(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Vãn luôn giả bộ tình cờ đi lướt ngang qua Giản Tinh Mạn, anh muốn đem dáng vẻ mình đầy thương tích bày ra trước mắt cô. Thậm chí anh còn đi khiêu khích những tên côn đồ trong trường, tùy ý để mặc cho bọn chúng đánh đập mình. Lục Vãn muốn để bản thân mình thảm hại hơn, nhếch nhác hơn nữa.
Mà hết thảy những việc đó đều có mục đích duy nhất là cô sẽ thương hại, đau xót cho anh.
Tinh Tinh của anh vốn dĩ đơn thuần, hoàn toàn không có nghi ngờ việc anh tiếp cận cô có vì mục đích nào khác nữa hay không. Cô luôn đối với anh dịu dàng, ôn hòa. Tựa như ngày ánh dương vừa ló dạng, xua tan đêm tối âm u trong cuộc đời anh, khiến anh quyến luyến chỉ muốn cô luôn kề cạnh bên mình.
Mỗi lần trên người xuất hiện vết thương Lục Vãn đều cảm thấy thật hạnh phúc, bởi khi đấy thì Tinh Tinh sẽ đau lòng đến hai mắt phiếm hồng, cô sẽ thật cẩn thận giúp anh băng bó vết thương.
Anh còn nghĩ nếu thời gian ngừng lại ngay thời khắc này thật tốt, tại khoảnh khắc chỉ có hai người họ, không có Lâm Hoa, cũng không có thêm người nào khác. Trong mắt của cô chỉ tồn tại duy nhất một mình anh.
Lòng Lục Vãn thật sự rất tham lam, cảm giác ấm áp mà Tinh Tinh mang đến cho anh quá mức tốt đẹp, thế nên sau khi cô ở cạnh bên anh không ngăn nổi sự ham muốn càng ngày càng nhiều thêm của mình, dần dần không thể thỏa mãn được bản thân mình nữa.
Sâu trong tâm tư Lục Vãn luôn mong muốn cô hoàn toàn hoàn toàn thuộc về mình anh. Nhưng anh cũng hiểu rõ sự xấu xí trong tâm can căn bản không xứng đáng có được cô gái lương thiện thuần khiết như cô.
Biết rằng mình ở bên cạnh cô sẽ làm hoen ố đi vẻ đẹp thánh khiết tốt đẹp của cô, nhưng Lục Vãn không thể ngừng ham muốn được ở cạnh cô. Muốn đến đêm đêm không ngủ được, muốn đến nỗi không kiềm chế được bản thân nữa sẽ tự tát cho mình một cái thật mạnh để tỉnh táo lại.
Anh lo rằng một ngày nào đó sẽ khiến Tinh Tinh sợ hãi mình nên cố tình giữ khoảng cách nhất định với cô và cũng vờ không quan tâm đến việc riêng tư của cô. Sự có mặt của tên Lâm Hoa khiến anh ghen tị đến phát điên, cố gắng kìm nén những suy nghĩ xấu xa rồi giả bộ cười đùa như không có chuyện gì xảy ra.
Dẫu sao anh vẫn lý trí hơn Lục Hùng An cha anh. Dù rằng yêu cô đến điên cuồng, yêu đến không thể ngừng lại được, nhưng anh sẽ không ích kỷ độc chiếm lấy cô.
Sau khi thành công thâm nhập vào thế giới của cô, Lục Vãn đã trở thành người bạn thân thiết nghe cô trút bầu tâm sự, anh yên lặng nghe cô thủ thỉ về tình cảm cô dành cho Lâm Hoa. Nghe những điều đó làm anh nổi giận hai mắt đỏ ngầu, hừng hực lửa nóng về nhà đập phá mọi thứ, trong đầu xuất hiện suy nghĩ muốn giết người.
Anh thật sự muốn giết tên Lâm Hoa kia, như vậy trong mắt Tinh Tinh sẽ chỉ còn lại mình anh.
Không, cô ấy sẽ hận anh mất…
Kỳ thi đại học dần tới gần, anh biết Tinh Tinh muốn đậu vào Đại học Z, bởi vì Lâm Hoa cũng học ở đấy. Biết vậy nên Lục Vãn đã cố gắng nỗ lực chăm chỉ, quyết tâm muốn đậu chung một trường đại học và học cùng chung chuyên ngành – Tài chính với Tinh Tinh.
Anh ngồi cùng bàn với cô, khoảng cách giữa anh với cô càng được kéo gần thêm chút nữa.
Mỗi lần hết giờ học cô thường lôi anh đi tìm Lâm Hoa, còn vui vẻ mỉm cười giúp Lâm Hoa sửa lại mái tóc rối bù. Nhìn thấy cảnh đấy, Lục Vãn cúi đầu ánh mắt cũng dần trở nên tối tăm mù mịt.
Sau đó không lâu, lại truyền đến tin Lâm Hoa đã có bạn gái. Anh nghe nói đó là bạn cùng lớp của hắn ta, cô ấy tên là Thẩm Sở Sở.
Hắn ta đã thích cô gái đó nhiều năm liền, toàn bộ Đại học Z không ai là không biết, chỉ có một người mãi không chịu hiểu.
Đó chính là Tinh Tinh của anh, hoặc có thể nói tự cô không muốn tin sự thật này.
Lục Vãn vui vẻ tới nỗi đứng ngồi không yên, anh như một tên ngốc, cười vui vẻ tới nỗi không khép miệng lại được. Ngoài trời mây đen kéo đến dày đặc, mà lòng anh thì nhẹ nhàng lâng lâng.
Trong đêm mưa to gió lớn, tay Lục Vãn đang cầm chặt chiếc ô vội vàng đi tìm Tinh Tinh của anh. Lục Vãn biết chắc rằng lúc này đây cô nhất định sẽ rất buồn và đang trốn vào một góc nào đó âm thầm khóc thút thít.
Cuối cùng anh cũng tìm được Tinh Tinh, cô nàng trốn trong phòng học yên lặng không bóng người khóc lóc thảm thương. Biết bản thân ăn nói vụng về nên Lục Vãn chỉ đứng bên ngoài cầm ô lẳng lặng ngắm nhìn cô gái bên trong, không có ý định quấy rầy sự yên tĩnh của cô.
Lúc này với cô nàng đang thất tình kia, được khóc to một trận đã đời chính là giải pháp tốt nhất rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");