(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau…
Trên giường, người đàn ông mơ màng hé mắt, ánh nắng chói chang khiến Lục Vãn khó chịu híp híp mắt.
Cô nàng kia đang nép vào lồng ngực anh ngủ ngon lành, cô còn bá đạo gác chân lên đùi anh. Khắp người Giản Tinh Mạn đầy những dấu vết xanh xanh tím tím, tất cả đều là kiệt tác do anh lưu lại.
Anh cười thật dịu dàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, trái tim Lục Vãn ngọt ngào giống như đang ngậm mật ngọt vậy.
Cuối cùng thì cô đã thuộc về anh.
Lục Vãn thật cẩn thận từng li từng tí bước xuống giường mặc quần áo, anh cố gắng không đánh thức ‘đại nhân’ đang ngủ trên giường.
Trong phòng bếp, chén bát dơ ngày hôm qua còn chưa được rửa vẫn đang chất đống trong bồn nước. Lục Vãn xắn tay áo lên, cầm lấy miếng mút bắt đầu rửa chén.
Giản Tinh Mạn thức dậy, toàn thân cô đau đớn không có chút sức lực nào. Mặt mày cô nhăn nhó, trong đầu hiện lên ký ức hôm qua cô cùng Lục Vãn điên cuồng làm tình, cùng tiếng cô rên rỉ gọi anh, anh suốt đêm qua.
“Tinh Tinh dậy rồi à.”
Giọng nói dịu dàng quanh quẩn bên tai, Giản Tinh Mạn vừa quay mặt qua thì thấy ngay gương mặt Lục Vãn đang ghé vào đầu giường, nét mặt vui vẻ mỉm cười thật tươi với cô.
Cả khuôn mặt Giản Tinh Mạn đỏ bừng, cô luống ca luống cuống vùi mặt vào trong chăn không dám nhìn lại anh.
Chết tiệt, mắc cỡ quá đi mất.
Lục Vãn nhìn cô gái nhỏ cố tình trốn tránh mình, nét mặt nhu hòa hiện lên nụ cười nhàn nhạt, bàn tay anh xoa xoa lên tấm chăn đang che chắn cho người nào đó. “Tinh Tinh, anh làm đồ ăn sáng xong rồi. Đói quá, em dậy ăn cùng anh đi mà.”
Vừa nghe được lời anh, hai tay Giản Tinh Mạn bịt chặt lỗ tai mình lại, lúc này thiệt tình cô không muốn quan tâm đến anh chút nào hết.
Cô không thể quên được việc đêm qua anh đã ‘tàn nhẫn’ tra tấn mình như thế nào, cái tên đáng ghét này.
“Nè nha, anh đã nấu món cháo bí đỏ mà Tinh Tinh thích ăn nhất, thơm lắm đó, anh còn rắc lên phía trên một lớp hành thái nhỏ, vừa ngon vừa ngọt, thật sự muốn em niếm thử một chút.” Đôi mắt Lục Vãn hiện lên tia ranh mãnh, trong giọng nói lại mang theo ý tứ tủi thân.
Đúng như dự đoán của anh, chỉ trong chốc lát, tấm chăn rung rung một cái, Giản Tinh Mạn ló đầu ra, đầu cổ tóc tai rối bù như ổ gà, vẻ mặt kiêu căng chẹp chẹp miệng. “Thôi được rồi, thấy anh khổ sở mời mọc như vậy cũng tội thiệt, em sẽ miễn cưỡng niếm thử cho anh vui đó.”
“Ừm.” Lục Vãn ngây ngô gật gật đầu, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười vô cùng tươi tắn.
Tinh Tinh thích sĩ diện như này đáng yêu quá đi mất.
Giản Tinh Mạn quấn chặt tấm chăn che trước người, cô bước xuống giường tìm quần áo để thay. “A Vãn à anh ra ngoài đi, em muốn thay đồ.”
Lục Vãn nhếch môi, anh nhìn nhìn đánh giá Giản Tinh Mạn đang trùm kín mít từ đầu đến chân, không sợ chết nói. “Tinh Tinh à, toàn bộ cơ thể của em, ừm, tối hôm qua anh đều thấy hết rồi mà!”
Ngay sau đó anh ăn ngay cái gối vào đầu rồi bị cô đuổi ra khỏi phòng.
Giản Tinh Mạn thay đồ xong, tức giận mở cửa phòng thì bắt gặp ngay dáng vẻ Lục Vãn đang đứng tựa bên cạnh cánh cửa, bộ dạng lười nhác cười cười với cô, cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lục Vãn y hệt cái đuôi lẽo đẽo theo sau cô, anh thấy cô cầm ly đưa tới vòi nước thì nhanh nhảu cầm lấy bàn chải chét kem đánh răng giúp cô.
Giản Tinh Mạn hơi nhíu mày nhận lấy.
Mới sáng ngày ra mà tên này có vẻ niềm nở với cô ghê nhỉ.
“Tinh Tinh, tối hôm qua em ngủ với anh rồi, như vậy thì sau này em chính là người của anh.”
“Phụt… khụ khụ…”
Giản Tinh Mạn vừa ngậm một ngụm nước liền phun ra ngay, cô ho khan vài tiếng, khó chịu tới nỗi khóe mắt dâng tràn nước mắt.
Nhìn người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa, tóc mái ngang trên trán anh lộn xộn đôi ba chỗ có hơi cong vểnh lên, ánh mắt dịu dàng nhu thuận, trên mặt treo lên nụ cười ngốc nghếch. Tự nhiên cô có cảm giác anh thật là ngây ngô.
Đang định ép cung cô chắc?
Giản Tinh Mạn hung dữ đáp lại: “Em là của anh khi nào hả? Em là của riêng em thôi!”
Vừa dứt lời, ánh mắt người đàn ông bỗng tối sầm đi, đôi môi mỏng mím nhẹ, tủi thân nhìn lại cô. Ngay lập tức tận đáy lòng Giản Tinh Mạn cảm thấy tràn đầy tội lỗi.
Cô nhếch môi, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên bả vai Lục Vãn, bộ dáng “oai phong lẫm liệt”[1]. “Anh, mới là của em đó!”
Đôi mắt buồn đầy u uất của Lục Vãn trong nháy mắt lấp lánh, khóe miệng vẽ ra độ cong thật lớn, lẩm bẩm lặp lại lời vừa rồi của cô. “Anh là của em…”
Giản Tinh Mạn quay đầu tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Nhìn bề ngoài trông Giản Tinh Mạn có vẻ rất điềm tĩnh “vân đạm phong khinh”[2], kì thực sau khi trêu đùa người kia một chút thì trong lòng cô có hơi hoảng loạn, đôi gò má còn lặng lẽ ửng hồng.
Trong miệng toàn là hương vị tuyệt vời của món cháo bí đỏ, ánh mắt Giản Tinh Mạn cong cong như trăng lưỡi liềm, giọng nói ngọt ngào tựa đường mật. “A Vãn, anh không định đi làm sao?”
Bàn tay đang cầm muỗng hơi dừng lại, mắt Lục Vãn hơi âm u. “Ăn sáng xong mới đi.”
Bữa giờ anh không đến công ty, điện thoại cũng tắt máy, đám người kia không liên lạc được với anh chắc là đang lo lắng lắm.
Thật sự cần phải đi.
Đôi mắt to tròn đen láy của Giản Tinh Mạn gian xảo đảo quanh. “Ừm.”
Tay Lục Vãn nhẹ nhàng khuấy đều chén cháo nóng hổi, anh nhướng mày chất vấn cô. “Có phải em đang muốn anh đi khỏi đây thật nhanh không?” Đồ không có lương tâm.
Suy nghĩ mờ ám bị anh vạch trần, giọng Giản Tinh Mạn không nén được cao lên. “Sao có thể như vậy được! Em đang lo lắng cho anh thôi mà, anh cứ không nghỉ làm miết nhỡ bị đuổi việc thì sao đây.” Đúng, cho nên anh đi nhanh nhanh giùm một cái. Bà đây muốn yên ổn ở nhà một mình để bình tâm lại, không muốn phải đối mặt với tên yêu nghiệt nhà ngươi nữa.
Lục Vãn cười khinh bỉ. “Thật vậy sao?”
“Thật mà!”
Lời khẳng định đầy lý lẽ của Giản Tinh Mạn nghe thật hùng hồn, cô không chút hoảng loạn vì bị anh nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
Lục Vãn cúi đầu ăn một thìa cháo, ý cười trong đôi mắt càng tăng thêm.
Kẻ lừa đảo này thật đáng yêu!
Ăn sáng xong, Lục Vãn đứng trong phòng bếp rửa chén. Giản Tinh Mạn thì no căng bụng đang lười biếng nằm ườn trên ghế sô pha xem ti vi.
Đem bát đĩa xếp thật ngăn nắp, Lục Vãn xả nước rửa tay. Mắt anh liếc về phía Giản Tinh Mạn, bắt gặp dáng vẻ đang tự mình chìm đắm trong thế giới riêng của cô. “Tinh Tinh, anh đi làm đây.”
“Nhanh vậy sao? Anh chờ em một chút.” Giản Tinh Mạn nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa đổi giày, cô vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên chạy vụt vào trong phòng ngủ.
Sau đấy hấp ta hấp tập chạy vội trở ra, trên tay cô cầm miếng băng keo cá nhân.
“Anh cúi thấp xuống chút đi A Vãn, để em dán băng lên vết thương trên trán giúp anh.”
Lòng Lục Vãn nháy mắt mềm thành một nắm, anh khom lưng đưa mặt mình xích lại gần với gương mặt của cô. “Ừm.”
Tay Giản Tinh Mạn xé vỏ bọc băng cá nhân, cô vén mái tóc lòa xòa trên trán Lục Vãn qua một bên.
Miệng vết thương của anh dù đã kết vảy nhưng trông rất xấu xí, sau này chắc là sẽ để lại sẹo rồi.
Vừa nghĩ vậy Giản Tinh Mạn thấy lòng mình có chút khó chịu.
Bàn tay nhỏ nhắn đang để trên trán anh thật mềm mại êm ái, trước mắt Lục Vãn là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong đáy mắt Giản Tinh Mạn dường như ẩn hiện ánh nước, cái miệng nhỏ xinh miếu máo.
Tim Lục Vãn bỗng nhiên chùn xuống. “Đau lòng sao?”
Giản Tinh Mạn không trả lời, đôi mắt lấp lánh ánh nước, nhẹ gật gật đầu.
Dáng vẻ đáng thương của cô nhóc này đáng yêu chết đi mất thôi, Lục Vãn đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt cong cong. “Nếu vậy thì sau này em phải đối xử với anh cho thật tốt đấy.”
Giản Tinh Mạn yên lặng nhìn anh, vẻ mặt đầy kiên định đáp một chữ “được”.
Nghe thấy vậy Lục Vãn mỉm cười dịu dàng, ngón tay chỉ chỉ lên môi mình. “Người đàn ông của em phải đi làm, em không muốn đóng dấu chủ quyền lên đây sao?”
“…”
Giản Tinh Mạn ngơ ngác nhìn môi anh, ánh mắt anh lúc này nhìn rất là gian xảo.
Ấy thế mà cô không hề ghét bỏ, ngược lại thì còn có chút thích thích.
Cô kiễng chân nhanh chóng hôn lên môi Lục Vãn rồi chạy ù vào phòng ngủ, Giản Tinh Mạn hí hửng chuồn thật lẹ.
Dù cách một cánh cửa nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười trầm thấp của Lục Vãn ở phía ngoài, chất giọng trầm khàn quyến rũ khiến trái tim cô rung lên những dư vị đầy ngọt ngào.
Lục Vãn xoa xoa môi mình, ánh mắt lấp lánh và khóe môi anh nở nụ cười thật ngọt, hướng về phía cửa phòng nói với cô nàng thẹn thùng đang trốn trong đấy: “Tinh Tinh à, anh đi làm đây!”
“Cạch…”
Cửa phòng ngủ hơi hé mở, một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra ngoài, hướng về phía anh vẫy vẫy chào.
Nụ cười trên khóe môi Lục Vãn càng thêm nồng đậm.
Nếu không phải công việc đang chất đống, thật sự anh muốn ở nhà ôm chặt cái người này trong lòng mà hôn hít cho đã cơn ghiền.
Cái đồ đáng yêu này thật khiến tim anh mềm nhũn. [1] “oai phong lẫm liệt”: dáng vẻ trang nghiêm, đáng sợ giống với dáng vẻ của một vị tướng quân.
[2] “vân đạm phong khinh”: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");