Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơm nước xong xuôi, Giản Tinh Mạn đem chén dĩa bỏ vào bồn rồi xả nước ra ngâm.

Ngoài phòng khách, TV đang phát bộ phim kiếm hiệp vừa lên sóng gần đây “Kiếm Khách Giang Hồ”.

Trên ghế sô pha, Giản Tinh Mạn im lặng ngồi ngoáy tai cho “đại gia” Lục Vãn đang nhắm mắt nhàn nhã gối đầu lên đùi cô mà hưởng thụ.

Phía màn hình TV, nam chính mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài tung bay trong gió, dáng vẻ “ngọc thụ lâm phong”[1].

Ánh nhìn cực kỳ sắc bén, ngón tay thon dài cầm thật chặt thanh bảo kiếm, động tác tao nhã từ tốn nhắm về hướng kẻ thù mà tiến tới.

Tư thế cầm kiếm của anh ta vô cùng lưu loát, nụ cười yêu mị xấu xa luôn hiện hữu trên khóe môi, thiệt muốn mạng người ta mà.

Đây chính xác là khí phách của nam tử hán phiêu lưu giang hồ!

Thi thoảng Giản Tinh Mạn ngẩng đầu chuyên chú nhìn hình ảnh trên TV, động tác trên tay cũng dần dần chậm đi.

Lục Vãn hé mắt thì bắt gặp ngay cảnh tượng người kia đang xem tivi bằng ánh mắt si mê, anh tò mò dời tầm mắt nhìn chăm chú tên đàn ông trong TV rồi híp mắt lại đầy nguy hiểm.

Tên Lâm Hoa vừa đi khỏi không bao lâu, giờ lại có thêm “con gà luộc” này đến tranh giành tình cảm với anh.

Lục Vãn thờ ơ hỏi: “Bộ đẹp lắm hả?”

Đang mê đắm vẻ đẹp của nam diễn viên kia nên Giản Tinh Mạn không nhận ra giọng Lục Vãn có hơi khác thường, gật đầu một cái. “Đẹp lắm luôn.”

Trong nháy mắt gương mặt của Lục Vãn phủ đầy sương giá, anh nhỏm người lên áp sát vào người Giản Tinh Mạn, Lục Vãn dùng mặt mình che khuất đi tầm mắt của cô. “Nè đẹp trai không? Hử?”

Giọng điệu lạnh lùng chua chát, mang theo chút hàm ý cảnh cáo cô.

Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt của Lục Vãn khiến Giản Tinh Mạn bối rối ngay lập tức, tiếng tivi vang lên ầm ĩ bên tai nhưng cô hoàn toàn không nghe được gì hết.

Tóc mái ngang lòa xòa phủ trên trán anh, khiến cho nét cương nghị trên mặt anh cũng mềm mại hơn, còn có thêm chút ngốc nghếch đáng yêu. Nước da trắng nõn bên dưới ánh đèn có hơi nhợt nhạt, cổ áo rộng mở mơ hồ làm ẩn hiện lên xương quai xanh của anh, nhìn Lục Vãn lúc này cực kỳ giống nam chính trong manga Yandere Kanojo[2].

Điểm khác biệt duy nhất là ánh mắt Lục Vãn thì lạnh lùng như băng tuyết.

Lòng Giản Tinh Mạn rối như tơ vò, cô hơi mất tự nhiên di chuyển tầm mắt tránh đi ánh nhìn của anh.

Phải làm sao bây giờ, A Vãn đẹp trai thiệt đó, nhưng mà nhìn anh hơi dữ dằn!

Tuy nhiên, cô vừa dời tầm mắt đi không quá một giây sau thì cằm đã bị Lục Vãn xoay ngược trở lại, buộc phải đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương như chim ưng đang rình mồi của anh.

Tim đập lộp bộp một cái, Giản Tinh Mạn cố đè xuống cảm giác hoảng loạng nơi đáy lòng, cất giọng. “Đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà em từng thấy qua đó nha!”

Khóe môi Lục Vãn nở một nụ cười thâm sâu khó dò, liếc nhìn đôi môi bị anh miết đến ửng đỏ, nói một cách chậm rãi: “Thật không!”

Dáng vẻ lười biếng, đôi mắt anh phát ra tia sáng vô cùng sắc bén, như thể sư tử trước chuyến đi săn, tư thế kiêu ngạo quý phái, liếm liếm móng vuốt, đang âm thầm chờ đợi chuẩn bị vồ lấy con mồi.

Giản Tinh Mạn bày ra dáng vẻ không chút sợ sệt. “Thật mà!”

“Phải là rất đẹp trai mới đúng, chẳng qua nghe được lời khen của em không biết sao anh lại thấy có chút khó chịu vậy nhỉ!” Lục Vãn nhíu mày, tay anh miết nhẹ nhàng trên môi cô, ánh mắt sâu thăm thẳm.

“Anh khó chịu… ưm… ưm…” thì liên quan gì tới tôi chứ.

Thoáng chốc miệng Giản Tinh Mạn bị chặn lại, lời vừa định nói ra phải nuốt ngược trở về, chỉ còn vang những tiếng “ưm ưm” cố gắng chống lại động tác của người kia.

Cô trừng lớn hai mắt giống hệt như con mèo nhỏ tức giận xù lông khiến Lục Vãn buồn cười, ánh mắt anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Việc này anh đã muốn làm từ lâu rồi, để coi cô có còn dám chọc tức anh nữa không.

Gương mặt đẹp trai của Lục Vãn khuếch đại trước mắt cô, nét lạnh lùng trong đôi mắt được thay thế bằng ý cười vui vẻ, như bầu trời đêm được tẩy sạch mây mù[3] chỉ còn lại sao trời sáng chiếu thật chói mắt.

Giản Tinh Mạn như bị hớp hồn, quên luôn giãy dụa.

Đôi môi lạnh băng, gương mặt anh gần ngay trước mắt cô, nhìn được rõ cả từng sợi mi trên mắt anh.

Tim cô đập thình thịch, biết rõ ràng việc này thật sai trái nhưng không thể nào ngăn lại được, Giản Tinh Mạn cứ để mặc cho Lục Vãn tiếp tục “làm xằng làm bậy”.

Lục Vãn buông cằm Giản Tinh Mạn ra, anh đỡ phía sau gáy cô đẩy cô ngã nằm xuống ghế sô pha.

Đôi môi anh chưa từng rời khỏi môi cô.

Môi của Giản Tinh Mạn thật mềm mại, đầu lưỡi Lục Vãn dùng sức cạy mở khóe môi đang run rẩy rồi tiến vào thăm dò trong miệng cô, nếm mút chút dư vị ngọt ngào trong đấy.

Ngọt ngào giống như cô vậy.

Bàn tay to ấm xoa xoa bắp đùi cô rồi trượt vào bên trong váy, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.

“Đừng…”

Giản Tinh Mạn khẩn trương bắt lấy cánh tay đang đặt trên đùi, tránh đi đôi môi anh. Cô bối rối. “A Vãn, mình đừng…”

Lục Vãn không để cô nói tiếp nữa, anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia, mút lấy mút để hai cánh môi mềm mại ấy.

Anh thì thầm trên môi cô, giọng khàn khàn.

“Xuỵt, đừng lên tiếng.” Ngay giây phút này anh chỉ muốn hôn cô thôi.

Ai kêu Giản Tinh Mạn đáng yêu như vậy khiến anh muốn độc chiếm cô cho riêng mình, không hề muốn chia sẻ sự ngọt ngào mềm mại này cho bất kỳ người nào khác.

“Dừng lại đi… A Vãn…” Giản Tinh Mạn kháng cự muốn né tránh nụ hôn của Lục Vãn nhưng tay của anh lại đang giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể nào cự quậy được mà chỉ có thể nhận lấy nụ hôn của anh.

Sai rồi, việc này hoàn toàn sai. Họ là bạn bè mà, mà bạn bè thì không được có những cử chỉ như thế này.

Lưỡi Lục Vãn triền miên quấn quýt lấy môi Giản Tinh Mạn, anh mạnh mẽ gặm mút hai cánh môi mềm mại, đầu lưỡi lướt nhẹ qua hàm răng của cô, không muốn bỏ qua chút ngọt ngào nào từ cô. Từng cử chỉ của anh hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không mất đi sự bá đạo ham muốn độc chiếm vốn có.

Lục Vãn biết hành động lúc này của mình có thể sẽ dọa cô hoảng sợ, nhưng ai bảo cái miệng nhỏ hư hỏng của cô dám khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh kia chứ!

Cô thiếu đòn đây mà.

“Đều tại em không ngoan, ai kêu em cứ dụ dỗ anh chứ?” Anh buông môi cô ra, hung dữ nói. thật uyển chuyển đổ hết mọi tội lỗi lên người cô.

Giản Tinh Mạn nghe xong tức đỏ mặt. “Em có làm gì đâu!”

Người bị sàm sỡ là cô, vậy mà anh còn không biết xấu hổ ‘vu oan giá họa’ cho cô nữa, cái tên này da mặt dày thật mà!

Lục Vãn nhíu mày, môi mấp máy. “Nhưng mà, sao lúc hôn môi Tinh Tinh anh cứ có cảm giác giống như mình đang hôn vào khúc gỗ ấy.”

“…”

Giản Tinh Mạn đờ mặt ra mất mấy giây mới tiêu hóa được hết lời nói vừa rồi của Lục Vãn, cô đưa tay nắm chặt vạt áo anh rồi đè anh xuống dưới người mình, cô nhăn nhó mặt mày nhìn anh. “Thôi đi, bộ tưởng mình hôn giỏi lắm chắc, miệng của bà đây bị anh hôn tới đau luôn rồi nè. Bà mà chịu hôn nghiêm túc chưa chắc anh chịu nổi đâu ha!”

Anh còn dám nói cô giống khúc gỗ, bộ tưởng ai cũng hôn ‘tốt’ giống anh chắc!

Nghĩ tới việc vừa rồi xém chút nữa cô để mình chìm đắm trong nụ hôn của anh, thiệt tình Giản Tinh Mạn muốn tự tát mình một cái thật mạnh, cô càng nhìn mặt Lục Vãn càng thấy khó ưa.

Giản Tinh Mạn nhìn anh chằm chằm, mắt họ hướng về phía nhau, bầu không khí xung quanh vô cùng nóng bỏng.

Lục Vãn cười thật xấu xa, ánh mắt đầy khiêu khích kề sát bên tai cô nhẹ nhàng thở ra một câu. “Em gái mạnh mẽ như vậy, khiến anh đây có hơi sợ một chút!”

Hai tai của Giản Tinh Mạn ửng hồng, có lẽ bởi bầu không khí xung quanh hai người quá mờ ám hoặc bởi vì ánh trăng ngoài kia thật lung linh huyền ảo khiến cô bị xoáy sâu vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông kia. Hai tay cô vòng quanh cổ Lục Vãn, đầu ngón tay luồng vào trong mái tóc anh, Giản Tinh Mạn dùng môi mình hôn thật mạnh vào môi anh.

Động tác của Giản Tinh Mạn cực kỳ thô lỗ, miệng Lục Vãn bị cô va mạnh vào làm cho anh đau nhói. Anh cười cười nhìn cô nàng không cam lòng để bản thân mình chịu thua kia, nhiệt tình đón nhận nụ hôn nóng bỏng của Giản Tinh Mạn.

Môi lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau hôn mút vô cùng mãnh liệt, giống như hai con hổ mạnh mẽ đang tranh giành, cướp đoạt lấy miếng mồi béo bỡ, không ai chịu nhường nhịn ai.

Thời gian chầm chậm trôi, hơi ấm tăng dần, bầu không khí mập mờ đang lan tỏa khắp cõi lòng của hai người, khiến hết thảy mọi thứ bên trong dần lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.

Lục Vãn nhấc chân phải lên, chen vào giữa hai chân Giản Tinh Mạn, đầu gối anh cách một lớp quần áo đang không ngừng cọ xát nơi mềm mại của cô.

“Ừm…” Giản Tinh Mạn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đầu lưỡi của cô nhiệt tình quấn lấy môi lưỡi Lục Vãn, đôi tay nhỏ nhắn không an phận luồn vào bên trong quần áo của anh vuốt ve không ngừng.

Lửa tình trong người đang cháy lên hừng hực. [1] Ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ Bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.

[2] Nhân vật nam chính tên là Tanaka Manabu.

Nam chính manga này cuồng bà nữ chính i chang ông Lục Vãn =))

[3] Nguyên bản là “bát khai vân vụ – 撥開雲霧”: trừ sạch mây mù (Theo Từ điển Thiều Chửu)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.