(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô dùng miệng mình dẫn dắt môi anh, đầu lưỡi cô linh hoạt thăm dò trong khoang miệng anh, kìm chặt cảm giác sợ hãi trong lòng anh.
Dù không tính là thành thạo nhưng vẫn khơi gợi lên khoái cảm chết người.
Trái tim anh đang điên cuồng nhảy nhót nơi lồng ngực, máu huyết trên người chảy ngược về một hướng, anh không còn nhận biết được gì xung quanh mình nữa, chỉ có ấm áp trong khoang miệng và ánh mắt đầy chờ mong của cô là tồn tại.
Đầu Lục Vãn trống rỗng, cánh tay chống trên giường nổi lên gân xanh, cơ bắp trên người căng ra.
Sự ngọt ngào của cô khiến anh gần như điên loạn.
Dùng hết toàn bộ sức lực mới tách được mình ra khỏi đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, Lục Vãn nhìn vào đôi mắt đang mơ màng của người nằm phía dưới, tay run rẩy xoa xoa lên môi mình vừa được cô hôn say đắm, dường như trên đấy vẫn còn lưu lại dư vị ngọt ngào của cô, làm lòng anh khó mà kiềm chế được nữa.
“Tinh Tinh......”
Anh khẽ cất giọng thầm thì, mang theo chân tình từ tận đáy lòng mà anh đã kìm nén trong suốt thời gian qua.
Giản Tinh Mạn chớp chớp mắt, chăm chú ngắm nhìn gương mặt phía trước mình, hình bóng người mà cô luôn nhớ thương nhớ lâu nay chợt xuất hiện trước mắt, cô không nhịn được nữa mà trừng lớn đôi mắt đến mức ngẩn ngơ.
Đây là mơ đúng không, nếu không phải mơ thì sao cô có thể nhìn thấy người đó được, còn nhìn thấy được cả tình ý sâu đậm trong mắt hắn.
Nhưng mà giấc mộng này thật đẹp.
Cô nở nụ cười rạng rỡ rồi đặt tay lên vai người đàn ông, yêu thương dâng đầy trong mắt, “Hì hì hì, anh Lâm Hoa, anh biết không, em rất thích anh, rất thích rất rất rất thích. Anh có thể thích em một chút không?!?”
“Tôi...... tôi cũng thích...... thích......” em mà.
Gương mặt của Tinh Tinh có thẹn thùng, ánh mắt đong đầy tình ý, mà đôi môi hồng xinh xắn kia lại thổ lộ tình cảm chân thành khiến người khác tổn thương. Lục Vãn cảm thấy trái tim mình đang bị dày xéo thành từng mảnh, hơi ấm trong người mất dần, cảm thấy mình thật cô đơn hiu quạnh, hơi thở nghẹn ngào không nói thành lời.
Nghe được câu trả lời đúng như mình mong muốn, Giản Tinh Mạn xoa xoa hai mắt ê ẩm do buồn ngủ, khóe môi cô cong lên nụ cười vô cùng sung sướng, ôm cánh tay người đàn ông kia tiến vào mộng đẹp.
Lát sau, tiếng hít thở dần đều đặn, cô nàng nhanh chóng ngủ say sưa.
Lục Vãn từ từ rút tay ra khỏi vòng ôm của cô, ngồi co quắp trên sàn, lấy tay che mặt.
Trước đó anh có bao nhiêu sung sướng, thì giờ phút này cũng có bấy nhiêu đau thương.
Bao giờ lòng Tinh Tinh mới có chỗ cho anh đây? Tim cô chỉ chứa chấp mỗi mình Lâm Hoa, ngay cả vị trí nhỏ nhất cũng chỉ để dành cho mình hắn ta.
Anh chưa bao giờ dám nghĩ cô sẽ yêu mình, nhưng kể từ lúc Lâm Hoa kết hôn, tình cảm kìm nén bấy lâu bắt đầu phá kén ra ngoài, anh không chỉ đơn thuần mong được ở cạnh cô như trước nữa.
Hốc mắt Lục Vãn nóng lên, cảm thấy lòng bàn tay mình dính dính chút nước thì vội vàng chùi sạch.
Cởi giày rồi nằm lên giường, anh đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, lấy trán mình tựa lên hõm vai cô. Cho dù chỉ được lặng lẽ ôm em một lát thôi cũng tốt rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");