(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “A Vãn à nhìn em đi, xin anh nhìn em đi mà, A Vãn à là em sai, tối qua là Tinh Tinh sai. A Vãn đừng sợ em nữa được không anh…”
Cô chỉ nhớ mang máng về những chuyện xảy ra hôm qua, Giản Tinh Mạn đau lòng ôm Lục Vãn vừa nỉ non an ủi anh, vừa khóc thút thít.
Vài hình ảnh đêm qua dần được tái hiện trong ký ức của cô, chính cô đã đẩy Lục Vãn ngã nhào ra sàn, không thèm quan tâm anh giãy giụa mà cưỡng hôn anh, những chuyện sau đó thì cô không nhớ được, nhưng cô biết vết thương trên người anh đều do cô gây ra.
Chắc có lẽ bị tiếng khóc quá đau thương của Giản Tinh Mạn thu hút, Lục Vãn đang quấn chăn kín mít hơi ló đầu ra, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím chặt, mắt thì đỏ ngầu, vươn tay ra lau nước mắt cho cô. “Tinh Tinh của anh, đừng khóc nữa, em không có lỗi.”. Anh mới có lỗi, lừa gạt tình cảm của cô, còn khiến cô phải đau khổ vì mình.
Giản Tinh Mạn ngây ngốc nhìn Lục Vãn, anh không trách móc gì càng khiến cô đau lòng mà nước mắt tuôn rơi như mưa, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán anh, khóc nấc lên, “Hức… A Vãn… có đau không hả… hức…”
A Vãn của cô thật giống với thiên sứ, cô hành xử quá đáng với anh như vậy, mà anh vẫn tha thứ cho cô.
“Không đau.” Bàn tay anh nắm lấy tay Giản Tinh Mạn, Lục Vãn cầm tay cô nhẹ nhàng xoa xoa lên đó, rồi mỉm cười dịu dàng với cô.
Chỉ cần được ở cạnh em, chút đau đớn này có gì to tát đâu.
“A Vãn của em ngoan nhất, để Tinh Tinh thổi cho anh nhé, thổi cho đau đớn bay mất.”.Khịt khịt mũi, bộ dạng như con chó nhỏ của anh khiến Giản Tinh Mạn buồn cười, cô tới gần trán anh, rồi dịu dàng dỗ dành như trước kia.
Việc này cô đã làm không dưới trăm lần, bất cứ khi nào Lục Vãn bị thương, cô vẫn làm thế này để xoa dịu anh.
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua trên trán, thổi đến đáy lòng Lục Vãn trở nên mềm nhũn, xua đi đau đớn trong anh. Trong đôi mắt lạnh lùng đang rủ xuống của anh ánh lên tia phức tạp, lén lén ngước lên liếc nhìn Giản Tinh Mạn đang đau xót thay mình.
Cô càng dịu dàng với anh, anh càng tự dằn vặt chính bản thân mình.
Thi thoảng cô có thể đừng đối xử tốt với anh như thế này không? Nếu cô cũng giống những người khác thờ ơ với anh, không thèm quan tâm đến anh, thì có lẽ tình yêu dành cho cô cũng sẽ không càng ngày càng sâu đậm như vậy.
Và cô, dĩ nhiên sẽ thoát khỏi anh, không còn bị anh lừa gạt nữa.
Lúc nào cô cũng giống như gió ấm Tháng Ba mềm mại, dịu dàng ấm áp vỗ về anh, khiến anh chỉ muốn chìm đắm trong sự êm ái đấy và không bao giờ tỉnh mộng.
Lục Vãn nắm chặt tay Giản Tinh Mạn, đôi mắt âm trầm trong thoáng chốc đong đầy nước mắt, môi mỏng run run, chậm rãi mở miệng. “A Mạn, tối hôm qua chúng ta, chúng ta…”
Giọng anh vừa yếu đuối, vừa đáng thương, lời đang ngập ngừng kia anh không cần nói cô cũng biết.
Trong đôi mắt kia đầy oan ức và tủi thân, Giản Tinh Mạn cố kìm nén ý định chuồn khỏi nơi này càng sớm càng tốt của mình, nhìn anh. “Chúng ta sao… A Vãn à, đó chỉ là tai nạn thôi, tối qua em say quá, em xin lỗi, em thật lòng rất xin lỗi anh.” Đem suy nghĩ từ tận đáy lòng nói ra, cô cũng không nhịn được sự xấu hổ của mình nữa mà quay đầu sang hướng khác.
Bàn tay đang nắm tay mình lạnh băng, dường như cảm giác lạnh lẽo ấy đã lan đến tay cô, khiến cô phải rùng mình một cái, cảm giác tội lỗi của cô càng tăng thêm nữa, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn về phía Lục Vãn.
Cô thấy mình y hệt tên Trần Thế Mỹ, ngủ với người ta xong rồi liền phủi mông chạy mất dép, không hề có suy nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với con người ta.
Cô với A Vãn quá thân thiết, là bạn tốt của nhau nhiều năm qua, người này luôn chiếm vị trí đặc biệt trong lòng người kia và ngược lại. Nếu tình cảm bạn bè của họ đổi khác, liệu có thể tốt đẹp như lúc đầu không?
Chuyện đêm qua cứ coi như bọn họ là hai kẻ thất tình, đang tìm kiếm sự an ủi từ đối phương đi.
Trái tim cô đã chết vào ngày Lâm Hoa đi kết hôn rồi, nó không thể chứa chấp bất kỳ ai, lại càng không có chuyện sẽ yêu thêm một người khác.
Cái cảm giác yêu đương đó, cô đã niếm đủ đắng cay rồi.
Vì né tránh ánh mắt Lục Vãn nên Giản Tinh Mạn không nhìn ra được. lúc này đôi mắt lạnh lùng của anh phủ lên một tầng băng lạnh, chán nản đáp lời. “Anh hiểu mà.” Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Anh đã sớm biết kết quả sẽ thế này, chỉ không thể tránh được chút cảm giác mất mát khi nghe đáp án từ cô.
Không sao, cứ từ từ, cho dù mất bao nhiêu thời gian đi nữa, anh vẫn sẽ chờ.
Tiếng bước chân xa dần, Giản Tinh Mạn quay đầu lại thì thấy anh đã vào nhà vệ sinh. Người đàn ông mạnh mẽ giống như vừa bị cô đả kích trầm trọng, trông anh rất cô đơn buồn bã. Thật lòng là cô cảm thấy rất có lỗi với anh, tự mình thầm thì câu “em xin lỗi”.
Lục Vãn đóng cửa lại, bên trong yên ắng, gần giống như cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, vết thương trên trán thật dữ tợn, đôi môi mỏng kéo lên nụ cười nhạt nhẽo.
Anh đúng là kẻ thất bại, từ đầu đến cuối anh đều thất bại.
Ngay khi cửa nhà vệ sinh đóng lại thì Giản Tinh Mạn ngay lập tức bật dậy chạy nhanh lên lầu tìm quần áo của mình, nhưng cô chỉ tìm được mỗi đống vải bị xé rách te tua tơi tả nằm sàn nhà.
Đêm qua hai người họ “vận động kịch liệt” tới mức độ nào vậy hả?
Đã đến nông nỗi này thì không thể nào mặc được nữa, cô cắn cắn môi nhìn lại chiếc áo sơ mi dài rộng cùng quần thể thao rộng thùng thình mà mình đang mặc, lông mày nhíu chặt.
Thôi kệ, cứ mặc tạm như vầy đi. giờ phút này cô không thể cứ ngây ngây ngơ ngơ ở cùng một chỗ với Lục Vãn mãi được, cô cần phải nhanh chân chuồn khỏi đây.
Tùy tiện cột lại tóc mình, sau đó nhét áo sơ mi vào quần rồi chỉnh trang quần áo lại để cô không quá kỳ lạ mà thu hút sự chú ý của người khác, Giản Tinh Mạn phóng như bay xuống lầu.
Cô phải nhanh lên, phải rời khỏi đây trước khi Lục Vãn ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng không thể thuận theo mong muốn của cô, lúc Giản Tinh Mạn chạy tới phòng khách, thì đúng lúc cửa nhà vệ sinh vừa mở, hơi nóng phả ra, mái tóc đen nhánh của Lục Vãn ướt sủng, bên dưới người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng manh.
Anh nhìn thấy được ý đồ muốn bỏ trốn của cô nên cặp mắt cũng lạnh đi mấy phần, đang nhìn chăm chú về phía cô.
Đang chạy trốn thì bị bắt tại trận, lòng Giản Tinh Mạn hơi hoảng hốt một chút.
Tầm mắt cô giả vờ lơ đễnh nhìn sang hướng khác, cánh tay đung đưa qua lại mấy cái, đang cố nghĩ một lý do tào lao nào đó để đối phó, “A a, vừa rồi đồng nghiệp của em mới gọi điện thoại tới nói công ty đang có việc gấp cần phải xử lý, em thấy anh đang tắm nên không tiện nói cho anh biết.”
“Ừm.” Lục Vãn lạnh lùng đáp lời cô, xoay người đi vào phòng bếp tự rót cho mình ly nước.
Lý do này cũng hợp lý mà, nhưng thái độ của anh lại khiến giản tinh mạn vô cùng bối rối, cứ đứng ngập ngừng một lúc lâu, không biết mình nên đi hay ở.
Hai cánh tay cô ở phía sau lưng xoắn quýt lại, mắt liếc nhìn đến hình bóng người đàn ông đứng trong phòng bếp, tự nhiên hai gò má cô đỏ ửng, tim đập dồn dập, nhanh chóng di chuyển ánh nhìn.
Trong bếp, hai tay Lục Vãn chống trên mặt bàn, mái tóc ướt sủng vén qua một bên làm vẻ khôi ngô tuấn tú của anh hiện rõ nét trên khuôn mặt. Trước giờ tầm mắt anh vẫn luôn được cặp mắt kính phủ lên, hôm nay tháo kính ra để lộ đôi mắt như hai dòng nước hồ thu trong vắt, ánh lên ánh sáng rực rỡ không thể miêu tả thành lời. Yết hầu không ngừng lên xuống liên tục khi anh uống nước, cả người trên của anh đỏ ửng, giọt nước từ trên tóc rơi xuống di chuyển trên cơ bụng săn chắc rồi từ từ di chuyển đến chỗ đường nhân ngư dưới người, thấm vào chiếc khăn tắm, trông anh giờ phút này cực kỳ quyến rũ.
Giờ khắc này, Giản Tinh Mạn đột nhiên có cảm giác cô chưa từng quen biết Lục Vãn. Lục Vãn dịu dàng thanh cao trong ký ức của cô và người đứng trước mặt cô lúc này hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu như cô không quen biết gì anh, chắc chắn bây giờ cô sẽ tự hỏi lòng rằng liệu có phải tên này đang dụ dỗ cô hay không.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");