(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiều năm liền Lục Vãn vẫn giữ thói quen mang cặp kính dày cộm trên mắt, đầu lúc nào cũng cúi gầm xuống, không muốn nhìn hay nói chuyện với bất cứ ai. Hoặc nói thẳng ra thì mọi người đều sợ hãi và chán ghét anh.
Bởi vì Lục Vãn là con trai của kẻ sát nhân.
Khi còn bé, mỗi ngày anh mặc đồng phục mới tinh đi học thì khi trở về nhà sẽ là… bộ dạng hoàn toàn khác.
Quần áo dơ bẩn rách rưới, dính đầy bùn đất, trên người chi chít vết thương lớn nhỏ.
Tất cả mọi người đều thích trêu đùa cười nhạo, xé toạt vết thương trong lòng anh rồi lấy dao đâm liên tục vào đấy, dùng hết sức lực dày vò hành hạ thể xác lẫn tinh thần anh.
Anh không thèm để ý, giả vờ chẳng quan tâm mặc kệ bọn chúng. Ngay cả khi anh bị tụi học sinh xấu xa đó bắt nạt, khắp người máu me đầy vết bầm tím, anh cũng cố cắn chặt răng nuốt nỗi đau vào lòng. Không bao giờ để bọn họ nhìn thấy được sự yếu đuối của mình.
Sau khi cha mẹ mất đi thì chỉ còn lại mình quản gia bầu bạn với anh, mỗi lần anh về nhà kéo theo cơ thể chằn chịt vết thương. Ông ấy vừa giúp anh thoa thuốc vừa lẳng lặng gạt nước mắt, đau lòng nói. “Nếu mà ông chủ với bà chủ còn sống thì đám người đó sao dám ức hiếp cậu chủ quá đáng như này đây? Cậu chủ, hay chúng ta báo cảnh sát đi?”
Lục Vãn không trả lời ông, chỉ yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Sau đấy những tên hay bắt nạt anh nếu không đột ngột chuyển trường, thì chính là đụng độ người không nên đụng bị đánh trọng thương phải nằm viện. Không ai biết lý do tại sao, cũng chẳng ai chú tâm đến, cuộc sống của họ vẫn lặng lẽ trôi qua còn những kẻ thích bắt nạt anh cũng không hề giảm bớt.
Hôm đó, anh bị những tên côn đồ lớp kế bên túm lại trước nhà vệ sinh dùng sức đánh đập. Lục Vãn không thể nào phản kháng lại bọn chúng, anh bị tụi nó đạp vài cái vào bụng. Đau đớn tới mức người đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch không có sức sống.
Anh mệt mỏi ngồi phịch xuống bên gốc cây bàn, ôm bụng đau đớn. Trước mắt tối đen một mảng, ý thức dần dần mơ hồ.
“Này bạn học, cậu không sao đó chứ?”
Cố gắng hé mắt, Lục Vãn hơi đề phòng nhìn cô nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tận sâu trong cõi lòng có cảm giác rung động kỳ lạ.
Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như lưỡi liềm. Trong ánh mắt ẩn chứa chút lo lắng không yên, trên người cô tỏa ra tia sáng ấm áp thân thiện.
Lục Vãn ngây người không nói được bất cứ lời nào. Đây là lần đầu tiên có người cười như vậy với anh, nụ cười chân thành không có chút ghét bỏ nào.
Trái tim điên cuồng đập mạnh mẽ, trước mắt anh là khuôn mặt nhỏ bé ẩn hiện trong ánh sáng rực rỡ khiến cõi lòng anh hoảng loạn. Đột nhiên Lục Vãn có ý nghĩ muốn chạy trốn.
Anh hận cái dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của mình lúc này. Cô ấy trong sáng thuần khiết, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn yêu kiều.
Còn anh, trong mắt là sương mù lạnh giá tích tụ nhiều năm không thể tiêu tán. Nụ cười của cô lại tươi sáng như ánh mặt trời.
Anh như vậy, đứng chung chỗ với cô chỉ làm dơ bẩn cô thôi.
Đi ngay! Đi khỏi đây ngay lập tức!
Lục Vạn nghĩ nghĩ rồi vội vàng đứng lên, anh cúi đầu định bỏ đi. Ngay sau đó bàn tay bị cô nàng kia bắt lấy, lòng bàn tay còn cảm nhận được chút cảm giác lạnh lẽo. Trái tim anh run rẩy, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Cô ấy muốn gì đây?
“Nếu khó chịu thì cậu ăn một viên kẹo đi, nó sẽ giúp cậu thấy tốt hơn đó.”
Cô cất giọng dịu dàng, nhét vào tay anh một viên kẹo rồi mỉm cười chạy đi.
Lục Vạn kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ngây ngẩn cả người. Viên kẹo trong lòng bàn tay anh như tỏa ra hơi ấm khiến thân thể lạnh lẽo lâu nay dần dần ấm lên, trong lòng có tia hỗn loạn không nói thành lời.
Lần đầu tiên có người thật lòng đối tốt với anh, dù chỉ là một hành động nhỏ nhoi thôi cũng khiến anh cảm thấy luyến tiếc, thậm chí nó càng khiến anh thèm muốn nhiều thêm nữa.
Kể từ lần đó, Lục Vãn luôn ở trong đám đông vờ lơ đãng tìm kiếm bóng hình cô. Anh biết cô ấy tên là Giản Tinh Mạn, học cùng khối với anh – khối 12 lớp 2. Cô có một người anh hàng xóm và cũng là người cô thầm mến từ lúc nhỏ tên Lâm Hoa. Hắn ta hơn họ hai tuổi, học chuyên ngành Khoa học máy tính ở Đại học Z, thường xuyên tìm đến trường thăm cô ấy.
Mỗi ngày, anh đều trốn trên con đường nhỏ chờ lúc cô về nhà sẽ đi ngang qua đấy để anh được lén lút nhìn trộm cô. Anh nhìn cô ngượng ngùng cười với Lâm Hoa, nụ cười thật ngọt ngào. Nó khiến lòng anh ghen ghét đến phát điên, thậm chí còn có suy nghĩ muốn hủy hoại cô.
Ngay lúc đó anh mới nhận ra mình thật xứng đáng là con trai của Lục Hùng An. Cùng một dòng máu và sự điên cuồng giống hệt ông ấy.
Không có được thứ mình yêu thích, liền muốn phá hủy nó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");