Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 45




Giả Kính tựa hồ nghe được bọn họ khuyên giải an ủi, qua một lúc mới hồi phục lại, tình huống chuyển biến khá hơn một chút.

- Giả Kính này, không có đứa con nhân thần giận oán như vậy!

Oán hận nói ra một câu, Giả Kính nhìn Giả Chính:

- Ngày mai ngươi gọi toàn bộ tộc nhân đến từ đường. Hắn không phải vì một nữ nhân cùng con của mình đoạn tuyệt quan hệ cha con sao? Ngày mai ta cũng phải đem hắn xóa tên trong gia tộc, đuổi ra khỏi nhà.

- Giả Trân, từ nay về sau không còn là người của Giả gia.

- Toàn bộ hành vi, không có quan hệ gì với Giả gia.

Chỉ có như vậy mới phủi sạch quan hệ, mới có thể cứu vãn danh dự gia tộc.

Dù sao Giả Trân cũng đã phế đi, huống hồ tai nạn gia tộc là hắn đưa tới, hi sinh một phế nhân như hắn giữ tròn toàn gia tộc, thiên kinh địa nghĩa.

Đối với quyết định của Giả Kính, những người có mặt không ai lên tiếng phản đối.

Lúc trước chuyện xấu của Giả Trân như giấy không gói được lửa, đám người Giả Chính liền có ý cùng hắn đoạn tuyệt, làm cho Giả thị bộ tộc thoát thân từ trong lốc xoáy.

Nhưng Giả Trân thân là tộc trưởng, cho dù vai vế không cao bằng bọn hắn, tiếc rằng địa vị của họ trong tộc không bằng hắn. Mặc dù là Giả mẫu địa vị cao nhất trong tộc, cũng không có tư cách một cước đạp Giả Trân ra khỏi Giả thị bộ tộc.

Có thể làm được điều này, chỉ có tiền nhiệm tộc trưởng kiêm cha ruột Giả Kính mới có thể tư cách để làm.

Hiện nay cách làm của Giả Kính hoàn toàn phù hợp ý nguyện của toàn bộ người trong hai phủ.

Không giống như lợi ích của bản thân mỗi người, thân là vợ của Giả Trân – Vưu thị, tự nhiên không hi vọng Giả Trân bị trừ tộc, nhưng nàng có ý kiến cũng không dám mở miệng.

Bởi vì nàng hiểu rõ tiếng nói của mình rất nhỏ, dù nàng có mở miệng cũng sẽ không có ai đem ý nghĩ của nàng đặt trong lòng, trái lại còn biến thành đối tượng bị trút giận, vô duyên cớ rước lấy một thân tao.

Vưu thị cúi đầu, không cam lòng xé rách khăn tay, đứng sau đám người giả bộ chim cút.

Không người lưu ý nàng, không ai quan tâm cảm thụ của nàng.

Giả Xá trầm ngâm một lát, hỏi:

- Có cần tìm Dung ca nhi trở về?

Nếu Kính đại ca đã hoàn toàn bỏ quên Giả Trân, nếu còn tiếp tục mất đi Giả Dung, như vậy nhất mạch của hắn sẽ không có hậu nhân. Huống hồ Trữ quốc phủ cần người tập tước mới, gia tộc cần tân nhậm tộc trưởng. Giả Xá vì nghĩ tới điều này cho nên mới hỏi như vậy.

- Không thể!

Giả Kính còn chưa há mồm, Vương phu nhân cùng Vương Hi Phượng đã theo bản năng lên tiếng ngăn trở. Giả Chính bất mãn quay đầu liếc hai nàng một cái, hai cô cháu lập tức giả bộ sụp mi im lặng.

Giả Kính không trách tội hai người Vương phu nhân nói leo, không chút nghĩ ngợi nói:

- Không cần! Dù sao cũng chỉ là một a Đấu đỡ không dậy nổi, cùng cha hắn chung một đức hạnh, nuôi ở trong nhà cũng chỉ là một đồ chơi phá sản. Nếu không phải hắn lộ ra chuyện xấu của gia tộc cho bên ngoài, cũng sẽ không nhiệt náo dư luận xôn xao, làm mặt mũi gia tộc mất hết.

- Lại nói tiếp, danh dự gia tộc sạch không cũng có một phần trách nhiệm của hắn. Còn nữa, lúc trước là hắn mở miệng yêu cầu đoạn tuyệt thư. Nếu vậy cũng không cần trở về, đỡ phải thấy hắn đau đầu khó chịu.

Trong lòng Giả Kính là người bạc tình, hắn để ý nhất là cầu tiên đạo, ngay cả gia tộc cũng phải xếp hạng mặt sau tu đạo.

Người đời để ý huyết mạch kéo dài là vì sau khi chết hưởng thụ hương khói, nhưng ở trong lòng Giả Kính, chỉ cần hắn thành tiên, đã trở thành tiên nhân trường sinh bất tử, làm sao còn cần có hương khói hay không?

Vì vậy Giả Trân, Giả Dung, Giả Tích Xuân ba huyết mạch trực hệ ở trong lòng hắn cơ hồ không có địa vị. Thiếu hay thêm một người, có hoặc là không có đều không có gì khác nhau.

Giả Kính đè huyệt thái dương, nói tiếp:

- Trước động đất ta tu luyện tới địa phương mấu chốt, chờ đợi thương thế khỏi hẳn ta phải lập tức trở về đạo quan tiếp tục tu luyện, sẽ không ở nhà lâu.

Giả Chính kinh hãi, thần sắc không đồng ý:

- Không thể, gia tộc cần người chủ trì. Ngươi đi rồi, mọi việc trong tộc làm sao bây giờ?

Giả Kính chuyển động ánh mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Giả Xá cùng Giả Chính, cuối cùng nhìn Giả Xá:

- Lúc ta không có ở đây, ngươi tạm thời thay quyền tộc trưởng.

Vương phu nhân cắn cắn môi, nội tâm tức giận bất bình.

Giả Xá chỉ là một đống bùn lầy, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không có tích sự gì. Nếu không phải chiếm thân phận trưởng tử, năm đó tước vị Vinh quốc phủ làm sao tới phiên hắn kế thừa.

Lần này lại dựa vào thân phận con cả lấy được quyền tộc trưởng.

Hắn có tài đức gì!

Thật giận lão gia bò ra sau hắn, toàn bộ chỗ tốt đều bị hắn chiếm đi.

Vương phu nhân nội tâm ba đào mãnh liệt, lại không hề lộ ra mặt.

Đột nhiên khóe mắt bà ta dừng trên người Giả Tường đứng gần bên, linh quang chợt lóe vì thế cười yếu ớt nói:

- Sau khi ngài đi vắng, nam nhân bên này cũng chỉ còn lại một mình Tường ca nhi. Hắn ở lại nơi này cô đơn, không người bồi bên cạnh, chi bằng tặng hắn đi quốc tử giám tiến học, kết giao vài bạn cùng lứa tuổi, cũng có thể tập được vài phần học vấn.

Danh ngạch ấm sinh của Trữ quốc phủ chỉ có một, Giả Tường đi vào, mà Giả Dung thì nhất định phải rời đi.

Vương phu nhân ghi hận Giả Dung ở bên ngoài miệng rộng nói lung tung quan hệ tư thông của Tần Khả Khanh cùng Giả Trân, hại con gái của bà ta là Nguyên Xuân bước đi gian nan bên trong thâm cung.

Vừa rồi bà ta ngẫu nhiên nhìn thấy Giả Tường, trong đầu lập tức hiện lên một phương pháp, làm cho Giả Dung khó sống, trút ra một ngụm ác khí.

Tầm mắt Giả Kính nhìn qua Giả Tường vẻ mặt nhu thuận đứng bên cạnh Giả Liễn, hắn yên lặng quan sát vài lần, gật nhẹ đầu:

- Chờ nổi bật qua rồi, tùy các ngươi làm như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.