hét lên khi nhận được nghi thức ăn mừng chiến thắng.

Một số người trong đám đông la ó.

Họ không hề biết về vở thảm kịch đã diễn ra phía sau màn trình diễn, và họ vẫn muốn lấy máu của Dan vì đã đẩy trận đấu vào một kết thúc tuyệt vọng như thế.

Anh lắc đầu, những giọt nước bay tung tóe khắp nơi khi anh dụi mắt đủ rõ để có thể lại nhìn thấy Phoebe. Bobby Tom quăng cánh tay quanh vai Dan và tống quả bóng vào anh. “Cái này là cho thầy, người đồng chí”

Hai người đàn ông ôm nhau. Dan ghì chặt quả bóng vào ngực và một lần nữa quay về phía Phoebe.

Anh lau mặt bằng một bên tay áo còn khô và nhìn thấy cô vẫn đang đứng trên băng ghế. Cô trông như một nữ thần đang nổi lên từ biển cả hợp thành từ những chiếc áo đồng phục màu xanh cuộn xoáy, mái tóc vàng óng của cô rực rỡ trong ánh đèn. Cô là tạo vật xinh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy, và anh yêu cô bằng cả trái tim mình. Sức mạnh cảm xúc của anh không còn làm anh hoảng sợ.

Đã phải đến quá gần với nguy cơ đánh mất cô, giờ anh sẽ không bao giờ mạo hiểm với điều đó nữa.

Các cầu thủ đã sẵn sàng để công kênh anh lên vai, nhưng anh không muốn đi đâu mà không có cô. Anh quay về phía cô ngay khi các cầu thủ nhấc bổng anh lên và bắt đầu mang anh xuyên qua đám đông. Cô đang cười. Anh cũng cười đáp lại. Và rồi mọi tế bào trong anh đều căng ra cảnh giác khi một thứ gì đó trên khán đài phía sau cô chớp lấy sự chú ý của anh.

Trong một biển fan hâm mộ đang gào thét và di chuyển, Ray Hardesty đứng yên lặng một cách kỳ quái. Tất cả cơ bắp trong người y tê liệt với nỗi căm hận khi y nhìn chằm chằm vào Dan từ hàng ghế đầu tiên. Dan nhìn thấy tia sáng lóe lên từ khẩu súng trên tay y thậm chí trước khi y nhấc tay lên.

Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong giây lát, nhưng mỗi một mảnh thời gian trở thành một bức tranh bất động, một hình ảnh kinh hoàng sẽ trở nên đông cứng mãi mãi trong đầu anh. Dan, đang bập bềnh trên cao trên vai các cầu thủ, đã trở thành một mục tiêu thông thoáng; nhưng Hardesty, với sự sáng suốt của một người điên, đã tìm thấy một cách tốt hơn để hủy hoại người mà y căm hận. Ánh sáng nhá lên, các phóng viên hét lên ném các câu hỏi vào anh, và Dan nhìn với nỗi kinh hoàng bất lực khi Hardesty điều chỉnh mục tiêu sao cho khẩu súng nhằm thẳng vào phía sau đầu Phoebe.

Một toán nhân viên an ninh lao về phía Hardesty.

Những người phía trước nhìn thấy khẩu súng, nhưng họ không thể sử dụng vũ khí của chính mình ở giữa đám đông hỗn loạn này.

Ở phía gần hơn, Phoebe không nhận thức được mối nguy hiểm mà cô đang mắc vào, và cô vẫn đang cười. Dan không có vũ khí, không có gì để bảo vệ người phụ nữ mà anh yêu bằng cả trái tim mình. Không có gì ngoại trừ quả bóng đang ghì chặt trên ngực.

Anh là một trong những tiền vệ vĩ đại nhất, nhưng khi những ngón tay anh siết quanh quả bóng, anh không còn ở trên đỉnh cao phong độ. Một cách bản năng, các đầu ngón tay của anh đặt vào vị trí có cảm giác quen thuộc với anh hơn là những đường nét trên chính gương mặt anh.

Tên của những nhân vật bất tử nhá qua trong đầu anh: Bart Starr, Len Dawson, Namath và Montana, rồi cả Johnny U. Lớn. Không ai trong số họ từng ở trong hoàn cảnh hiểm nguy như thế này.

Anh co cánh tay lại và khai hỏa quả bóng. Nó bắn đi phía trên đầu đám đông, thấp và căng, một cú xoáy bóng mãnh liệt, và được ném một cách hoàn hảo như bất kỳ quả bóng nào trong lịch sử thể thao chuyên nghiệp.

Ở hàng ghế trước khán đài, Hardesty bật xoay sang một bên khi quả bóng tông vào vai y. Lực của nó làm y ngã sóng soài lên ghế ngồi, và khẩu súng văng ra khỏi tay y.

Phoebe cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô quay đầu lại chỉ vừa đúng lúc nhìn thấy một nhóm nhân viên an ninh đang tụm lại ngay phía sau lưng cô trên khán đài.

Trước khi cô có thể nhìn thấy chuyện gì xảy ra, Bobby Tom và Webster đã túm lấy cô và cô cũng được công kênh về phía đường hầm sân vận động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.