Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 42: Cắn nuốt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Lục Vãn đến đường cao tốc Hưng Giác, cần cẩu đang vớt chiếc xe buýt đã lao xuống sông lên.

Anh đứng trong đám đông, hai chân run rẩy gần như không thể đứng vững được. Cả cơ thể yếu ớt tựa vào người Thẩm Lỗi, dù không có can đảm đối mặt nhưng ánh mắt hoen đỏ của anh vẫn vô thức nhìn chằm chằm xe buýt kia.

Lục Vãn vẫn nhớ như in biển số xe đó, đó là chiếc xe mà Tinh Tinh đã đi.

Chiếc xe buýt vừa được cần cẩu đặt xuống đường, nước bên trong trào ra ngoài, có thể thấy được thi thể của các nạn nhân bên trong bị biến dạng rất nghiêm trọng. Những mảnh vỡ của thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn đường, bầu không khí xung quanh có phần lạnh lẽo.

Đội trục vớt mở cửa xe buýt, tiến hành đưa những thi thể trắng bệch vì ngâm quá lâu trong nước ra bên ngoài.

“Ôi…”

Tiếng than khóc vang vọng trong đám đông, trái tim Lục Vạn rung lên một cái. Anh đẩy Thẩm Lỗi đứng bên cạnh đang đỡ mình ra, tách khỏi đám đông chạy lên đằng trước.

“Này anh, anh hãy đứng yên một chỗ đi, để tránh làm ảnh hưởng đến công việc của đội trục vớt.” Cảnh sát ngăn Lục Vãn lại.

Đôi mắt Lục Vãn đỏ hoe, anh vùng vẫy thoát khỏi sự ngăn cản của cảnh sát rồi chạy đến chỗ đặt xác chết.

Anh muốn nhìn Tinh Tinh của anh, Tinh Tinh của anh…

Tuy nhiên, anh chưa chạy được mấy bước chân đã bị vị cảnh sát đẩy ngã xuống đất, một bên má áp trên nền đất lạnh. Lục Vãn không cảm thấy đau đớn nữa, anh chống hai tay muốn đứng lên nhưng mãi không thể cử động được. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn về chiếc xe buýt trước mặt mình, nỗi đau đớn từ tận đáy lòng hiện rõ ràng trên gương mặt cùng với hàng nước mắt chảy dài.

Đều tại anh, nếu không tại anh thì Tinh Tinh đã không lên chiếc xe này, đều tại anh, tại anh tất cả…

Đến tối muộn, những xác chết còn sót lại dần nổi trên mặt nước cũng đã được vớt hết lên.

Tròn hai mươi bốn tiếng, trong danh sách bốn mươi lăm nạn nhân trên xe vẫn còn một thi thể chưa thể tìm được. Mọi người đều nản lòng muốn từ bỏ, thậm chí đội trục vớt cũng đã ngừng hoạt động tìm kiếm lại.

Lục Vạn quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, khóc cạn cả nước mắt. Anh nắm chặt lấy tay đội trưởng của nhóm trục vớt, van xin nói: “Tôi xin anh hãy tiếp tục tìm, vẫn chưa tìm thấy Tinh Tinh của tôi, tôi xin anh…”

“Tôi…” Thấy người đàn ông này đau lòng muốn chết, vị đội trưởng thông cảm vỗ vỗ vai anh. “Người chết không thể sống lại được, anh hãy cố nén đau thương tiếp tục sống.” Nói xong rút tay về.

Người Lục Vạn chấn động, hai mắt trợn trừng nhìn về phía dòng sông Hưng Giác. Hai mắt anh mở to, không hề chớp mắt.

Trong đêm đông đầy gió tuyết, lúc này đây tâm trí anh tràn ngập dáng vẻ trông mông của người con gái ấy, anh từ từ đứng dậy và người dựa vào thành cầu.

Mặt sông bên dưới kia tối tăm lạnh lẽo, đôi mắt Lục Vãn trống rỗng vô hồn, thì thào liên tục: “Tinh Tinh, em còn giận anh nên không muốn nhìn mặt anh sao? Tinh Tinh, A Vãn biết sai rồi mà, em quay lại được không, anh hứa sau này sẽ ngoan ngoãn, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa. Tinh Tinh à, A Vãn lạnh quá…”

Thẩm Lỗi đứng ở đầu cầu nhìn giám đốc của mình lầm bầm liên tục. Hốc mắt anh ta cũng đỏ lên, không biết phải làm sao đây.

Anh ta lấy tay lau nước mắt, Thẩm Lỗi chắp hai tay trước ngực ngước mắt nhìn lên trời cao cầu xin ông trời đại từ đại bi, xin ông trời để Giản tiểu thư quay về đây.

Biết rõ điều đó là vô dụng, nhưng vẫn muốn hèn mọn cầu xin.

“Reng reng reng…”

Áo khoác đen anh ta đang cầm trong tay rung lên không ngừng, Thẫm Lỗi lấy điện thoại di động ra. Vừa nhìn tên người gọi đến lòng anh ta vui mừng khôn xiết, vừa định lên tiếng gọi giám đốc thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn, người đứng bên cầu biến đâu mất rồi.

“Mau tới đây nhanh lên, có người nhảy xuống sông, cứu người đi…”

Nước sông lạnh đến thấu xương, cơ thể cao lớn của anh dần dần chìm xuống đáy sông.

Anh nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Giản Tinh Mạn, khuôn mặt xinh xắn của cô với nụ cười dịu dàng trên môi.

Mọi người thường hay nói, người trước khi chết đều sẽ nhìn thấy người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, và cô ấy chính là sự tồn tại không thể tách rời trong sinh mạng của anh.

Trong ánh mắt anh khắc sâu bóng hình của người con gái ấy, trên khóe môi lấp lánh nụ cười hạnh phúc. Lục Vãn nhắm hai mắt, để mặc dòng nước lạnh lẽo từ từ cắn nuốt lấy mình.

Tinh Tinh, em đừng sợ, A Vãn đến với em đây. Sau này sẽ không bao giờ chọc em giận dỗi nữa. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.